Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

"Vậy thì bổn vương cũng không thể... để ý tới ngươi...” 

Nói đến đây, dường như Tô Cẩm Lí nghĩ đến cái gì đó, lời nói của hắn tràn đầy sự cười chê. 

"Hóa ra, lúc trước ngươi nghĩ cách quấn lấy bổn vương là vì ái mộ bổn vương...” 

"Đáng tiếc, nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, bổn vương lại chẳng hề muốn một nữ nhân hao tổn tâm cơ như ngươi!” 

"Vì vậy, bổn vương trả mấy lời này lại cho ngươi...” 

"Nữ nhân, ngươi chết chắc rồi..."

"Tính kế bổn vương, lợi dụng bổn vương......"

"Bổn vương nên bắt ngươi thế nào cho phải?” 

Ái mộ hắn hả? 

Nữ nhân hao tổn tâm cơ? 

Hắn cho rằng nàng làm mọi thứ như vậy, chỉ vì muốn hắn để mắt sao? Nam nhân này quá tự cao, tự xem bản thân mình quan trọng đấy à? 

Dương Xuyến Xuyến nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng của Tô Cẩm Lí. Đúng lúc nàng định mở miệng, hắn lại đột nhiên gật đầu, làm ra vẻ rộng lượng. 

"Thôi đi, bổn vương không có tâm trạng để bực bội vì một nữ nhân. Nể tình ngươi ái mộ bổn vương, bổn vương tạm thời tha cho ngươi, chỉ là lần sau không được bày ra lý do này nữa!” 

"Bổn vương quả thật không muốn có một chút quan hệ nào với nữ nhân như ngươi!” 

Dương Xuyến Xuyến nghe hắn nói vậy, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy của nàng nhất thời bị kích động mạnh mẽ! 

Vì thế, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng, vừa nhìn hắn vừa chớp chớp đôi mắt, nói: “Tô vương gia đúng là tự coi trọng bản thân quá rồi!” 

"Cô nãi nãi* ta đây thích tên ăn mày kia, hoàn toàn không có thèm ngắm ngài!” 

*Bà cô

"Lúc nãy ngài cũng thấy đấy, nam nhân quấn lấy cô nãi nãi ta đây không ít, chứng tỏ cô nãi nãi tay đây rất có giá trị, chẳng qua đúng lúc nghe có người gọi hai tiếng vương gia, cô nãi nãi ta đây mới thử lợi dụng một tí!” 

"Nếu ngài không phải là vương gia, cô nãi nãi ta đây mà thèm nhìn ngài một cái sao – Aaa!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện