"Vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ có gì đáng sợ lắm sao?"
Uyển Ca không hiểu, cũng muốn biết lời kia của Vương Thuần Khanh có ý gì liền hỏi thẳng. Vương Thuần Khanh thở dài rồi đáp.
"Không phải đáng sợ, chẳng qua là...chuyện là vầy...mỗi năm ở Liên Châu thành sẽ tổ chức một cuộc săn quái thú, địa điểm nằm ở khu rừng bao quanh Liên Châu thành, thường được mọi người gọi là Dã sơn, do ở đó có rất nhiều quái thú, cấp bậc nào cũng có, vô cùng đa dạng. Mà ở cuộc thi này tất cả những nội - ngoại môn đệ tử đều phải tham gia, chia ra mỗi tòa linh phong là một nhóm."
"Như vậy là bình thường mà, có gì đâu mà đáng lo, cùng lắm chúng ta tránh gặp quái thú cấp cao là được thôi."
Vương Thuần Khanh lắc đầu lại nói.
"Cái đáng sợ không phải là quái thú, mà chính là lòng dạ con người, cuộc thi săn bắt này hoàn toàn không có luật lệ. Chuyện giết người đoạt tâm cơ* là chuyện hết sức bình thường, thậm chí còn có vụ giết người vì câm ghét nhau từ trước, những người bị giết trong cuộc thi này đều được cho là xui xẻo, gặp phải quái thú mà bỏ mạng, không ai truy cứu, cũng như quan tâm đến."
*Tâm cơ: Dành cho bạn nào đã quên thì tâm cơ chính là trái tim của quái thú, khi bị giết quái thú sẽ để lại tâm cơ còn thân thể thì tan biến, tâm cơ rất được giá trên thị trường, quái thú cấp càng cao thì tâm cơ càng có giá trị.
Uyển Ca nghe được những lời nói này mà không khỏi rùng mình, thảo nào phụ thân và Lục Phong đều không muốn để nàng lên Liên Châu thành, Lục Phong còn đặc biệt nhờ Mộ sư huynh và Vô Khả chăm sóc nàng, giờ đây mới thật sự hiểu được.
Không thể ngờ ở thế giới này sinh mạng của con người lại nhỏ bé như vậy, nhất là những người không có sức mạnh nguyên tố, đúng chuẩn một xã hội cá lớn nuốt cá bé.
Thế giới này quả thật quá đáng sợ, càng đáng sợ hơn nữa là lòng người, không ai quan tâm đến những người đã chết kia, có lẽ họ cũng sẽ không được người thân của mình quan tâm đến, thật sự quá tàn nhẫn.
"Ta hiểu rồi, nếu nói như vậy..."
Uyển Ca đột nhiên nhớ ra gì đó, rồi lại tự cười lạnh một tiếng, đúng như nàng nghĩ làm gì có chuyện hối lỗi dễ dàng như vậy, cuối cùng nàng cũng đã hiểu, hóa ra Công Tôn Vân Thanh cố tình giảng hòa chính là muốn để nàng mất cảnh giác mà ra tay với nàng.
"Xem ra nhóm chúng ta có thể trở thành mục tiêu của một vài người a."
Vương Thuần Khanh không ngờ Uyển Ca lại hiểu tình hình nhanh như vậy, khuôn mặt chán nản nói thêm.
"Đó không phải là vấn đề lớn, chuyện lớn hơn chính là nhóm nào thu thập ít tâm cơ nhất sẽ bị thu hết tâm sơ, mà Thủy linh phong của chúng ta đã ba năm liền đứng hạng bét, vô cùng thảm hại."
Nói tới đây tất cả những ngoại môn đệ tử khác đều chù ụ cái mặt, Uyển Ca cười gượng hóa ra đây là lý do Vương Thuần Khanh nói những lời lúc đầu, đúng là nếu được tốt nhất không nên tham gia thì hơn a.
"Vậy ta xin phép nghỉ không được sao?"
"Nếu như được, chúng ta cũng không cần phải chịu cảnh ba năm thua thảm như vậy, đây là do tổ tiên đặt ra không ai có thể thay đổi được."
Uyển Ca trong lòng không biết phải làm thế nào, nàng không sợ thua chỉ là sợ Công Tôn Vân Thanh tìm cách trả thù, tới lúc đó chỉ lo những ngoại môn đệ tử của Thủy linh phong sẽ chung số phận với nàng, xem ra tình hình không có một tý khả quan nào, so với lần trước trong lần khảo thí hôm bữa còn đáng sợ hơn rất nhiều a.
Nếu đã như vậy thì Uyển Ca cũng chỉ có thể binh đến tướng đỡ nước đến đắp đê mà thôi, Uyển Ca trầm ngâm một lúc.
"Vậy cái cuộc thi này bao giờ sẽ diễn ra? Diễn ra trong bao lâu?"
"Ngày 1 tháng 12 hàng năm, cuộc thi này được gọi tóm tắt là Vi Trường Dã Chiến, từ giờ tới lúc đó còn đúng 5 ngày nữa. Cuộc thi được tổ chức trong một ngày một đêm, luật rất đơn giản, ai về trước và mang được nhiều tâm cơ nhất sẽ giành chiến thắng."
"Thế linh phong nào giành nhiều vị trí đệ nhất nhiều hơn?"
Một ngoại môn đệ tử khác nhanh mồm lên tiếng.
"Trong những năm gần đây toàn là Kiếm linh phong và Mộc linh phong chia nhau giữ ngôi đầu bảng. Công Tôn Vân Thanh hình như cũng không ưa Bộ U Quán của Mộc linh phong là bao, cả hai rất hay cãi vã như nước với lửa."
Uyển Ca nghe vậy mà cười nhẹ một cái.
"Bộ U Quán sao?"
- ---------Lời tác giả --------
Mọi người nghĩ xem làm sao Uyển Ca vượt qua được lần này, hãy cmt bên dưới phần bình luận nha, dạo này mọi người làm biếng bình luận quá, thử hỏi Miêu làm siêng viết truyện được.
Cuối tuần này sẽ có phần cuối, mọi người nhớ đón đọc nha.
- -------Hết nửa chương 119 ---------
Uyển Ca không hiểu, cũng muốn biết lời kia của Vương Thuần Khanh có ý gì liền hỏi thẳng. Vương Thuần Khanh thở dài rồi đáp.
"Không phải đáng sợ, chẳng qua là...chuyện là vầy...mỗi năm ở Liên Châu thành sẽ tổ chức một cuộc săn quái thú, địa điểm nằm ở khu rừng bao quanh Liên Châu thành, thường được mọi người gọi là Dã sơn, do ở đó có rất nhiều quái thú, cấp bậc nào cũng có, vô cùng đa dạng. Mà ở cuộc thi này tất cả những nội - ngoại môn đệ tử đều phải tham gia, chia ra mỗi tòa linh phong là một nhóm."
"Như vậy là bình thường mà, có gì đâu mà đáng lo, cùng lắm chúng ta tránh gặp quái thú cấp cao là được thôi."
Vương Thuần Khanh lắc đầu lại nói.
"Cái đáng sợ không phải là quái thú, mà chính là lòng dạ con người, cuộc thi săn bắt này hoàn toàn không có luật lệ. Chuyện giết người đoạt tâm cơ* là chuyện hết sức bình thường, thậm chí còn có vụ giết người vì câm ghét nhau từ trước, những người bị giết trong cuộc thi này đều được cho là xui xẻo, gặp phải quái thú mà bỏ mạng, không ai truy cứu, cũng như quan tâm đến."
*Tâm cơ: Dành cho bạn nào đã quên thì tâm cơ chính là trái tim của quái thú, khi bị giết quái thú sẽ để lại tâm cơ còn thân thể thì tan biến, tâm cơ rất được giá trên thị trường, quái thú cấp càng cao thì tâm cơ càng có giá trị.
Uyển Ca nghe được những lời nói này mà không khỏi rùng mình, thảo nào phụ thân và Lục Phong đều không muốn để nàng lên Liên Châu thành, Lục Phong còn đặc biệt nhờ Mộ sư huynh và Vô Khả chăm sóc nàng, giờ đây mới thật sự hiểu được.
Không thể ngờ ở thế giới này sinh mạng của con người lại nhỏ bé như vậy, nhất là những người không có sức mạnh nguyên tố, đúng chuẩn một xã hội cá lớn nuốt cá bé.
Thế giới này quả thật quá đáng sợ, càng đáng sợ hơn nữa là lòng người, không ai quan tâm đến những người đã chết kia, có lẽ họ cũng sẽ không được người thân của mình quan tâm đến, thật sự quá tàn nhẫn.
"Ta hiểu rồi, nếu nói như vậy..."
Uyển Ca đột nhiên nhớ ra gì đó, rồi lại tự cười lạnh một tiếng, đúng như nàng nghĩ làm gì có chuyện hối lỗi dễ dàng như vậy, cuối cùng nàng cũng đã hiểu, hóa ra Công Tôn Vân Thanh cố tình giảng hòa chính là muốn để nàng mất cảnh giác mà ra tay với nàng.
"Xem ra nhóm chúng ta có thể trở thành mục tiêu của một vài người a."
Vương Thuần Khanh không ngờ Uyển Ca lại hiểu tình hình nhanh như vậy, khuôn mặt chán nản nói thêm.
"Đó không phải là vấn đề lớn, chuyện lớn hơn chính là nhóm nào thu thập ít tâm cơ nhất sẽ bị thu hết tâm sơ, mà Thủy linh phong của chúng ta đã ba năm liền đứng hạng bét, vô cùng thảm hại."
Nói tới đây tất cả những ngoại môn đệ tử khác đều chù ụ cái mặt, Uyển Ca cười gượng hóa ra đây là lý do Vương Thuần Khanh nói những lời lúc đầu, đúng là nếu được tốt nhất không nên tham gia thì hơn a.
"Vậy ta xin phép nghỉ không được sao?"
"Nếu như được, chúng ta cũng không cần phải chịu cảnh ba năm thua thảm như vậy, đây là do tổ tiên đặt ra không ai có thể thay đổi được."
Uyển Ca trong lòng không biết phải làm thế nào, nàng không sợ thua chỉ là sợ Công Tôn Vân Thanh tìm cách trả thù, tới lúc đó chỉ lo những ngoại môn đệ tử của Thủy linh phong sẽ chung số phận với nàng, xem ra tình hình không có một tý khả quan nào, so với lần trước trong lần khảo thí hôm bữa còn đáng sợ hơn rất nhiều a.
Nếu đã như vậy thì Uyển Ca cũng chỉ có thể binh đến tướng đỡ nước đến đắp đê mà thôi, Uyển Ca trầm ngâm một lúc.
"Vậy cái cuộc thi này bao giờ sẽ diễn ra? Diễn ra trong bao lâu?"
"Ngày 1 tháng 12 hàng năm, cuộc thi này được gọi tóm tắt là Vi Trường Dã Chiến, từ giờ tới lúc đó còn đúng 5 ngày nữa. Cuộc thi được tổ chức trong một ngày một đêm, luật rất đơn giản, ai về trước và mang được nhiều tâm cơ nhất sẽ giành chiến thắng."
"Thế linh phong nào giành nhiều vị trí đệ nhất nhiều hơn?"
Một ngoại môn đệ tử khác nhanh mồm lên tiếng.
"Trong những năm gần đây toàn là Kiếm linh phong và Mộc linh phong chia nhau giữ ngôi đầu bảng. Công Tôn Vân Thanh hình như cũng không ưa Bộ U Quán của Mộc linh phong là bao, cả hai rất hay cãi vã như nước với lửa."
Uyển Ca nghe vậy mà cười nhẹ một cái.
"Bộ U Quán sao?"
- ---------Lời tác giả --------
Mọi người nghĩ xem làm sao Uyển Ca vượt qua được lần này, hãy cmt bên dưới phần bình luận nha, dạo này mọi người làm biếng bình luận quá, thử hỏi Miêu làm siêng viết truyện được.
Cuối tuần này sẽ có phần cuối, mọi người nhớ đón đọc nha.
- -------Hết nửa chương 119 ---------
Danh sách chương