Thư Vũ Trạch dọc theo đường đi vẫn dùng một loại ánh mắt mập mờ, lưu chuyển qua lại giữa hai người, mẫu thân thân yêu và Tề vương gia, thỉnh thoảng còn len lén cười.

Thật sự là sang sớm hôm nay cậu không cố ý, bình thường cũng hay gọi mẹ mình thức dậy, hơn nữa đã nói hôm nay sẽ đi Hội quán Thiên Kim rồi, cho nên không thể trễ được, Lâm Tuyết Nhi cũng đã đến tìm bọn họ rồi.

Chỉ là không nghĩ tới người ra mở cửa phòng, cư nhiên không phải mẫu thân, mà là Tề vương gia phụ thân!

"Phốc. . . . . . Ưmh ưmh ưmh! Ha ha ha ha!"

Vừa nghĩ tới, Thư Vũ Trạch nghĩ tới buổi sáng sau khi mở cửa phòng, Tề vương gia y phục còn có không được chỉnh tề, nhăn nhúm, gương mặt thối bực dọc vì chuyện tốt bị cắt ngang, lại thấy khi lên xe ngựa thì khuôn mặt đã hoàn toàn khác, dáng ngồi thẳng đứng, khuôn mặt không chút ngượng ngùng, cậu không nhịn được đã lén cười.

Mà so sánh với Thư Vũ Trạch cười trộm, trong góc xe ngựa, Bạch Cầu đại nhân xưa nay tinh thần đều sáng láng, cực kỳ có tinh lực, hôm nay tâm tình cực kỳ xuống thấp!

Từ lúc vừa lên xe ngựa Bạch Cầu đã co rút thành một cục, vùi ở trong góc xe ngựa, cả góc hình như cũng trở nên âm u hơn, Bạch Cầu buồn bã, cả đầu chui ở trong góc, nhưng cái đuôi to không ngừng phẩy phẩy, thật đứng là một sinh vật có linh tính, nếu không thì Bạch cầu chỉ là một con chồn tuyết bình thường mà thôi.

Mà trừ lần đó ra, trong xe ngựa, Trình Mộng Nhi "Tiểu thư" vẻ đẹp mị hoặc nghiêng nước nghiêng thành, lúc này lại càng cắn răng nghiến lợi, một đôi mắt trợn to, gắt gao chăm chú nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thần, hận không thể dùng ánh mắt để lột da hắn.

Thỉnh thoảng xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người Thư Nhã Phù, ánh mắt lão đầu tử càng phát u oán cùng đau thương, còn có mấy phần phức tạp!

Tiểu tử ngu ngốc kia, cư nhiên cứ như vậy đem bảo bối đồ đệ của hắn quyến rũ đi, lại còn thừa dịp tối hôm qua hắn không có ở đây, ăn khô lau sạch! A a a, hắn muốn đem tên kia giết chết!

"Khụ khụ! Các ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì, thu hồi ánh mắt tâm tư bỉ ổi của các người đi, lão nương gốc rạ cũng đỏ, chưa bao giờ làm chuyện xấu, các ngươi đừng ở chỗ này dùng ánh mắt như vậy nhìn ta!"

Thư Nhã Phù nhìn Bạch Cầu, làm như không thấy không khí xuống thấp xung quanh nó, nhưng ánh mắt của con trai cùng lão già kia thỉnh thoảng quăng tới, đã nhịn hơn phân nữa lộ trình, rốt cuộc vì không nhịn nổi mà bộc phát!

"Gốc rạ cũng đỏ? Chúng ta buổi tối tiếp tục!"

Nam Cung Thần cười híp mắt, không có một chút ý tứ hại thẹn thùng, nhìn tiểu nữ nhân thẹn quá thành giận đáy lòng càng vui vẻ, khóe miệng từ lúc sáng sớm đến bây giò vẫn nâng lên, cười không khép miệng, điều này làm cho Liễu Trì dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com lúc vừa nhìn thấy cảm giác có phải mình hoa mắt nhìn lầm rồi hay không.

Cho đến phút cuối cùng, biết nguyên nhân mọi chuyện, hắn đã biết rõ nguồn gốc, Vương Gia thuần khiết như như vậy, rốt cuộc cũng thỏa mãn mong muốn cùng vương phi động phòng, tâm tình tốt hoàn toàn có thể hiểu!

Mà đối với chuyện xấu hổ như thế, người như Nam Cung Thần, căn bản là không tồn tại cái gì gọi là xâu hổ, lúc này cũng không cũng không đỏ mặt đập tim, sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt tràn đầy ý cười, thỉnh thoảng lại lướt qua Thư Nhã Phù.

Quay đầu, không nhìn!

Thư Nhã Phù rất bất đắc dĩ, tại sao lại không biết xâu hổ hay khiêm tón gì cả, còn cái tên Nam Cung Thần này sao da mặt dày như vậy, trong xe ngựa tổng cộng có năm người. . . . . . Ặc, cộng thêm còn có một con chồn sắp thành tinh, năm người và một con chồn, một người trong đó là con tai của nàng, như vậy có nên tính vào không? "Phốc ha ha ha! Mẹ, không để ý tới người, có phải buổi tối người ngủ ngoài phòng hay không ?" Thư Vũ Trạch lấy tay nhỏ bé che miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.

"Các ngươi đang nói cái gì vậy? Vui vẻ như vậy, có thể nói cho ta biết hay không?" Lâm Tuyết Nhi ngây ngốc hỏi.

Lúc này, Lâm Tuyết Nhi cũng ngồi bên trong xe ngựa, trên khuôn mặt nở nụ cười nhưng đầy tò mò, từ lúc mới lên xe ngựa, nàng vẫn rất tò mò Tiểu Trạch len lén cười không ngừng là cười cái gì, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. mà bây giờ bọn họ nói, nàng hoàn toàn nghe không hiểu rốt cuộc là ý gì? Mà bây giờ đúng là vẫn còn tò mò chiến thắng nội tâm do dự, sững sờ mở miệng hỏi.

"Tuyết Nhi cô nương, về sau nàng sẽ rõ, đứa bé không cần hiếu kỳ thế này!" Nam Cung Thần nghiêm trang, dịu dàng lễ độ.

Thư Nhã Phù không cầm được trợn trắng mắt, cái gì gọi là đứa bé không cần hiếu kỳ thế này, con trai bảo bối sáng sớm đã ở ngoài cửa kêu lên, là ai lòng đầy căm phẫn chạy đi tìm hắn trao đổi chuyện riêng!

Lâm Tuyết Nhi mặc dù là có đơn thuần một chút, nhưng năm nay cũng đã mười bảy tuổi rồi, vẫn lớn hơn Vũ Trạch nhiều!

Sao ngươi có thể không biết xâu hổ chút nào hết vậy, nhất là đang ở trước mặt con trai của mình! Tề vương gia ngươi không cứu, Thượng Đế cũng không cứu vớt được ngươi!

"Nhưng hình như Vũ Trạch cũng biết! Tiểu Trạch ngươi nói cho ta biết có được hay không!" Lâm Tuyết Nhi cũng không ngu, nhìn Vũ Trạch cười vui vẻ như vậy, không có ý định tiếp tục hỏi Nam Cung Thần, ngược lại đi hỏi Vũ Trạch .

Lâm Tuyết Nhi cảm giác người nam này, mặc dù nói là phu quân của An tỷ tỷ, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không xứng đôi chút nào! Một người dáng dấp bình thường, một người dáng dấp đẹp như thế! Nhưng không biết vì sao, hai người ngồi chung một chỗ, lại cảm giác lại hài hòa cùng xứng đôi thế kia?

"Ưmh, cái này. . . . . ." Thư Vũ Trạch rất bất đắc dĩ, cái này muốn nói thế nào, dù tuổi cậu nhỏ một chút, nhưng không thể nói loạn được, hơn nữa hiện tại mẹ cậu vẫn còn sử dụng ánh mắt ác ngoan theo dõi hắn.

"Tuyết Nhi cô nương, mấy người trong gia tộc hôm nay sẽ đến Hội quán Thiên Kim, chúng ta đi theo được chứ?"

Thư Nhã Phù cảm thấy nên nói sang chuyện khác thì tốt hơn, nếu như tiếp tục nói nữa, sợ rằng khuôn mặt nàng sẽ đỏ không khác gì khỉ đít đỏ, trời đánh trừ nàng, tại sao trên một xe ngựa đều là người không biết xấu hổ gì hết vậy, đề tài cấm kỵ là cái gì?

"Ah, trừ Lãnh gia, Lâm gia, còn có ba đại gia tộc khác, Tư Đồ gia, Vương gia, Viên gia! Nhưng ta nghĩ rằng Lãnh gia đã chiếm hơn một nữa số phiếu rồi, dù sao nếu bàn về thực lực, Lãnh gia là gia tộc có thế lực mạnh nhất, nhưng cái này cũng không tiện nói, ngày hôm qua ta len lén nghe phụ thân mình nói đến, hình như thái tử điện hạ có mời một người nào đó đến để khảo hạch, nhưng không biết là mời người nào đến nữa."

"Ah, trừ Lãnh gia, Lâm gia, còn có ba đại gia tộc khác, Tư Đồ gia, Vương gia, Viên gia! Nhưng ta nghĩ rằng Lãnh gia đã chiếm hơn một nữa số phiếu rồi, dù sao nếu bàn về thực lực, Lãnh gia là gia tộc có thế lực mạnh nhất, nhưng cái này cũng không tiện nói, ngày hôm qua ta len lén nghe phụ thân mình nói đến, hình như thái tử điện hạ có mời một người nào đó đến để khảo hạch, nhưng không biết là mời người nào đến nữa."

Vừa hỏi nàng vấn đề này, Lâm Tuyết Nhi vốn đang tràn đầy tò mò hai mắt lập tức tỏa sáng nói, lên xe ngựa thật lâu, diễn-đàn-lê-quý-đôn nàng vẫn muốn nói chút gì, nhưng vẫn cảm giác không khí có chút là lạ, nàng lại không biết là bởi vì sao, nên đã nghẹn không chịu nổi nữa rồi.

"Về chuyện đi vào đó, các ngươi yên tâm, ta đã nói trước với Lãnh đại ca rồi, khẳng định có thể đi vào, với lại có ta đi cùng mọi người thì sao bọn họ có thể không cho vào được chứ!"

"Mời người đến khảo hạch sao? Cha muội có nói là ai không?"

Hơi híp mắt lại, Thư Nhã Phù cảm thấy mấy người này chính là nhân vật mấu chốt! Huống chi nàng vốn đang tính toán tìm cơ hội để được đi phù Phong đảo, dù sao thì thân thế của mình và mẹ vẫn còn là bí ẩn, nàng muốn đi một lần tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Nam Cung Thần nhấc tay lên, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. ống tay áo tung bay đem Thư Nhã Phù ngồi bên cạnh ôm vào ngực, cánh tay choàng qua vai của nàng, nụ cười nhạt như hoa quỳnh từ trên miệng hắn lộ ra: "NẾu như muốn biết, vậy thì gặp sẽ biết, ta nghĩ bọn họ cũng rất muốn gặp nàng một lần!"

Gặp nàng một lần?

Trong bụng Thư Nhã Phù vang lên tiếng "Lộp bộp", căn bản không quan tâm cử động của Nam Cung Thần, mà rất quan tâm đến lời nói của hắn.

Nếu Tề vương gia đã nói như vậy, khẳng định là hắn đã sớm biết rõ ràng mọi chuyện rồi, huống chi bây giờ hắn có bộ dạng như vậy, nét mặt cho thấy đã biết hết mọi việc, hắn đã sớm cho người đi điều tra rồi, chỉ có mình nàng ngồi đây ngây ngốc, không biết chuyện gì.

Mấy người này là người nào, trong lòng nàng rất tò mò!

Nếu như muốn gặp nàng, hơn nữa còn là được Hách Liên Húc Hoa Đặc biệt mời về để làm giám khảo chọn người đi Phù Phong đảo, chắc là chuyện này cũng được người của Nam Cung Thần cùng Vũ Trạch dò xét trước hết rồi, từ Phù Phong đảo tới chỗ này.

. . . . . .

Hội quán Thiên Kim, danh y như nghĩa, không có ‘thiên kim’ ngươi đừng mong có thể đi vào trong đó, tất cả những thứ ở đây đều chuẩn bị cho đẳng cấp quý tộc, người không có tài lực nhất định tuyệt đối không dám vào đi trong đó.

Mà Hội quán Thiên Kim này lại có bút tích của Thải tử Điện hạ Hách Liên Húc Hoa bang cho, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m có quyền uy của thái tử điện hạ làm chỗ dựa, cho dù là người có thế lực, cũng không dám tùy tiện làm loạn , cho nên bất luận kẻ nào cũng không sẽ không làm loạn ở nơi này.

Đắc tội người của Hội quán Thiên Kim không phải là cái vấn đề gì lớn, nhưng là đắc tội thái tử điện hạ ở phía sau màn đó mới là vấn đề lớn.

Đi vào trong đó, Lâm Tuyết Nhi liền mang theo bọn họ đi một cách rất quen thuộc đường đi, phương hướng ở đây, đợi đến khi đi vào trong đó, mới phát hiện mấy người Lãnh Minh Thành, Hồng Lệ, cùng với Lãnh Nguyên tất cả đều ở chỗ này, chỉ cần nghĩ một chút cũng biết bọn họ nhất định sẽ đến nơi này, cho nên bọn họ thấy Lâm Tuyết Nhi mang theo nhóm người Thư Nhã Phù đi vào nơi này, cũng không có chút kinh ngạc nào.

"Các người đã tới, các người đến trễ mà ta cứ nghĩ là các người sẽ không tới!" Lãnh Nguyên cười ha ha ha chào hỏi.

Nhưng Hồng Lệ nhíu mày một cái, nhưng cũng chỉ nhíu mày nhìn bọn họ mà thôi, cũng không nói thêm gì.

"Không biết Thái tử mời người nào đến khảo hạch đây, các ngươi tốt nhất chớ tùy tiện nói chuyện, mặc dù cho các ngươi đi vào nơi này, nhưng nếu như phá hư quy củ của cuộc tỷ thí lần này, thì cho dù có cha ta ở chỗ này cũng không cứu được các người!"

Lãnh Minh Thành mở miệng nói, hắn vốn định không quan tâm để ý tới nhóm người Nhã Phù, nhưng do Tuyết Nhi mời đến đây, người ta lại đồng ý, hắn cũng chỉ có thể an bài bọn họ đến phòng này ngồi chờ mà thôi, không nên để cho người của gia tộc khác thấy.

Dù sao thì đây cũng là cuộc thi lớn để chọn người tài trong gia tộc, theo quy củ, những người không có nhiệm vụ là không thể tùy tiện đi vào được.

"Yên tâm đi, chúng ta vẫn biết chừng mực!" Thư Nhã Phù cười híp mắt nói.

Quả thật, bọn họ quả thật có chừng mực, cũng có mục đích!

Hơn nữa không biết hôm nay Phong Phiêu Tuyết tiểu thư có xuất hiện ở nơi này hay không?

Từ lúc bọn họi đi vào, Hồng Lệ vẫn đứng ở một bên cau mày, ánh mắt quét qua quét lại trên người của mấy người bọn họ, nhìn Trình Mộng Nhi không có một chút tư thái của khách, đỉnh đạc và ưu nhã ngồi trên ghế dựa, khóe miệng không ngừng kéo ra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện