Hàn Tuyết lạnh lùng cúi xuống nhìn thanh dao găm. Khoé môi nhếch lên, cùi chỏ thúc mạnh vào mạng sườn bị thương của hắn. Bị ăn đau hắn rúm người lại, thanh dao găm cũng lơi ra. Hàn Tuyết thừa cơ đoạt lấy dao và kề vào cổ hắn, lạnh lùng nói:
"Ta cảnh cáo ngươi rằng ngươi đừng nghĩ uy hiếp ta, nếu không cô nương này và cả tiểu tử nhà ngươi sẽ chết không toàn thây, hiểu chứ?"
Lúc này cả người Hàn Tuyết tỏa ra sát khí nồng đậm. Thiếu niên run rẩy loại sát khí cùng thân pháp lão luyện này sao có thể tồn tại trên một tiểu cô nương yếu ớt cơ chứ? Hắn nhận ra mình không phải đối thủ của nàng nên đành ngoan ngoãn ngồi im một góc quan sát.
Nàng lấy con dao găm nhỏ cùng một cái kẹp ra, rửa tay cùng dao bằng rượu mạnh. Sau đó, cũng rửa qua vết thương của cô nương đó.
Xong xuôi nàng nắm chắc con dao, vững vàng rạch miệng vết thương. Máu đen ứa ra rất nhiều.
Mẹ kiếp, mũi tên ghim vào xương cánh tay. Hàn Tuyết lại rạch sâu thêm chút nữa. Nam thiếu niên đang nín thở nhìn theo từng động tác của nàng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Thất thần cái gì? Mau mang vải sạch tới đây"
Hắn giật mình chân tay lóng ngóng vớ vội miếng vải trong giỏ đưa tới.
Hàn Tuyết thấm bớt máu trong vết rạch sau đó nhẹ nhàng nắm lấy mũi tên cẩn thận rút ra. Sự đau đớn làm cho cô nương đó nhăn mặt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng vẫn chưa xong, Hàn Tuyết phát hiện còn có một cái dăm sắt vẫn ghim sâu trong đó. Có lẽ đó là đầu mũi tên bị gãy.
Nàng dùng kẹp từ từ rút cái dăm ra. Xong, nàng rắc kim sang dược rồi dùng vải sạch băng vết thương lại. Sau đó, nàng mở khớp hàm của tiểu cô nương nhét vào một viên thuốc ức chế chất độc.
Như vậy là tạm ổn, bây giờ chỉ cần sắc thuốc cho cô ấy uống và chờ phản ứng là xong.
Thiếu niên đột nhiên túm lấy cánh tay cô đỏ mắt hỏi:
"Tiểu Nhạc, muội ấy sao rồi?"
Hàn Tuyết không thèm nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
"Vết thương đã được ta sơ cứu nhưng muốn giải được độc tố của nàng thì chỉ có một cách"
"Cách gì ngươi mau nói ra" Hắn nôn nóng hỏi.
"Lấy độc trị độc. Dùng kịch độc để ép chất độc trong cơ thể nàng ấy ra ngoài. Cơ hội thành công là 50/50 nàng ấy có qua được hay không đều nhờ cả vào cơ địa"
Hắn run rẩy, nắm lấy tay của Tiểu Nhạc nói:
"Muội phải sống, Tiểu Nhạc muội nhất định phải sống. Chúng ta phải quay về báo thù cho mẫu thân"
Tiểu Nhạc nhíu mày môi khô nứt muốn nói nhưng không mở miệng ra được.
Hắn hít một hơi thật sâu quay lại kiên định nói:
"Xin cô nương hãy cứu sống thân muội, dù cách đó là gì ta cũng chấp nhận"
"Tốt, ngươi yên tâm. Bản cô nương muốn cứu ai thì người ấy không thể không sống" Hàn Tuyết tràn ngập tự tin nói.
***
Sau khi cho Tiểu Nhạc uống thuốc xong mặt trời cũng đã đứng bóng. Hàn Tuyết nhìn cô nương đau đớng quằn quại trên giường khẽ lắc đầu.
Nàng cũng nên quay về Lạc phủ thôi, kẻo rắc rối lại kéo đến. Thấy nàng định đi, thiếu niên lên tiếng:
"Cô nương định đi đâu?"
Nàng không quay lại mà chỉ lạnh nhạt nói:
"Về nhà. Muội muội ngươi nếu qua được đêm nay thì sẽ không sao"
Nói đoạn lại toan bước đi nhưng hắn vẫn hỏi với theo:
"Xin hỏi quý danh của cô nương là gì?"
"Dạ Hàn Tuyết"
"Ta tên Bối Ngự Phong, muội muội ta tên Bối Linh Nhạc"
"Ta sẽ nhớ"
***
Tại một góc bẩn thỉu của Lạc thành. Nơi tập trung rất nhiều ăn xin cùng kẻ vô gia cư. Vẫn như bao ngày khác, một vài người đàn ông miễn cưỡng được cho là khoẻ mạnh đang khiếng vài cái xác người chết đói đem đi chôn. Khuôn mặt ai cũng hiện lên nét bi thương cùng mệt mỏi dường như bị lớp bùn đất cáu bẩn che lấp.
Đột nhiên có tiếng hét vui sướng vang lên. Một gã ăn mày rách rưới chạy như bay vào nơi được cho là tổng đàn của họ. Cái chất giọng khàn đục la lên:
"Mọi người chúng ta có cơm ăn rồi"
Sự vui mừng vừa nhen nhóm liền tắt ngay lập tức. Một cụ bà mệt mỏi nói:
"A Ngưu à, đừng nói láo nữa. Ai mà tin tên bịp bợm như ngươi chứ?"
Thấy mọi người không tin A Ngưu tức mình rút tờ ngân phiếu trong ngực ra vừa phe phẩy vừa nói:
"Nhìn thấy gì chưa? Ngân phiếu 500 lượng đấy"
Mấy người ăn xin vội vàng chạy lại xem và mừng rỡ hô:
"Đúng là ngân phiếu thật"
Tất cả mọi người mừng như điên ôm nhau nhảy múa. Sau khi ăn mừng chán chê A Ngưu mới hắng giọng nói:
"Cô nương đó muốn chúng ta làm một việc"
"Ta cảnh cáo ngươi rằng ngươi đừng nghĩ uy hiếp ta, nếu không cô nương này và cả tiểu tử nhà ngươi sẽ chết không toàn thây, hiểu chứ?"
Lúc này cả người Hàn Tuyết tỏa ra sát khí nồng đậm. Thiếu niên run rẩy loại sát khí cùng thân pháp lão luyện này sao có thể tồn tại trên một tiểu cô nương yếu ớt cơ chứ? Hắn nhận ra mình không phải đối thủ của nàng nên đành ngoan ngoãn ngồi im một góc quan sát.
Nàng lấy con dao găm nhỏ cùng một cái kẹp ra, rửa tay cùng dao bằng rượu mạnh. Sau đó, cũng rửa qua vết thương của cô nương đó.
Xong xuôi nàng nắm chắc con dao, vững vàng rạch miệng vết thương. Máu đen ứa ra rất nhiều.
Mẹ kiếp, mũi tên ghim vào xương cánh tay. Hàn Tuyết lại rạch sâu thêm chút nữa. Nam thiếu niên đang nín thở nhìn theo từng động tác của nàng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Thất thần cái gì? Mau mang vải sạch tới đây"
Hắn giật mình chân tay lóng ngóng vớ vội miếng vải trong giỏ đưa tới.
Hàn Tuyết thấm bớt máu trong vết rạch sau đó nhẹ nhàng nắm lấy mũi tên cẩn thận rút ra. Sự đau đớn làm cho cô nương đó nhăn mặt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng vẫn chưa xong, Hàn Tuyết phát hiện còn có một cái dăm sắt vẫn ghim sâu trong đó. Có lẽ đó là đầu mũi tên bị gãy.
Nàng dùng kẹp từ từ rút cái dăm ra. Xong, nàng rắc kim sang dược rồi dùng vải sạch băng vết thương lại. Sau đó, nàng mở khớp hàm của tiểu cô nương nhét vào một viên thuốc ức chế chất độc.
Như vậy là tạm ổn, bây giờ chỉ cần sắc thuốc cho cô ấy uống và chờ phản ứng là xong.
Thiếu niên đột nhiên túm lấy cánh tay cô đỏ mắt hỏi:
"Tiểu Nhạc, muội ấy sao rồi?"
Hàn Tuyết không thèm nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
"Vết thương đã được ta sơ cứu nhưng muốn giải được độc tố của nàng thì chỉ có một cách"
"Cách gì ngươi mau nói ra" Hắn nôn nóng hỏi.
"Lấy độc trị độc. Dùng kịch độc để ép chất độc trong cơ thể nàng ấy ra ngoài. Cơ hội thành công là 50/50 nàng ấy có qua được hay không đều nhờ cả vào cơ địa"
Hắn run rẩy, nắm lấy tay của Tiểu Nhạc nói:
"Muội phải sống, Tiểu Nhạc muội nhất định phải sống. Chúng ta phải quay về báo thù cho mẫu thân"
Tiểu Nhạc nhíu mày môi khô nứt muốn nói nhưng không mở miệng ra được.
Hắn hít một hơi thật sâu quay lại kiên định nói:
"Xin cô nương hãy cứu sống thân muội, dù cách đó là gì ta cũng chấp nhận"
"Tốt, ngươi yên tâm. Bản cô nương muốn cứu ai thì người ấy không thể không sống" Hàn Tuyết tràn ngập tự tin nói.
***
Sau khi cho Tiểu Nhạc uống thuốc xong mặt trời cũng đã đứng bóng. Hàn Tuyết nhìn cô nương đau đớng quằn quại trên giường khẽ lắc đầu.
Nàng cũng nên quay về Lạc phủ thôi, kẻo rắc rối lại kéo đến. Thấy nàng định đi, thiếu niên lên tiếng:
"Cô nương định đi đâu?"
Nàng không quay lại mà chỉ lạnh nhạt nói:
"Về nhà. Muội muội ngươi nếu qua được đêm nay thì sẽ không sao"
Nói đoạn lại toan bước đi nhưng hắn vẫn hỏi với theo:
"Xin hỏi quý danh của cô nương là gì?"
"Dạ Hàn Tuyết"
"Ta tên Bối Ngự Phong, muội muội ta tên Bối Linh Nhạc"
"Ta sẽ nhớ"
***
Tại một góc bẩn thỉu của Lạc thành. Nơi tập trung rất nhiều ăn xin cùng kẻ vô gia cư. Vẫn như bao ngày khác, một vài người đàn ông miễn cưỡng được cho là khoẻ mạnh đang khiếng vài cái xác người chết đói đem đi chôn. Khuôn mặt ai cũng hiện lên nét bi thương cùng mệt mỏi dường như bị lớp bùn đất cáu bẩn che lấp.
Đột nhiên có tiếng hét vui sướng vang lên. Một gã ăn mày rách rưới chạy như bay vào nơi được cho là tổng đàn của họ. Cái chất giọng khàn đục la lên:
"Mọi người chúng ta có cơm ăn rồi"
Sự vui mừng vừa nhen nhóm liền tắt ngay lập tức. Một cụ bà mệt mỏi nói:
"A Ngưu à, đừng nói láo nữa. Ai mà tin tên bịp bợm như ngươi chứ?"
Thấy mọi người không tin A Ngưu tức mình rút tờ ngân phiếu trong ngực ra vừa phe phẩy vừa nói:
"Nhìn thấy gì chưa? Ngân phiếu 500 lượng đấy"
Mấy người ăn xin vội vàng chạy lại xem và mừng rỡ hô:
"Đúng là ngân phiếu thật"
Tất cả mọi người mừng như điên ôm nhau nhảy múa. Sau khi ăn mừng chán chê A Ngưu mới hắng giọng nói:
"Cô nương đó muốn chúng ta làm một việc"
Danh sách chương