Chương 171: Mượn đao giết người

Phương Phẩm Chi nén giọng nói: “Đó là vì chuyện thành thân của Tam công tử quý phủ cùng Công chúa Như Ý. Thời điểm thành thân đã được định sẵn. Phu nhân cho ta tới hỏi xem Trắc phi nương nương có vào cung đưa gã hay không? Nếu không mời nương nương đến nhà uống chút rượu mừng.”

Triệu ma ma gật đầu: “Được rồi, ta hiểu rồi, quay lại ta nhất định truyền lợi cho nương nương nhà ta, bây giờ mời cô nương trở về đi thôi.”

“Ma ma không sợ Trắc phí nương nương có thắc mắc gì sao? Ví dụ như sắp xếp ngày đó như thế nào và ngày nào là ngày thành thân đây?”

Phương Phẩm Chị cao giọng: “Bất kể việc lớn hay nhỏ, đều phải nghe ý trắc phi nương nương thế nào, ít nhất cũng nghe nương nương nói vài ba câu.”

Lãnh Bằng Nguyệt nằm trên giường, cảm thấy hữu khí vô lực, nghe thấy lời nói của Phương Phẩm Chi, yếu ớt để cho Triệu ma ma gọi Phương Phẩm Chi vào.

Triệu ma ma theo sau Phương Phẩm Chi đi vào rồi không có ý định ra ngoài, coi Phương Phẩm Chi như trộm mà đề phòng.

Lãnh Bằng Nguyệt rất ghét Triệu ma ma như này luôn coi mình nhiều tuổi mà thuyết giáo, không giống như Tri Thu luôn đứng trên quan điểm của chủ tử mà làm việc, biết trước biết sau.

Phương Phẩm Chi liếc mắt nhìn thấy một bát nước đường để ở trên bàn, lại nhìn một bà tử đứng ở trong góc, lại nhìn Lãnh Bằng Nguyệt sắc mặt lạnh lùng tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt, trong lòng lập tức hiểu ra.

Hắn ta mỉm cười mơ hồ, bước lên phía trước chào, sau đó lần lượt chuyển giao việc sắp xếp thành thân của Kim phủ cho Lãnh Băng Nguyệt nghe.

“Nói như vậy, ngày đại hôn cũng chỉ còn mấy ngày nữa.”

“Đúng vậy, hôm nay ta tới, Nhị thiếu gia giao cho ta hỏi Trắc phi nương nương có rảnh không? Hoàng thượng ban thưởng một toà nhà làm phủ phò mã, ngày mai công chúa sẽ xuất cung đi phủ phò mã xem thử. Nghe nói, vị công chúa này có tính tình rất bá đạo, hiếu thắng, trong phủ lo lắng đến lúc đó chậm trễ vị thiên chị ngọc diệp này, nếu như Trắc phí nương nương có rãnh rỗi có thể giúp chiêu đãi công chúa hay không?”.

Bất quá Băng nguyệt có thể coi là chị dâu của công chúa Như Ý, là người trung gian, có thể giao tiếp và thảo luận những việc quan trọng.

Về phần công chúa Như Ý, khi mới ban hôn, nàng ta đã cố ý hỏi thăm về phẩm hạnh của công chúa, khen có chế có, nhưng có một điều mà ai cũng nhận xét như nhau.

Chính là nàng ta là người có thù tất báo, vừa hẹp hòi vừa dã man.

Về cuộc hôn nhân này, Kim phủ cũng có chút lo lắng, mặc dù Phàn Cao Chi đã trở thành người thân của hoàng đế, nhưng con gái của hoàng đế không dễ hầu hạ.

Mà Lãnh Bằng Nguyệt càng là hy vọng rằng lần bạn hôn này sẽ tan vỡ trong một sớm một chiều, nếu không nàng ta trước mặt Mộ Dung Phong mất đi chỗ dựa.

Cô đã từng thử thăm dò về quan điểm của Mộ Dung Phong về vấn đề này, Mộ Dung Phong thờ ơ, không cảm thấy tiếc nuối, ngược lại còn có chút vui mừng khi nhìn thấy kết quả như vậy.

Nàng ta biết đó là bởi vì Lãnh Thanh Hạc, nàng ta đã từng trở về Tướng phủ thăm Lãnh Thanh Kiêu, từ người làm nghe được tiếng gió.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng khẽ động và chợt nảy ra thủ đoạn mượn đao giết người.

Nàng ta liếc nhìn Triệu ma ma: “Triệu ma ma, đi ra ngoài một lát, giúp canh giữ cửa, không cho người ngoài vào”

Đây là có việc không thể nói trước mặt bà ta, Triệu ma ma biết rõ điều đó, lập tức rút lui ra bên ngoài đứng cạnh ở cửa không cho ai vào.

“Đây chính là việc trong nhà, ta nhất định rất vui vẻ giúp đỡ” Lãnh Băng Nguyệt đồng ý một tiếng: “Những người hãy quay về nói với nhị biểu ca, nhờ hắn nhanh chóng đến gặp ta càng sớm càng tốt, ta có chuyện muốn nói. “

“Trắc phi nương nương đang coi Phương Phẩm Chi ta làm người ngoài phải không? Nếu như có việc gì cần tạ giúp đỡ, cho dù ta không thể giúp được lúc đó nói cho Kim Nhị thiếu gia biết cũng không muộn.”

Lãnh Băng Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ nhờ biểu ca tìm giúp hai người”

Phương Phẩm Chi cười nói: “Nếu đã như vậy thì không cần đi tìm Kim Nhị thiếu gia. Hắn là con nhà quan làm sao biết được đám người tam giác cửu lưu, chính là để ta giúp đỡ tìm người không phải cũng giống nhau sao?”

Lãnh Bằng Nguyệt trầm mặc không nói lời nào, nhìn hắn ta dò xét.

Phương Phẩm Chi nhìn vẻ mặt nàng ta, lại nói: “Bao gồm cả việc dùng hợp hoàn tán giả làm đàn hương mà Kim Nhị muốn dùng lần trước, và tìm kiếm hai tên lưu manh có chút can đảm cũng đều đã nói cho ta biết hết.”

Trái tim của Lãnh Băng Nguyệt run lên, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Phẩm Chi, trong lòng thầm mắng Kim Nhị hồ đồ rồi chuyện như vậy cũng đem ra nói hết cho hắn ta biết?

“Rốt cuộc người đã biết những gì?”.

“Trắc phi nương nương không cần phải hoảng hốt như thế, Phẩm Chi chỉ muốn nói với trắc phi rằng người có thể tin tưởng để ta làm điều đó.

Phẩm Chi đã thật sự bị rụng động khi lần đầu tiên nhìn thấy Trắc Phi người, tuy rằng không có ý phạm thượng, nhưng Phẩm Chi nguyện ý coi nương nương như chủ nhân mà hầu ha”

Lãnh Bằng Nguyệt chưa bao giờ nghe thấy một người dám can đảm nói ra những lời nói lớn mật như vậy, nàng ta căng thẳng hoảng sợ nắm chặt y phục, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nghiêm khắc quở trách: “Hỗn xược!”

Phương Phẩm Chị lúc này là kẻ lão luyện trốn trăng hoa, dù là ai hắn ta cũng dám trêu chọc một hai câu, không phải để trộm tạnh mà chính là khoác lên mình chiếc áo ngoài thâm tình, lại càng dễ lừa gạt các sản phụ đang oán than khắp chốn khuê phòng, sau đó từ trong tay các nàng thu được càng nhiều lợi ích về mình.

Lãnh Bằng Nguyệt này chính là trắc phi của Phong vương gia, hắn đương nhiên không dám khiêu khích trêu chọc vào, nhưng từ lần trước trong bữa tiệc thọ yến nhà họ Kim, hắn ta có thể thấy được đây là một nữ tử bị lạnh nhạt giống như bị rớt vào lãnh cung, không từ bất kỳ thủ đoạn gì để tranh giành sự ưu ái, vì vậy hắn ta liền theo dõi nhất cử nhất động của nàng ta.

Với tay cầm lấy tay nàng ta, cộng với sự khiêu khích đầy ẩn ý, bạc của một nữ nhân như vậy là dễ kiếm nhất.

Hắn ta trìu mến nhìn Lãnh Bằng Nguyệt đầy thâm tình nói: “Đây chỉ là xuất phát từ tình cảm ta dành cho nương nương mà thôi, nhưng cũng một phần do lễ nghĩa ta đành giấu kín, nếu hôm nay không nhìn thấy nương nương bệnh tật ốm yếu, thương tâm, trong lòng còn có nhớ thương mãi không quên, ta nhất thời cầm lòng không được mà thôi, nếu nương nương không thích sau này ta chắc chắn sẽ không đường đột như vậy nữa”

Hắn ta đã có thói quen giả và có những hành động trìu mến tự nhiên, ánh mắt sáng ngời thâm thúy và nóng bỏng, khiến Lãnh Bằng Nguyệt nhất thời tìm đập loạn như hươu chạy.

“Ta đang cùng người chuyện chính sự, ngươi đừng ở đó chuyện tào lao mấy lời nói nhảm nữa”

Sau khi Phương Phẩm Chi thử thăm dò ý tứ về sau, cảm thấy thời cơ thích hợp bèn nói: “Nương nương, xin xứ việc phân phó.”

Ánh mắt Lãnh Bằng Nguyệt chợt trở nên sắc bén: “Ngươi giúp ta đem hai người lần trước tìm được kia tới đây, cho bọn họ một ít tiền, liền để bọn họ giúp ta diễn một vở kịch.”

Ngày thứ ba, Lãnh Bằng Nguyệt dậy từ khá sớm, sau khi thông báo cho Mộ Dung Phong một tiếng liền lên xe ngựa rời khỏi Vương phủ, đến thẳng phủ phò mã của Công chúa Như Ý như đã thỏa thuận từ trước.

Nàng ta cùng mợ và chị dâu của mình đi loanh quanh trong phủ phò mã.

Sau khi Hoàng đế ban thưởng toà nhà, nhà họ Kim liền phái người đến sửa sang trang hoàng lại, có thể thấy bọn họ không chỉ bỏ ra không ít công sức mà còn tiêu tốn không ít tiền bạc, rõ ràng đối với vị công chúa Như Ý chưa qua cửa này vô cùng coi trọng.

Hôm nay phải muốn xem ý của tân nương tử như thế nào, nếu không vừa ý thì còn cần thu dọn lại thêm lần nữa.

Hàn huyện vài câu lúc sau, Công chúa Như Ý thong dong đi tới.

Tuy nói rằng nàng là nhạc cô nương, nhưng kể từ khi nàng ta thành thân tiến vào vương phủ đến nay, bởi vì trò hề của Lãnh Băng Cơ, Mộ Dung Phong đã tức giận từ chối tất cả những bữa tiệc mà mọi người gửi thiệp mời tới tham dự. Hoàng gia mấy vị vương phi, công chúa nàng ta cũng chưa từng gặp qua.

Mợ hướng về phía công chúa Như Ý giới thiệu thân phận của Lãnh Bằng Nguyệt, Như Ý ngạo mạn khẽ hừ một tiếng: “Cái vị tỷ tỷ kia của người ngược lại rất lợi hại nha”

Không khó để nghe thấy sự thù địch trong những lời này.

Lãnh Bằng Nguyệt cũng nghe nói một chút về chuyện Kim bảng đoạt tế lần trước, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Như Ý công chúa một mũi tên bắn trúng ngay một con gà béo trước mặt Lãnh Thanh Hạc, chuyện này sau đó bị mọi người biết được, không tránh khỏi bị người ta lấy ra làm trong cười lúc nhàn rỗi.

Vì vậy, khi nói đến người Lãnh gia, Như Ý cảm thấy xấu hổ, vì vậy có cảm giác không ăn được nho liền cho rằng nho xanh.

Lãnh Bằng Nguyệt đã có chuẩn bị mà đến, nghe công chúa nói vậy lập tức ý vị thâm trường khẽ nói: “Tỷ tỷ của ta rất giỏi y thuật, nhớ lần đó lúc đại ca bị bệnh nguy kịch, rất nhiều đại phu đã tuyên bố không có thuốc chữa, nàng lại có thể cải tử hồi sinh, chỉ hai lần sắc thuốc về sau Đại ca ta liền sống lại khỏe mạnh giống như người bình thường”.

Như Ý công chúa dừng lại: “Nhưng thế nào bổn công chúa lại nghe nói nghe nói Lãnh Thanh Hạc thân thể bị thương, ít nhất muốn hồi phục phải tỉnh dưỡng thêm mấy năm?”

Lãnh Bằng Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao có khả năng? Người đây là nghe ai nói bậy? Đại ca của ta hiện tại rất mạnh khoẻ, trong phủ còn đang tính cho hắn nghị thân đâu”.

Như Ý nghĩ đến bữa tiệc quỳnh lâm yến vừa rồi, hai hàm răng cắn chặt lại, khóe môi hiện lên một tia giễu cợt: “Là thật”

Thấy rằng mình đã khiêu khích nàng ta thành công, Lãnh Bằng Nguyệt rất thông minh mà chọn cách im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện