Chương 580

Lý Thần hơi sốt ruột: “Không, nghe nói là bị người của Phi Ưng Vệ bắt đi rồi.

Vương gia đang rất thiếu kiên nhẫn, để bọn ta lục soát khắp nơi không kể ngày đêm, tuyết cứ rơi không ngừng, bọn ta khéo chưa đi đã gãy mất chân.”

Triệu ma ma đưa tay giúp hắn phủi hết tuyết ở hai bên vai: “Ta nhớ rồi, nếu như tìm thấy Vương phi nương nương, nhất định sẽ tranh thủ bẩm báo Vương gia.

Vương phi là một người tốt, các ngươi phải tận tâm tận lực mà tìm, cũng đừng làm cho có lệ, ta không để các ngươi ở lại nghỉ chân đâu.”

Lý Thần gật đầu: “Bọn ta về đây.

Nhớ kỹ đấy, có manh mối nào thì để Trần đại ca vào thành thông báo cho chúng ta một tiếng.”

Triệu ma ma đưa tay đẩy bọn họ: “Đi đi, đi đi.”

Ba người Lý Thần lập tức quay người: “Chúng ta đi thôi.”

Quay ngựa về phía xuất phát.

Lúc này Triệu ma ma mới đóng cửa, quay người nói với tên thuộc hạ: “Đi xa rồi.”

Tên thuộc hạ nhảy lên nóc nhà, nhìn về phía mấy người vừa đi khỏi, rồi mới quay lại xin chỉ thị của Tề Cảnh Vân, hắn suy nghĩ một lúc: “Việc này không nên chậm chễ, tranh thủ thời gian chuẩn bị xe đi thôi.”

Ba người Lý Thần thúc ngựa vượt qua đường núi, trong nháy mắt, một người một ngựa phi đi.

Lý Tự bỏ lại ngựa, dùng sức chạy nhanh xuống đoạn đường núi, dừng lại ở một chỗ khuất, âm thanh giảm xuống: “Vương gia, vương gia.”

Mộ Dung Phong cùng Cừu thiếu chủ nhanh như chớp đã xuất hiện trước mặt hắn.

“Sao rồi? Vương phi có ở trong sơn trang không?”

Mộ Dung Phong mở miệng, giọng khàn khàn, giống như là luyện giấy nhám thông thường.

Lý Thần lắc đầu: “Trần tẩu ở cửa ngăn không cho bọn ta vào trong, chúng ta cũng không dám liều lĩnh xông vào.”

Cừu thiếu chủ bĩu môi: “Một binh kinh sợ thì cả đội binh cũng sợ theo, tốn công chạy một vòng vậy mà không hỏi được tin tức nào.

Nếu sơn trang này không phải là địa bàn của Mộ Dung Phong ngươi, ta nhất định sẽ không cho ngươi biết tin này, trực tiếp lên núi cứu Lãnh Băng Cơ ra.”

Mộ Dung Phong mím chặt môi khô nứt: “Ngươi căn bản không hiểu Tề Cảnh Vân, nếu bọn họ liều lĩnh xông vào đánh rắn động cỏ, cũng không giữ nổi cái mạng nhỏ.”

“Lãnh Băng Cơ có ở trong đó hay không vẫn chưa biết được, cứ lo trước lo sau, vừa không thành kế lại còn dọa sợ.”

“Vương phi nương nương nên ở trong sơn trang mới phải.”

Lý Tự chắc chắn nói.

“Tại sao?”

“Tiểu nhân nhìn thấy trên tay Trần tẩu có đeo chiếc vòng tay trắng ánh kim, Trần tẩu thường ở đồng ruộng làm việc tay chân, sao có thể mang theo một chiếc vòng tay quý báu như vậy?”

Hai mắt Mộ Dung Phong sáng lên: “Băng Cơ, vòng tay kia là của Băng Cơ! Tề Cảnh Vân cực kỳ gian xảo, sao bản vương có thể không nghĩ tới hắn sẽ giấu ở một nơi kín như này?”

Cừu thiếu chủ cười châm chọc: “Cho nên mới nói, nuôi các ngươi đúng là tốn cơm tốn gạo.

Lần trước, Lãnh Băng Cơ đã lợi dụng nước chảy đưa ngươi tới cung điện dưới lòng đất của ta, ta đã biết ngay, nàng ta rất giỏi mấy chiêu trò xấu xa này.

Từ chỗ này nhìn lên núi, có vài làn khói đỏ tràn ra, ta đã cảm thấy sai sai mà!”

Mộ Dung Phong cũng không phản bác lại lời nói của hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện