"Cái này. . . . . . Tham gia sợ rằng có chút khó khăn! Các người cũng biết chuyện trong gia tộc của chúng tôi, ta rất hận là không thể luôn dẫn các người ra ngoài, cha ta chắc chắn sẽ không dễ dàng đế cho người ngoài tham gia gia vào đâu!" Lâm Tuyết Nhi vừa nghe xong, trên mặt lập tức đỏ lên, nói tới nói lui, ấp a ấp úng.
Nàng cũng chỉ đơn thuần là muốn đi tìm bọn họ xem một chút mà thôi, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao những chuyện về Phù Phong đảo, đúng là có rất nhiều người muốn đi, nhưng có thể đi được hay không còn phải thông qua chọn lựa của Thái tử điện hạ, và trong cuộc tuyển chọn đó cá những đề mục gì, nàng cũng không rõ lắm, tất cả mọi người cũng không rõ lắm.
"Tuyết Nhi, ngươi không cần xin lỗi, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, cũng không thật sự muốn tham gia vào, nhưng cảm thấy rất hứng thú với nó!"
Thư Nhã Phù làm sao không biết tâm tư của nàng, chắc do bị nàng hỏi mà không biết nên trả lời như thế nào, ngay lập tức cười cười khoát tay nói.
"Tuyết Nhi tỷ tỷ, như vậy ngày mai chúng ta cùng đi xem hoa đi! Đệ đã muốn đi xem lâu rồi, Bạch Cầu cũng muốn đi xem!" Thư Vũ Trạch cười híp mắt, đôi tay nắm lấy Bạch Cầu, nâng lên trước mặt của Lâm Tuyết Nhi, gương mặt chờ đợi.
"Được, được, ngày mai tỷ đến đây đón mọi người đi!"
. . . . . .
Đêm hôm ấy, Thư Nhã Phù ra đình của hoa viên!
"Hách Liên Húc Hoa chuẩn bị tự mình động thủ, làm sao biết hắn muốn tuyển chọn như thế nào? Không phải những người trở về từ Phù Phong đảo từ trước đến giờ đều không nói gì hay sao?"
Thư Nhã Phù nằm ở trên bàn, đưa tay tóm lấy ống tay áo Nam Cung Thần, mặt mày phờ phạc, dáng vẻ rũ rượi, Hách Liên Húc Hoa cũng là một nam nhân thông minh, không biết ngày mai len lén xâm nhập dò xét có bị hắn phát hiện không!
Huống chi nàng cũng rất muốn đi Phù Phong đảo để điều tra chuyện mẹ của mình, hiện tại có người đi Phù Phong đảo, nàng nhất định cũng nên đi cùng.
"Hiện tại biết hỏi ta rồi hả? Nhưng chuyện không có lợi ta sẽ không đồng ý!"
Nam Cung Thần đưa một tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, đang níu lấy ống tay áo hắn, đùa bỡn bàn tay hỏ bé non mềm của nàng, mặt chính trực nói.
Thư Nhã Phù im lặng nhìn nam nhân có vẻ mặt vô cùng chính trực trước mắt, muốn rút tay mình về, nhưng lại bị nam nhân phúc hắc nào đó nắm chặt không chịu buông ra, trên mặt lại vô cùng tự nhiên, như không có chuyện gì xảy ra.
A a a, Tề vương gia, bộ dạng ngươi bây giờ rất giống yêu nghiệt đó, coi như làm bộ chính trực nhưng bản chất vẫn là yêu nghiệt, vô cùng phúc hắc!
Thư Nhã Phù cuối cùng yên lặng cùng Nam Cung Thần nhìn nhau một hồi, yên lặng cúi đầu, được rồi, nàng thừa nhận da mặt mình so với tên nam nhân nào đó mỏng hơn một chút, đã như vậy thì. . . . . .
Nam Cung Thần bàn tay nhỏ bé trước mặt, bàn tay hắn nắm trong tay rất mềm mại, nháy mắt một cái trên mu bàn tay có một…. đồng tiền!
Hắn tự tay cầm lấy tiền đồng, mỉm cười: "Cái tiền đồng này không tệ, cám ơn vương phi đã cho gia dùng!"
Tức chết, cái gì mà cho gia dùng! Một tiền đồng này Tề vương gia ngươi cảm thấy đủ cho cái người đường đường là một Vương Gia sử dụng chi tiêu hay sao? Huống chi ta rất rất không muốn cho ‘gia’ ngươi dùng, ngươi lấy đi một đồng tiên của ta, có phải Tề vương gia ngươi quá nghèo hay không!
Vương Gia, Vương Gia, ngươi đường đường là Tề vương gia đấy! Đừng nên vì một đồng tiền mà làm như vậy chứ!
Đáy lòng một hồi gầm thét, Thư Nhã Phù cuối cùng cong miệng lên, lầm bầm chấp nhận: "Được rồi, ngươi nói đi, như thế nào mới bằng lòng!"
Đường đường là Tề vương Điện hạ làm sao có thể bị tùy tùy tiện tiện nhận hối lộ được chứ, Nam Cung Thần nghiêm trang, tiếp tục đùa bỡn tay nhỏ bé của nàng, vừa nghĩa chánh ngôn từ nói: "Ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận vương phi nàng dùng sắc để dụ dỗ!"
Thư Nhã Phù: ". . . . . ."
Tề vương gia a Tề vương gia, ngươi có thể đừng vô sỉ như vậy được hay không!
Cuối cùng. . . . . . Kết quả cuối cùng là. . . . . .
Cả người Thư Nhã Phù bị Nam Cung Thần kéo, cả người cũng ngồi ở trên đùi Tề vương gia, một cái tay vẫn như cũ bị một bàn tay to gắt gao sờ soạn, môi đỏ mọng trong giây lát bao phủ lên cánh môi của nàng, dịu dàng lại mang theo quyết tuyệt, không cho người khác cự tuyệt, vòng eo bị ôm sát gắt gao, cả người cũng dán chặt ở trong ngực hắn.
"Ưmh. . . . . . Không nên như vậy, Vũ Trạch vẫn còn ở gần đây!" Thư Nhã Phù ra sức giãy giụa.
"Nơi đó có người?!"
Nam Cung Thần dùng mũi cọ xát đầu mũi của nàng, trong miệng khạc ra âm thanh khàn khàn mang theo chút từ tính, tay vẫn vuốt vuốt sống lưng Nhã Phù, thành công làm cho tiểu nữ nhân trong ngực run rẩy một hồi, khóe môi không nhịn được nâng lên, tay lại càng dùng sức vuốt ve lưng của nàng, một tay khác nắm lấy tay nàng, đan xen vào nhau.
Phản ứng của nàng vẫn còn rõ ràng, cùng ngay lúc đó cảm giác giống nhau như đúc!
Mà Nam Cung Thần vừa nói như thế, Thư Nhã Phù mới phát hiện, những người chung quanh đã sớm không thấy bóng dáng, chớ nói chi là người, mà Bạch Cầu, cái tên cuồng yêu chủ nhân, háo sắc phi thường kia, lúc này cũng đã không thấy bóng dáng của nó, còn lại duy nhất trên bàn là cái lông trắng của nó, chúng tỏ lúc nãy nó có ở đây.
"Ưmh. . . . . . Bọn họ cái gì. . . . . . A. . . . ."
Nhã Phù mới vừa còn muốn nói chút gì đó, còn chưa nói xong một câu, cánh tay đang vuốt ve sờ soạn trên lưng đã chuyển đến khu vực vòng eo, cái eo nhỏ nhắn chưa được một vòng tay, hắn siết nhẹ, làm cho một hồi tê dại từ trên thân truyền đến, sửng sốt làm cho Thư Nhã Phù muốn đứng lên, thân thể mềm nhũn không cầm được hô lên một tiếng, cả người không có hơi sức ngã vào trong ngực của hắn.
Mỹ nhân kiều mỵ, Nam Cung Thần nhìn người trong ngực, bởi vì động tình mà kêu thành tiếng, gương mặt bởi vì ngượng ngùng mà đỏ ửng lên, hai mắt long lanh nhìn mình, hắn cảm thấy mình vốn chỉ là muốn động tay động chân đùa giỡn một phen, nhưng hiện tại hắn không thể thu hồi lại kích tình do mình châm lên được, trong cơ thể hàng loạt lửa nóng tuôn trào, bên trong hai mắt tràn đầy dục vọng.
Mỹ nhân kiều mỵ, Nam Cung Thần nhìn người trong ngực, bởi vì động tình mà kêu thành tiếng, gương mặt bởi vì ngượng ngùng mà đỏ ửng lên, hai mắt long lanh nhìn mình, hắn cảm thấy mình vốn chỉ là muốn động tay động chân đùa giỡn một phen, nhưng hiện tại hắn không thể thu hồi lại kích tình do mình châm lên được, trong cơ thể hàng loạt lửa nóng tuôn trào, bên trong hai mắt tràn đầy dục vọng.
"Nhã Phù!"
Hôn khe khẽ cái trán nữ nhân trong ngực, rồi đến mắt, gương mặt, chóp mũi, cuối cùng rơi xuống trên cánh môi đỏ thắm hắn đã thèm thuồng từ lâu!
Lúc này đầu óc Thư Nhã Phù cũng đã một mảnh mê mang, trống không, không có một chút ý nghỉ gì, nhưng hai tay của nàng trong lúc mê mang đã ôm lấy cổ hắn, làm cho nụ hôn càng say đắm, càng kéo dài, người lại càng không có chút hơi sức nào, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trong ngực hắn, để cho hắn chống đỡ cho mình.
"Chúng ta đi vào trong phòng!"
Vừa hôn thôi, Thư Nhã Phù đã thở hổn hển đỏ hai má, nghĩ tới hiện tại hai người vẫn còn đang trong sân nhỏ, càng cảm thấy ngượng ngùng, cảm nhận được lửa nóng phía dưới nam nhân, tựa vào bên tai của hắn nhẹ nói câu!
Oanh ——!
Một câu nói này, chính là mồi lửa châm lên dục vọng của hắn, Tề vương gia vốn còn đang không ngừng ức chế dục vọng của mình, đoi con ngươi màu hổ phách ánh lên, một mảnh màu hổ phách kia hình như càng trở nên nồng đậm, thuần túy, hình như trở nên càng phát thuần túy nồng nặc, một tay trực tiếp ôm lấy Nhã Phù vào trong ngực, bay vọt vào trong phòng, ống tay áo tung bay, tất cả của đều đóng chặt lại.
Cả người bị đặt trên giường, hai người nam nữ khó nhịn nhìn nhau, không nỡ rời xa nhau!
Tề vương gia đã sớm có ý định này, hôm nay lấy được đồng ý của giai nhân, thì làm sao có thể nhịn được nữa, võ công cao cường thì sao, lúc này có dùng được một chút nào đâu, ngón tay thon dài tung bay!
Chỉ chốc lát sau, người trên giường đã cởi hết quần áo, thân thể dây dưa, lửa nóng hôn từ trên xuống dưới, công chiếm tất cả các nơi trên người nàng!
"A. . . . . . Chớ hôn nơi đó, ừ. . . . . . Nhẹ một chút a. . .. . . ." Một giọng nữ mệm mại kiều mị kêu lên.
"Phù nhi! Quả nhiên chính là nàng!" Giọng nói nam nhân khan khan mang theo từ tính, trong đó lại vô cùng dịu dàng.
Cả đêm dây dưa mập mờ, nam nữ si tình trầm luân!
. . . . . .
Thư Nhã Phù mê mê tỉnh lại, trong người cảm thấy như chưa ngủ đủ giấc, hơn nữa cảm giác thân thể giống như cũng mềm mại vô lực, ưmh, trên tay sờ sờ cái gối ôm có chút cứng, cảm giác thật tốt.
Tiểu nữ nhân mê mê mang mang, tay nhỏ bé hoàn toàn không ý thức được đang sờ soạn trên thân thể trần tụi của nam nhân, đang trong lúc tiểu nữ nhân kia còn nghi hoặc, tay nhỏ bé đốt lửa trên người nam nhân, bất kỳ ai cũng không thể chịu được.
Lúc này cảm giác của Tề vương gia chính là như thế, cánh tay trắng nõn của nữ nhân như bạch tuộc giắt trên người mình, cư nhiên bây giờ còn uốn qua uốn lại, cái tay lại từ ngực lần mò xuống phía dưới. . . . . .
Thư Nhã Phù còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ cảm thấy phía dưới giống như bị cái gì chống đỡ, liền theo ý thúc bắt lấy nó!
"Hít. . . . . . Nếu như nàng cảm thấy còn chưa đủ, chúng ta có thể tiếp tục!"
Ưmh. . . . . . Âm thanh của nam nhân. . . . . .
Đăng. . . một cái, mở cặp mắt ra, Thư Nhã Phù nhìn thẳng vào cặp mắt tràn đầy dục vọng của nam nhân trước mắt, còn có gương mặt tuyệt mỹ, trong nháy mắ các loại kích tình trong tối hôm qua xuất hiện trong đầu nàng rất sinh động, chân!
"Ha ha ha, chòa buổi sáng!"
"Uhm! Xem ra vương phi đối bản vương còn chưa đủ hài lòng, nếu không chúng ta có thể tiếp tục!" Nam Cung Thần cười híp mắt đè xuống, âm thanh khan đục từ tính đầy dụ hoặc, cuối cùng lại bao trùn lên cánh môi đỏ thắm của nàng.
"Ưmh. . . . . ."
Lúc này Thư Nhã Phù đã hoàn toàn thanh tỉnh, mới phản ứng được trên tay mình mới vừa sờ tới cái gì, chỉ là bị một nụ hôn bao lấy làm suy nghĩ bị gián đoạn.
Vừa hôn thôi, Thư Nhã Phù nhìn nam nhân đè ở trên người, tóc dài rủ xuống, da thịt trong suốt, cơ hồ không thấy được một sợi lông tơ, làm cho nữ nhân cũng phải ghen tị, tinh thần tốt vô cùng, đôi mắt đầy lửa nóng nhìn nàng, làm nàng cảm thấy nam nhân này mạnh như rồng như hổ, một chút cũng không thấy được vẻ mệt mỏi do tối qua chiến đấu hang hái, mà chỉ có nàng, mệt vô cùng.
"Mau dậy đi, tắm rửa xong còn phải ra ngoài!" Thư Nhã Phù đẩy lồng ngực của hắn một cái!
Ưmh. . . . . . Cảm giác thật tuyệt, sờ một cái nữa!
"Hít! Muốn rời giường thì nàng cũng đừng ở chỗ này quyến rũ ta!" Nam Cung Thần cắn răng nghiến lợi hít vào một hơi, nữ nhân này cũng không biết nàng bây giờ đang làm cái gì sao? "Mẹ, nhanh lên một chút, không phải hôm nay chúng ta muốn đi Hội quán thiên kim hay sao?"
Một âm thanh giòn nộn vang lên, trực tiếp giống như sét đánh đánh vào hai người đang dây dưa trên giường, cửa phòng bị người ngoài cửa gõ phải bang bang vang dội.
Thư Vũ Trạch có chút kỳ quái đứng ở ngoài cửa, tối hôm qua hắn và Lê Hi đi ra ngoài một chuyến, trở lại tương đối trễ rồi, tại sao hôm nay mẹ còn thức trễ hơn mình!
Mặc dù mẹ thường ngủ nướng, nhưng mà hôm nay không phải nói muốn đi Hội quán thiên kim sao, ngày hôm qua còn nói phải đến sớm một chút mới được, vậy sao hôm nay đến giờ này còn chưa thức dậy.
Ken két — —
Cửa lớn bị mở ra, Thư Vũ Trạch nâng lên khuôn mặt tươi cười, dự là sẽ lập tức chạy vào long của mẫu thân thân ái, chỉ là đôi tay mới giơ lên lập tức liền cứng lại!
Nàng cũng chỉ đơn thuần là muốn đi tìm bọn họ xem một chút mà thôi, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao những chuyện về Phù Phong đảo, đúng là có rất nhiều người muốn đi, nhưng có thể đi được hay không còn phải thông qua chọn lựa của Thái tử điện hạ, và trong cuộc tuyển chọn đó cá những đề mục gì, nàng cũng không rõ lắm, tất cả mọi người cũng không rõ lắm.
"Tuyết Nhi, ngươi không cần xin lỗi, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, cũng không thật sự muốn tham gia vào, nhưng cảm thấy rất hứng thú với nó!"
Thư Nhã Phù làm sao không biết tâm tư của nàng, chắc do bị nàng hỏi mà không biết nên trả lời như thế nào, ngay lập tức cười cười khoát tay nói.
"Tuyết Nhi tỷ tỷ, như vậy ngày mai chúng ta cùng đi xem hoa đi! Đệ đã muốn đi xem lâu rồi, Bạch Cầu cũng muốn đi xem!" Thư Vũ Trạch cười híp mắt, đôi tay nắm lấy Bạch Cầu, nâng lên trước mặt của Lâm Tuyết Nhi, gương mặt chờ đợi.
"Được, được, ngày mai tỷ đến đây đón mọi người đi!"
. . . . . .
Đêm hôm ấy, Thư Nhã Phù ra đình của hoa viên!
"Hách Liên Húc Hoa chuẩn bị tự mình động thủ, làm sao biết hắn muốn tuyển chọn như thế nào? Không phải những người trở về từ Phù Phong đảo từ trước đến giờ đều không nói gì hay sao?"
Thư Nhã Phù nằm ở trên bàn, đưa tay tóm lấy ống tay áo Nam Cung Thần, mặt mày phờ phạc, dáng vẻ rũ rượi, Hách Liên Húc Hoa cũng là một nam nhân thông minh, không biết ngày mai len lén xâm nhập dò xét có bị hắn phát hiện không!
Huống chi nàng cũng rất muốn đi Phù Phong đảo để điều tra chuyện mẹ của mình, hiện tại có người đi Phù Phong đảo, nàng nhất định cũng nên đi cùng.
"Hiện tại biết hỏi ta rồi hả? Nhưng chuyện không có lợi ta sẽ không đồng ý!"
Nam Cung Thần đưa một tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, đang níu lấy ống tay áo hắn, đùa bỡn bàn tay hỏ bé non mềm của nàng, mặt chính trực nói.
Thư Nhã Phù im lặng nhìn nam nhân có vẻ mặt vô cùng chính trực trước mắt, muốn rút tay mình về, nhưng lại bị nam nhân phúc hắc nào đó nắm chặt không chịu buông ra, trên mặt lại vô cùng tự nhiên, như không có chuyện gì xảy ra.
A a a, Tề vương gia, bộ dạng ngươi bây giờ rất giống yêu nghiệt đó, coi như làm bộ chính trực nhưng bản chất vẫn là yêu nghiệt, vô cùng phúc hắc!
Thư Nhã Phù cuối cùng yên lặng cùng Nam Cung Thần nhìn nhau một hồi, yên lặng cúi đầu, được rồi, nàng thừa nhận da mặt mình so với tên nam nhân nào đó mỏng hơn một chút, đã như vậy thì. . . . . .
Nam Cung Thần bàn tay nhỏ bé trước mặt, bàn tay hắn nắm trong tay rất mềm mại, nháy mắt một cái trên mu bàn tay có một…. đồng tiền!
Hắn tự tay cầm lấy tiền đồng, mỉm cười: "Cái tiền đồng này không tệ, cám ơn vương phi đã cho gia dùng!"
Tức chết, cái gì mà cho gia dùng! Một tiền đồng này Tề vương gia ngươi cảm thấy đủ cho cái người đường đường là một Vương Gia sử dụng chi tiêu hay sao? Huống chi ta rất rất không muốn cho ‘gia’ ngươi dùng, ngươi lấy đi một đồng tiên của ta, có phải Tề vương gia ngươi quá nghèo hay không!
Vương Gia, Vương Gia, ngươi đường đường là Tề vương gia đấy! Đừng nên vì một đồng tiền mà làm như vậy chứ!
Đáy lòng một hồi gầm thét, Thư Nhã Phù cuối cùng cong miệng lên, lầm bầm chấp nhận: "Được rồi, ngươi nói đi, như thế nào mới bằng lòng!"
Đường đường là Tề vương Điện hạ làm sao có thể bị tùy tùy tiện tiện nhận hối lộ được chứ, Nam Cung Thần nghiêm trang, tiếp tục đùa bỡn tay nhỏ bé của nàng, vừa nghĩa chánh ngôn từ nói: "Ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận vương phi nàng dùng sắc để dụ dỗ!"
Thư Nhã Phù: ". . . . . ."
Tề vương gia a Tề vương gia, ngươi có thể đừng vô sỉ như vậy được hay không!
Cuối cùng. . . . . . Kết quả cuối cùng là. . . . . .
Cả người Thư Nhã Phù bị Nam Cung Thần kéo, cả người cũng ngồi ở trên đùi Tề vương gia, một cái tay vẫn như cũ bị một bàn tay to gắt gao sờ soạn, môi đỏ mọng trong giây lát bao phủ lên cánh môi của nàng, dịu dàng lại mang theo quyết tuyệt, không cho người khác cự tuyệt, vòng eo bị ôm sát gắt gao, cả người cũng dán chặt ở trong ngực hắn.
"Ưmh. . . . . . Không nên như vậy, Vũ Trạch vẫn còn ở gần đây!" Thư Nhã Phù ra sức giãy giụa.
"Nơi đó có người?!"
Nam Cung Thần dùng mũi cọ xát đầu mũi của nàng, trong miệng khạc ra âm thanh khàn khàn mang theo chút từ tính, tay vẫn vuốt vuốt sống lưng Nhã Phù, thành công làm cho tiểu nữ nhân trong ngực run rẩy một hồi, khóe môi không nhịn được nâng lên, tay lại càng dùng sức vuốt ve lưng của nàng, một tay khác nắm lấy tay nàng, đan xen vào nhau.
Phản ứng của nàng vẫn còn rõ ràng, cùng ngay lúc đó cảm giác giống nhau như đúc!
Mà Nam Cung Thần vừa nói như thế, Thư Nhã Phù mới phát hiện, những người chung quanh đã sớm không thấy bóng dáng, chớ nói chi là người, mà Bạch Cầu, cái tên cuồng yêu chủ nhân, háo sắc phi thường kia, lúc này cũng đã không thấy bóng dáng của nó, còn lại duy nhất trên bàn là cái lông trắng của nó, chúng tỏ lúc nãy nó có ở đây.
"Ưmh. . . . . . Bọn họ cái gì. . . . . . A. . . . ."
Nhã Phù mới vừa còn muốn nói chút gì đó, còn chưa nói xong một câu, cánh tay đang vuốt ve sờ soạn trên lưng đã chuyển đến khu vực vòng eo, cái eo nhỏ nhắn chưa được một vòng tay, hắn siết nhẹ, làm cho một hồi tê dại từ trên thân truyền đến, sửng sốt làm cho Thư Nhã Phù muốn đứng lên, thân thể mềm nhũn không cầm được hô lên một tiếng, cả người không có hơi sức ngã vào trong ngực của hắn.
Mỹ nhân kiều mỵ, Nam Cung Thần nhìn người trong ngực, bởi vì động tình mà kêu thành tiếng, gương mặt bởi vì ngượng ngùng mà đỏ ửng lên, hai mắt long lanh nhìn mình, hắn cảm thấy mình vốn chỉ là muốn động tay động chân đùa giỡn một phen, nhưng hiện tại hắn không thể thu hồi lại kích tình do mình châm lên được, trong cơ thể hàng loạt lửa nóng tuôn trào, bên trong hai mắt tràn đầy dục vọng.
Mỹ nhân kiều mỵ, Nam Cung Thần nhìn người trong ngực, bởi vì động tình mà kêu thành tiếng, gương mặt bởi vì ngượng ngùng mà đỏ ửng lên, hai mắt long lanh nhìn mình, hắn cảm thấy mình vốn chỉ là muốn động tay động chân đùa giỡn một phen, nhưng hiện tại hắn không thể thu hồi lại kích tình do mình châm lên được, trong cơ thể hàng loạt lửa nóng tuôn trào, bên trong hai mắt tràn đầy dục vọng.
"Nhã Phù!"
Hôn khe khẽ cái trán nữ nhân trong ngực, rồi đến mắt, gương mặt, chóp mũi, cuối cùng rơi xuống trên cánh môi đỏ thắm hắn đã thèm thuồng từ lâu!
Lúc này đầu óc Thư Nhã Phù cũng đã một mảnh mê mang, trống không, không có một chút ý nghỉ gì, nhưng hai tay của nàng trong lúc mê mang đã ôm lấy cổ hắn, làm cho nụ hôn càng say đắm, càng kéo dài, người lại càng không có chút hơi sức nào, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trong ngực hắn, để cho hắn chống đỡ cho mình.
"Chúng ta đi vào trong phòng!"
Vừa hôn thôi, Thư Nhã Phù đã thở hổn hển đỏ hai má, nghĩ tới hiện tại hai người vẫn còn đang trong sân nhỏ, càng cảm thấy ngượng ngùng, cảm nhận được lửa nóng phía dưới nam nhân, tựa vào bên tai của hắn nhẹ nói câu!
Oanh ——!
Một câu nói này, chính là mồi lửa châm lên dục vọng của hắn, Tề vương gia vốn còn đang không ngừng ức chế dục vọng của mình, đoi con ngươi màu hổ phách ánh lên, một mảnh màu hổ phách kia hình như càng trở nên nồng đậm, thuần túy, hình như trở nên càng phát thuần túy nồng nặc, một tay trực tiếp ôm lấy Nhã Phù vào trong ngực, bay vọt vào trong phòng, ống tay áo tung bay, tất cả của đều đóng chặt lại.
Cả người bị đặt trên giường, hai người nam nữ khó nhịn nhìn nhau, không nỡ rời xa nhau!
Tề vương gia đã sớm có ý định này, hôm nay lấy được đồng ý của giai nhân, thì làm sao có thể nhịn được nữa, võ công cao cường thì sao, lúc này có dùng được một chút nào đâu, ngón tay thon dài tung bay!
Chỉ chốc lát sau, người trên giường đã cởi hết quần áo, thân thể dây dưa, lửa nóng hôn từ trên xuống dưới, công chiếm tất cả các nơi trên người nàng!
"A. . . . . . Chớ hôn nơi đó, ừ. . . . . . Nhẹ một chút a. . .. . . ." Một giọng nữ mệm mại kiều mị kêu lên.
"Phù nhi! Quả nhiên chính là nàng!" Giọng nói nam nhân khan khan mang theo từ tính, trong đó lại vô cùng dịu dàng.
Cả đêm dây dưa mập mờ, nam nữ si tình trầm luân!
. . . . . .
Thư Nhã Phù mê mê tỉnh lại, trong người cảm thấy như chưa ngủ đủ giấc, hơn nữa cảm giác thân thể giống như cũng mềm mại vô lực, ưmh, trên tay sờ sờ cái gối ôm có chút cứng, cảm giác thật tốt.
Tiểu nữ nhân mê mê mang mang, tay nhỏ bé hoàn toàn không ý thức được đang sờ soạn trên thân thể trần tụi của nam nhân, đang trong lúc tiểu nữ nhân kia còn nghi hoặc, tay nhỏ bé đốt lửa trên người nam nhân, bất kỳ ai cũng không thể chịu được.
Lúc này cảm giác của Tề vương gia chính là như thế, cánh tay trắng nõn của nữ nhân như bạch tuộc giắt trên người mình, cư nhiên bây giờ còn uốn qua uốn lại, cái tay lại từ ngực lần mò xuống phía dưới. . . . . .
Thư Nhã Phù còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ cảm thấy phía dưới giống như bị cái gì chống đỡ, liền theo ý thúc bắt lấy nó!
"Hít. . . . . . Nếu như nàng cảm thấy còn chưa đủ, chúng ta có thể tiếp tục!"
Ưmh. . . . . . Âm thanh của nam nhân. . . . . .
Đăng. . . một cái, mở cặp mắt ra, Thư Nhã Phù nhìn thẳng vào cặp mắt tràn đầy dục vọng của nam nhân trước mắt, còn có gương mặt tuyệt mỹ, trong nháy mắ các loại kích tình trong tối hôm qua xuất hiện trong đầu nàng rất sinh động, chân!
"Ha ha ha, chòa buổi sáng!"
"Uhm! Xem ra vương phi đối bản vương còn chưa đủ hài lòng, nếu không chúng ta có thể tiếp tục!" Nam Cung Thần cười híp mắt đè xuống, âm thanh khan đục từ tính đầy dụ hoặc, cuối cùng lại bao trùn lên cánh môi đỏ thắm của nàng.
"Ưmh. . . . . ."
Lúc này Thư Nhã Phù đã hoàn toàn thanh tỉnh, mới phản ứng được trên tay mình mới vừa sờ tới cái gì, chỉ là bị một nụ hôn bao lấy làm suy nghĩ bị gián đoạn.
Vừa hôn thôi, Thư Nhã Phù nhìn nam nhân đè ở trên người, tóc dài rủ xuống, da thịt trong suốt, cơ hồ không thấy được một sợi lông tơ, làm cho nữ nhân cũng phải ghen tị, tinh thần tốt vô cùng, đôi mắt đầy lửa nóng nhìn nàng, làm nàng cảm thấy nam nhân này mạnh như rồng như hổ, một chút cũng không thấy được vẻ mệt mỏi do tối qua chiến đấu hang hái, mà chỉ có nàng, mệt vô cùng.
"Mau dậy đi, tắm rửa xong còn phải ra ngoài!" Thư Nhã Phù đẩy lồng ngực của hắn một cái!
Ưmh. . . . . . Cảm giác thật tuyệt, sờ một cái nữa!
"Hít! Muốn rời giường thì nàng cũng đừng ở chỗ này quyến rũ ta!" Nam Cung Thần cắn răng nghiến lợi hít vào một hơi, nữ nhân này cũng không biết nàng bây giờ đang làm cái gì sao? "Mẹ, nhanh lên một chút, không phải hôm nay chúng ta muốn đi Hội quán thiên kim hay sao?"
Một âm thanh giòn nộn vang lên, trực tiếp giống như sét đánh đánh vào hai người đang dây dưa trên giường, cửa phòng bị người ngoài cửa gõ phải bang bang vang dội.
Thư Vũ Trạch có chút kỳ quái đứng ở ngoài cửa, tối hôm qua hắn và Lê Hi đi ra ngoài một chuyến, trở lại tương đối trễ rồi, tại sao hôm nay mẹ còn thức trễ hơn mình!
Mặc dù mẹ thường ngủ nướng, nhưng mà hôm nay không phải nói muốn đi Hội quán thiên kim sao, ngày hôm qua còn nói phải đến sớm một chút mới được, vậy sao hôm nay đến giờ này còn chưa thức dậy.
Ken két — —
Cửa lớn bị mở ra, Thư Vũ Trạch nâng lên khuôn mặt tươi cười, dự là sẽ lập tức chạy vào long của mẫu thân thân ái, chỉ là đôi tay mới giơ lên lập tức liền cứng lại!
Danh sách chương