Chương 579

Tề Cảnh Vân thở dài: “Tẩu như vậy là không muốn ở cùng ta sao? Không thể chờ nổi tới lúc Mộ Dung Phong qua đây à?”

Lãnh Băng Cơ vẫn cố giả ngốc: “Ta không biết đệ đang có ý nói gì?”

“Sáng sớm, Triệu ma ma xuống bếp đun nước, khói ở bên trong bốc lên nghi ngút.

Cũng may ta phát hiện kịp thời, sai người ngăn lại.

Nếu tẩu không hiểu đây là ý gì, ta sẽ sai người thẩm vấn kĩ Triệu ma ma.”

Tề Cảnh Vân này quá đề phòng!

Lãnh Băng Cơ thản nhiên thừa nhận: “Là ta làm.

Không liên quan gì đến Triệu ma ma.”

Tề Cảnh Vân hơi nheo mắt lại: “Thứ đồ kia ở đâu? Còn nữa, rốt cuộc bên trong cái nhẫn có bí mật gì?”

Lãnh Băng Cơ thuận miệng bịa chuyện: “Chính ta bỏ chu sa vào trong thư phòng cùng vài vật liệu khác, còn cái nhẫn, ta cũng nói rồi, nó rất quan trọng đối với ta, đó là di vật mẫu thân để lại cho ta.”

Tề Cảnh Vân không nói là có tin hay không tin, trực tiếp đưa tay lên kiểm tra tay áo nàng.

Lãnh Băng Cơ giận đến biến sắc: “Ngươi làm gì vậy?”

“Nơi này đã không còn an toàn, chúng ta phải di chuyển, trước khi đi, trên người tẩu không được mang theo bất cứ vật gì khả nghi, kể cả chiếc nhẫn này.”

Má nó, nam nữ thụ thụ bất thân mà, ngươi đây là đang thừa cơ chiếm tiện nghi của lão nương, lão nương sẽ liều mạng với ngươi.

Lãnh Băng Cơ đang có ý định như thế thì đã có tiếng hò từ người bên ngoài cửa.

Sáng sớm yên tĩnh, chói tai quá đấy!

Có thể tới sơn trang này, không phải người ngoài, nhất là trong thời khắc này.

Mộ Dung Phong đến thật rồi sao?

Tề Cảnh Vân không chút do dự đưa tay điểm huyệt Lãnh Băng Cơ.

Toàn thân Lãnh Băng Cơ lập tức nhức mỏi, không nói nên lời.

Nàng không ngờ Tề Cảnh Vân lại có cả chiêu thức này, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Tề Cảnh Vân đứng dậy, đi về phía cửa sổ, hôm qua, từ nóc nhà nhảy xuống, bẩm báo rằng: “Hình như người Kỳ vương phủ đã tìm đến.”

Mắt Tề Cảnh Vân nhíu chặt lại: “Bao nhiêu người?”

“Chỉ có ba, không giống như có chuẩn bị mà đến.”

“Vậy hãy để Triệu ma ma ra mặt, đuổi bọn họ đi.

Nếu bọn họ có gì khả nghi, lập tức giết người diệt khẩu, tuyệt đối không để lại tai hoạ về sau.”

Tên thuộc hạ lập tức lui ra.

Bên ngoài sân, tiếng đập cửa càng lớn: “Triệu ma ma, là ta, Lý Thần đây! Mở cửa nào!”

Triệu ma ma lên tiếng: “Đến đây, đến đây.”

Vội vàng từ bếp đi ra, sau lưng có một tên đang cầm chiếc nỏ tinh xảo, nhắm trúng tim của bà ta: “Đi đi, nhớ cho kỹ, đừng có giở mánh khoé, đỡ mất tính mạng phu quân của ngươi.”

Triệu ma ma quay mặt liếc nhìn hắn, sau đó ra ngoài mở cửa, ở chỗ ngăn giữa cửa và sân liền đưa tay chỉnh lại búi tóc hơi rối, chặn đường ba người bọn họ.

“Hoá ra là Lý Thần, sao mới sáng sớm đã lên núi thế này? Vương gia có gì căn dặn à?”

Lý Thần liếc nhìn bà ta: “Chúng ta đến tìm Vương phi nương nương, mấy ngày nay nàng ta có tới đây không?”

Triệu ma ma không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu: “Không có, mấy ngày nay tuyết rơi chắn hết đường lên núi, Vương phi nương nương bụng lớn như vậy sao tới đây được? Mấy hôm trước có người tới hỏi rồi, sao thế, vẫn chưa tìm được à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện