Tiệm thuốc lớn nhất Lạc thành.
Gã chủ tiệm buồn bã ngồi kiểm kê lại số ngân phiếu còn lại của mình. Trong bụng hắn đang đem 18 đời tổ tông Hàn Tuyết ra mà chửi. Ôi tiền yêu quý, vì chúng mày mà tao quên ăn quên ngủ.
Đột nhiên có một bóng đen vọt vào và hét toáng lên:
"Ông chủ Lý, không xong rồi"
Hắn ngạc nhiên hỏi:
"Tiểu Ất, có chuyện gì thế, mau nói ra"
Tiểu Ất hổn hển nói:
"Trên phố đầy những tờ rơi nói tiệm chúng ta buôn bán thuốc giả, kém chất lượng. Rất nhiều người đang bàn tán về việc này và đã truyền tới tai huyện thái gia, giờ ngài đang trên đường tới đây điều tra"
Tin này như sét đánh ngang tai, gã chủ quán nhũn cả tay chân ngồi thụp xuống. Bao năm nay hắn vẫn buôn bán thuốc giả kém chất lượng, bởi vậy mới giàu có như ngày hôm nay. Bây giờ đột nhiên bị phát hiện, chắc chắn hắn sẽ rất thảm. Trời hại ta rồi.
***
Lạc phủ.
Tiểu Lam đi đi lại lại trước phòng ngủ tập trung. Đột nhiên thấy xa xa là bóng dáng của Hàn Tuyết thì vội vàng chạy tới nắm tay nàng lo lắng hỏi:
"Tiểu Tuyết, cô không sao chứ? Lão gia muốn mời cô dùng ngọ thiện nhưng cô đi ra ngoài nên ta đành nói cô mệt mỏi và muốn dùng bữa trong phòng. Cô đã đi đâu thế?"
"Ta đi bán vài thứ linh tinh ấy mà đừng lo" Hàn Tuyết mỉm cười nói.
Tiểu Lam bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ nói:
"À, cô biết gì chưa? Thanh Nhu bị đánh 20 đại bản gần mất mạng, bây giờ nàng ta đang cửu tử nhất sinh rất khổ sở. Haha, đáng đời, để xem nàng ta còn giữ được cái mạng mà kênh kiệu hay không"
Hàn Tuyết nhìn biểu cảm của Tiểu Lam mà phì cười. Hai người cứ tủm tỉm như thế cho đến khi có tiếng gọi:
"Tiểu Tuyết, đại tiểu thư cho gọi ngươi đấy"
***
Sương phòng Thuý Trúc viện.
"choang" tách trà vỡ tan, nước trà nóng văng hết vào đầu gối của Hàn Tuyết. Dù vậy nàng vẫn nghiêm chỉnh quỳ ngay ngắn.
Lạc Thiển Hoa chỉ tay vào mặt Hàn Tuyết giận dữ nói:
"Tiện tì ngươi thật to gan, dám nói dối để ra ngoài. Lại còn làm ầm lên trước mặt ả đê hèn kia để ả ta chế giễu cười nhạo ta. Ngươi nhìn thấy kết cục của Thanh Nhu chưa? Nếu ngươi còn không biết chừng mực thì kết cục của ngươi sẽ còn thê thảm hơn thế đó? Nghe chưa?"
"Nô tì biết lỗi, xin tiểu thư tha mạng"
"Hừ, ta phạt ngươi tự giam mình trong phòng củi 3 ngày không được ăn uống. Giờ thì cút"
Hàn Tuyết nhẹ nhàng lui xuống. Giam trong phòng củi ư? Hừ, ta mong còn không kịp.
Nàng bí mật trở lại phòng của 'thần y' và thay bộ trang phục nam nhân vào. Xong xuôi, nàng thu dọn những đồ đạc của mình rồi ung dung cầm hòm thuốc tiến hướng cửa chính.
Trên đường đi, gia đinh nhìn thấy 'thần y' bộ dáng giống như sắp đi liền chạy vội đi thông báo cho lão gia biết. Khi Hàn Tuyết ra tới cửa đã thấy người nhà họ Lạc có mặt đông đủ đến tiễn nàng.
Lạc Đường niềm nở đi tới ngọt ngào nói:
"Diệm thần y, rất cảm ơn ngài đã cứu giúp Lạc gia chúng ta thoát khỏi tai kiếp này" đoạn móc từ trong tay áo ra một hà bao nặng trịch nhét vào tay nàng rồi nịnh nọt nói "Đây là chút quà mọn Lạc gia chúng ta tặng ngài để cảm tạ ân đức của ngài, mong ngài nhận lấy"
Hàn Tuyết nhìn hà bao trong tay mà cười thầm. Hắn đã biếu thì mình xin. Nàng thu hà bao vào tay áo cười nói:
"Cứu người là chuyện đương nhiên ta phải làm. Lạc lão gia đừng khách sáo thế. Hiện giờ ta có việc bận, xin cáo từ"
"Cáo từ"
Rời khỏi Lạc phủ, Hàn Tuyết hướng căn nhà hoang ngoại thành đi tới. Ra khỏi thành được một đoạn không xa, Hàn Tuyết cảm thấy có người đi theo mình. Nàng giả vờ ngồi xuống buộc giày chứ thực ra nàng rút thanh dao găm sắc nhọn giấu ở gấu quần và thu dao vào trong tay áo. Sau đó, nàng lại tiếp tục đi như bình thường.
Hàn Tuyết cảm giác có người đang tiến lại gần mình. Nàng nhếch mép cười, đôi chân quỷ dị di chuyển nhanh đến mức không ai nhìn rõ. Chỉ thấy nàng đứng ở đằng sau tên theo đuôi kia, kề dao vào cổ hắn lạnh lùng hỏi:
"Tại sao ngươi lại theo dõi ta?"
Bất thình lình tên kia giơ thanh trường kiếm đâm vào bụng mình và cắm sâu hơn nhằm đâm Hàn Tuyết. Thấy vậy nàng vịn vào vai tên đó lộn người ra trước mặt hắn. Hắn lập tức ngã xuống. Cùng lúc đó, có hai tên nữa nhảy từ trong tán cây ra, sát khí của họ nồng đậm. Chắc chắn họ là sát thủ, người nào lại muốn nàng chết vậy? Chẳng lẽ là cái tên họ Liễu kia?
Gã chủ tiệm buồn bã ngồi kiểm kê lại số ngân phiếu còn lại của mình. Trong bụng hắn đang đem 18 đời tổ tông Hàn Tuyết ra mà chửi. Ôi tiền yêu quý, vì chúng mày mà tao quên ăn quên ngủ.
Đột nhiên có một bóng đen vọt vào và hét toáng lên:
"Ông chủ Lý, không xong rồi"
Hắn ngạc nhiên hỏi:
"Tiểu Ất, có chuyện gì thế, mau nói ra"
Tiểu Ất hổn hển nói:
"Trên phố đầy những tờ rơi nói tiệm chúng ta buôn bán thuốc giả, kém chất lượng. Rất nhiều người đang bàn tán về việc này và đã truyền tới tai huyện thái gia, giờ ngài đang trên đường tới đây điều tra"
Tin này như sét đánh ngang tai, gã chủ quán nhũn cả tay chân ngồi thụp xuống. Bao năm nay hắn vẫn buôn bán thuốc giả kém chất lượng, bởi vậy mới giàu có như ngày hôm nay. Bây giờ đột nhiên bị phát hiện, chắc chắn hắn sẽ rất thảm. Trời hại ta rồi.
***
Lạc phủ.
Tiểu Lam đi đi lại lại trước phòng ngủ tập trung. Đột nhiên thấy xa xa là bóng dáng của Hàn Tuyết thì vội vàng chạy tới nắm tay nàng lo lắng hỏi:
"Tiểu Tuyết, cô không sao chứ? Lão gia muốn mời cô dùng ngọ thiện nhưng cô đi ra ngoài nên ta đành nói cô mệt mỏi và muốn dùng bữa trong phòng. Cô đã đi đâu thế?"
"Ta đi bán vài thứ linh tinh ấy mà đừng lo" Hàn Tuyết mỉm cười nói.
Tiểu Lam bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ nói:
"À, cô biết gì chưa? Thanh Nhu bị đánh 20 đại bản gần mất mạng, bây giờ nàng ta đang cửu tử nhất sinh rất khổ sở. Haha, đáng đời, để xem nàng ta còn giữ được cái mạng mà kênh kiệu hay không"
Hàn Tuyết nhìn biểu cảm của Tiểu Lam mà phì cười. Hai người cứ tủm tỉm như thế cho đến khi có tiếng gọi:
"Tiểu Tuyết, đại tiểu thư cho gọi ngươi đấy"
***
Sương phòng Thuý Trúc viện.
"choang" tách trà vỡ tan, nước trà nóng văng hết vào đầu gối của Hàn Tuyết. Dù vậy nàng vẫn nghiêm chỉnh quỳ ngay ngắn.
Lạc Thiển Hoa chỉ tay vào mặt Hàn Tuyết giận dữ nói:
"Tiện tì ngươi thật to gan, dám nói dối để ra ngoài. Lại còn làm ầm lên trước mặt ả đê hèn kia để ả ta chế giễu cười nhạo ta. Ngươi nhìn thấy kết cục của Thanh Nhu chưa? Nếu ngươi còn không biết chừng mực thì kết cục của ngươi sẽ còn thê thảm hơn thế đó? Nghe chưa?"
"Nô tì biết lỗi, xin tiểu thư tha mạng"
"Hừ, ta phạt ngươi tự giam mình trong phòng củi 3 ngày không được ăn uống. Giờ thì cút"
Hàn Tuyết nhẹ nhàng lui xuống. Giam trong phòng củi ư? Hừ, ta mong còn không kịp.
Nàng bí mật trở lại phòng của 'thần y' và thay bộ trang phục nam nhân vào. Xong xuôi, nàng thu dọn những đồ đạc của mình rồi ung dung cầm hòm thuốc tiến hướng cửa chính.
Trên đường đi, gia đinh nhìn thấy 'thần y' bộ dáng giống như sắp đi liền chạy vội đi thông báo cho lão gia biết. Khi Hàn Tuyết ra tới cửa đã thấy người nhà họ Lạc có mặt đông đủ đến tiễn nàng.
Lạc Đường niềm nở đi tới ngọt ngào nói:
"Diệm thần y, rất cảm ơn ngài đã cứu giúp Lạc gia chúng ta thoát khỏi tai kiếp này" đoạn móc từ trong tay áo ra một hà bao nặng trịch nhét vào tay nàng rồi nịnh nọt nói "Đây là chút quà mọn Lạc gia chúng ta tặng ngài để cảm tạ ân đức của ngài, mong ngài nhận lấy"
Hàn Tuyết nhìn hà bao trong tay mà cười thầm. Hắn đã biếu thì mình xin. Nàng thu hà bao vào tay áo cười nói:
"Cứu người là chuyện đương nhiên ta phải làm. Lạc lão gia đừng khách sáo thế. Hiện giờ ta có việc bận, xin cáo từ"
"Cáo từ"
Rời khỏi Lạc phủ, Hàn Tuyết hướng căn nhà hoang ngoại thành đi tới. Ra khỏi thành được một đoạn không xa, Hàn Tuyết cảm thấy có người đi theo mình. Nàng giả vờ ngồi xuống buộc giày chứ thực ra nàng rút thanh dao găm sắc nhọn giấu ở gấu quần và thu dao vào trong tay áo. Sau đó, nàng lại tiếp tục đi như bình thường.
Hàn Tuyết cảm giác có người đang tiến lại gần mình. Nàng nhếch mép cười, đôi chân quỷ dị di chuyển nhanh đến mức không ai nhìn rõ. Chỉ thấy nàng đứng ở đằng sau tên theo đuôi kia, kề dao vào cổ hắn lạnh lùng hỏi:
"Tại sao ngươi lại theo dõi ta?"
Bất thình lình tên kia giơ thanh trường kiếm đâm vào bụng mình và cắm sâu hơn nhằm đâm Hàn Tuyết. Thấy vậy nàng vịn vào vai tên đó lộn người ra trước mặt hắn. Hắn lập tức ngã xuống. Cùng lúc đó, có hai tên nữa nhảy từ trong tán cây ra, sát khí của họ nồng đậm. Chắc chắn họ là sát thủ, người nào lại muốn nàng chết vậy? Chẳng lẽ là cái tên họ Liễu kia?
Danh sách chương