Chương 172: Mắc bẫy của Lãnh Băng Nguyệt

Mấy vị nữ thân quyền của Kim phủ dẫn theo công chúa Như Ý vào phủ chậm rãi dạo quanh một vòng, như hiện lên vật quý mà giới thiệu nhà mình đã hao tâm tổn trí chuẩn bị đại hôn thế nào, coi trọng nâng niu vị công chúa này ra sao.

Lúc này, trong lòng Như Ý bối rối không biết nên làm sao cho phải, vô cùng buồn phiền, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị hai huynh muội Lãnh gia hùa nhau đùa cợt.

Nghĩ lại bình thường mình thích bắn tên, gần như trăm phát trăm trúng cho nên mới nghĩ ra cách như vậy để cướp phu quân, ai ngờ ngày đó vậy mà bị chệch phương hướng, náo loạn trong đám quý nữ gây ra trò hề?

Nhớ lại lúc ấy, sau khi Lãnh Thanh Hạc ngất xỉu, Lãnh Băng Cơ vội vã chạy từ Thấu Ngọc Các tới. Nàng vô cùng thản nhiên lặng lẽ trốn trong đám người, không phải có âm mưu toan tính thì là cái gì nữa?

Ban đầu Như Ý không vừa ý với chuyện hôn sự này của phủ thượng thư, dù sao thì công tử Kim gia sao có thể so sánh với một Lãnh Thanh Hạc văn chương tài hoa, tướng mạo phong lưu anh tuấn? Cũng không sánh bằng phủ quốc công thanh liêm cao quý và hiển hách. Nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, không thể xoay chuyển được nữa, trong lòng giận cá chém thớt thờ ơ bắt bẻ vài chỗ không hài lòng mới thôi.

Nữ quyến Kim gia như vì sao vây quanh ánh trăng sáng đi theo nàng ta, nàng ta lại luôn tỏ thái độ kiêu kỳ khiến cho mấy vị thiếu phu nhân càng thêm căm tức trong lòng. Đối lập với thái độ đối xử lạnh nhạt khi bản thân gả vào Kim phủ, cảm thấy khác nhau như trên trời dưới đất. Tuy sau này là chị em dâu nhưng nhà người ta còn nhìn vào dòng dõi để mà tôn kính, chẳng hề dễ chịu trong lòng.

Trong lúc bầu không khí không quá thân thiện, công chúa Như Ý bèn đứng dậy đi về cung.

Lãnh Bằng Nguyệt tiễn ra ngoài phủ, thấy Phương Phẩm Chi trốn trong cửa hàng phía đối diện, khoa tay múa chân ra hiệu với mình thì biết rõ việc đã thành công bèn mỉm cười, sau khi chờ xe ngựa của Như Ý đi thì lập tức tìm lý do cáo biệt đám người cữu mẫu đi tìm Phương Phẩm Chi.

Xe ngựa của Như Ý đi được nửa đường, chợt nghe thấy bánh xe vang lên tiếng “kẹt kẹt” khô khốc rồi bắt đầu lảo đảo.

Thái giám phụ trách lái xe đi xuống kiểm tra không khỏi hơi lúng túng.

Trục xe của xe ngựa trong cung được khảm một vòng bi sắt có tác dụng bôi trơn làm cho bánh xe di chuyển tương đối linh hoạt. Nhưng bây giờ không biết vì sao trục xe lại bị nứt một chỗ, xe chạy khiến bi sắt không ngừng chuyển động nên rơi ra ngoài từ chỗ bị rạn nứt.

Mọi người không ai để ý cho nên bị sắt đã rơi lung tung khắp nơi trên đường, dĩ nhiên bánh xe sẽ không chuyển động linh hoạt được nữa.

Đây cũng không phải lỗi hỏng nhỏ, nhất là bây giờ tìm đâu ra bi sắt để thay mới? Chỉ có cách sai người về cung đổi một chiếc xe ngựa khác.

Chỉ là mùa hè nóng bức, băng trong xe đã bắt đầu tan ra, một khi dừng lại sẽ kín mít không có gió thổi vào, vô cùng oi bức.

Cung nhân phụ trách hầu hạ Như Ý liếc mắt nhìn thấy một toàn trà lầu ven đường, cảnh vật thanh tịnh đẹp đẽ có thể nghỉ chân tạm thời ở đó.

Thị vệ lập tức đi vào tìm một gian nhà sương, sau khi gọi xong trà bánh thì cung kính mời Như Ý đi vào.

Cửa nhã sương đối diện cũng mở ra, hai vị hán tử ngồi trong đó đã đến trước các nàng một lúc. Bọn họ đang bàn tán khoác lác chuyện khắp nơi trong thiên hạ, giọng nói xuyên qua rèm che truyền vào có thể nghe được rõ ràng.

Một người trong đó không có ý tốt cười nham hiển: “Khoác lác! Hắn uống rượu vào thì ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt được.

Đường đường là thiên kim tướng phủ, Phong vương phi đương triều lại có thể coi trọng một tên tú tài nghèo như hắn? Đùa kiểu gì vậy?”

Phong vương phi? Tú tài nghèo?

Như Ý lập tức chấn động, dùng ánh mắt ra hiệu cho cung nhân ý bảo các nàng im lặng, sau đó lặng lẽ đi đến sau rèm che lắng tai nghe.

“Thôi Oanh Oanh còn có thể vừa ý với Trường Sinh tạo ra Tây Sương Ký mà, có cái gì không thể? Hai người này bị gậy đánh uyên ương, bất đắc dĩ phải chia lìa, nếu không thì sao Phong vương phi lại tự tử vì tình tỏ rõ ý chí vào ngày đại hôn chứ? Gả cho Phong vương gia là hôn sự được biết bao nữ nhân ở khắp Trường An hâm mộ”.

“Ngươi nói vậy hình như cũng có lý. Bên ngoài đồn đại Phong vương phi ghen ghét thứ muội nhà mình được sủng ái, cái này cũng không thể cân nhắc đắn đo được.”

“Vài ngày trước, tú tài nghèo đột nhiên sinh hoạt xa hoa, còn thường xuyên khoe khoang trước mặt ta với ngươi, tay hắn không nâng được, vai hắn không gánh được, còn không phải đại tiểu thư Lãnh gia tiếp tế bạc cho hắn à? Hơn nữa bây giờ tú tài không đọc sách nữa, nói một đời về sau không lo ăn uống, kẽ tay Phong vương phi chỉ lọt một chút là đã đủ cho hắn ăn chơi đàng điểm rồi.”

“Phong vương kia có quyền thể lại phong thái bất phàm, tốt hơn hẳn hàng trăm hàng nghìn lần, sớm muộn kỳ Phong vương phi cũng sẽ đá hắn thôi, có gì phải đắc ý đâu.”

Một người trong đó đứng dậy, lau miệng định đi: “Đó là vì trong tay tú tài có nhược điểm của Phong vương phi”

“Nhược điểm gì? Ngươi đừng đi mà, nói hết đã!”

“Uống một bụng nước đói rồi, ta đi tìm tú tài đòi một bữa rượu thịt đây” Người nọ thấp giọng nói: “Ngươi tuyệt đối đừng có lỡ miệng, miễn cho bị người khác giết người diệt khẩu”

“Dọa người khác giật mình”

“Ha ha, dù sao cũng nói cho người biết, bây giờ Phong vương phi đã có thai hơn bốn tháng rồi.”

“Cái gì?!”

“Ngươi nghĩ nàng gả vào vương phủ được bao lâu?”

“Vậy… vậy đứa trẻ này.”

“Còn cần phải nói à? Là nòi giống của tú tài. Ý thuật của Phong vương phi cao siêu, không biết dùng thủ đoạn gì lừa được Phong vương, sợ là không biết chuyện bên trong, vui vẻ làm phụ thân đó”

Hai người cười xấu xa cùng nhau đi ra ngoài: “E rằng tú tài là người duy nhất có can đảm cho Phong vương gia đội mũ xanh trong cả vương triều Trường An này. Đúng là phải mời khách rồi, đi tìm hắn uống rượu thôi”

Như Ý ở trong nhà sương không ngờ được chỉ vô tình vào trà lâu nghỉ chân một lát lại nghe được lời đồn đãi khiến người ta kinh hãi đến vậy.

Nàng ta ở lâu trong thâm cung, gặp nhiều bè lũ xu nịnh giữa phi tần nhưng không biết bên ngoài lòng người hiểm ác đáng sợ.

Hơn nữa hôm nay thật đúng lúc, nàng ta thế nào cũng không ngờ được đây là có người cố ý bố trí cái bẫy để nàng ta tự chui vào. Cũng vì tính tình kiêu ngạo của nàng ta mà không cố kỵ gì cả, với lại vừa rồi Lãnh Bằng Nguyệt khiêu khích một hồi khiến nàng ta có khúc mắc với Lãnh Băng Cơ, hoặc có lẽ là oán hận.

Nàng ta khiếp sợ ngây ngốc đứng sau cửa một lát không có phản ứng.

Đến khi tỉnh táo lại bèn vén rèm đi ra ngoài, liếc mắt nhìn trái ngó phải, sốt ruột dặn dò hai thị vệ đứng trông coi bên ngoài: “Nhanh chóng đuổi theo hai người vừa uống trà ở nhà sương kia, trước đừng đánh có động rắn xem bọn hắn tìm người nào, sau đó lập tức truy bắt tất cả dẫn đến trước mặt bản công chúa”

Thị vệ nhận lệnh lập tức đuổi theo, lén lút bám theo sau.

Như Ý ngồi đợi trong quán trà, thời gian khoảng một nén hương, uống được hai lần nước trà thì hai thị vệ đã trở lại, thỉnh tội với nàng ta: “Giữ khoảng cách đi theo hai người bọn hắn vào một hẻm nhỏ, ai ngờ hẻm này thông cả bốn phía, quanh co vòng vèo cuối cùng mất dầu, xin công chúa điện hạ chỉ thị có khảm nhà lục soát không?”

Như Ý hơi thất vọng, nhưng vừa nghĩ nếu Lãnh Băng Cơ thật sự mang thai bốn tháng thì điều này đã đủ làm bằng chứng, đủ khiến cho nàng thân bại danh liệt và mất mạng rồi, còn cần phải tốn công như vậy làm gì?

Đến lúc đó chỉ cần ép cung, tất nhiên sẽ tra ra được manh mối rốt cuộc thì tên gian phu đó là ai.

Nàng ta được người nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ, hoàn toàn có thể hoành hành ngang ngược trong hoàng cung, vậy mà lại chịu thua thiệt bực mình trước thuộc hạ của Lãnh Băng Cơ, nàng ta sao có thể nén giận bỏ mặc như vậy được? Như Ý cười lạnh trong lòng: “Không cần, về cung!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện