Còn có sự điên cuồng khi muốn hiến tể tôi cho quan tài rắn và nhắc tới quan tài rắn là Thăng Long quan của nhà họ Long.

Trong lòng đột nhiên khá muốn bật cười, nhìn mễ bà Tần nói: “Mỗi năm một người đều là chôn sống hay sao à?"
"Long mạch cần dẫn khí, người chết thì không còn hơi thở, thế thì không thể khiến long mạch di động.

Nếu nhà họ Long có Thăng Long quan bảo vệ con cháu, chắc chắn cần trả một cái giá nhất định" Mễ bà Tần đứng bên cạnh tôi.

Nhìn sang những bàn tay người lay động đó: “Thế nên quan tài rắn mà di động một cái thì tất cả mọi người của thôn Long Gia đều phải trở về"
Thế nên thôn Long Gia chỉ có người già trông nom, một năm chỉ chết một người, lần lượt.

Tiếc là nhiều năm như thế, mà đến tận bây giờ tôi không hề quan tâm đến chuyện trong thôn.


Tôi nặng nề nhìn những bàn tay người vẫy vùng đó, rồi lại nhìn sang mễ bà Tần: “Cháu có cách trấn áp số hắc lệ này rồi."
"Cách gì?" Sắc mặt mễ bà Tần bỗng thay đổi, nhìn tôi: “Bây giờ cháu đã biết bà và Xà quân có cách đối phó với chuyện này, lợi dụng thuật Lạc Diệp Thành Y của Ý Sinh Tông mà về sớm chút đi.

Bà và Xà quân đối phó là được, cháu không có cách tham gia vào đâu."
Tôi trở tay sờ người mình, lúc này mới phát hiện trên lông tuyến có lá thông mờ mờ: “Thanh Chiết nói có thể che giấu hơi thở của tôi nửa ngày, sao anh vừa nhìn một cái là nhận ra?"
"Nơi này là tâm trái đất" Mặc Dạ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn dung nham chuyển động, cười thâm thúy nói: "Vạn pháp quy tông, vạn vật bắt đầu từ đây"
Hắn nói rồi giơ tay sờ thắt lưng trên eo hắn: “Bộ đồ đen trên người ta là da rắn biến thành, ở đây mà không
thể biến lớn biến nhỏ, huống chi là thuật Lạc Diệp Thành Y"
Nói chuyện ra rồi, hắn đã thản nhiên hơn rất nhiều.

Tôi nặng nề nhìn mễ bà Tần, cười với bà: “Bà chờ cháu một ngày, cháu có cách ngăn được hắc lệ, cũng sẽ có cách lấp hố sụt này lại"

Mễ bà Tần hơi ngạc nhiên nhìn tôi, rồi nhìn sang Mặc Dạ: “Xà quân nghĩ sao?" - Một khi lấp hố sụt này lại, Dung Thiên ngủ say cũng bị nhốt trong lòng đất, Mặc Dạ mà muốn khống chế nó thì khả năng chẳng dễ dàng gì.

Mặc Dạ muốn khống chế Dung Thiên, thật ra cũng rất dễ hiểu.

Dù sao thì thứ hung ác như thế, nếu có thể tiêu diệt thì đã tiêu diệt từ lâu chứ sao lại cứ trấn áp, đương nhiên là vì không thể tiêu diệt.

Bị Long Duy khống chế, chung quy vẫn là bị người điều khiển.

Còn chẳng bằng nắm trong tay mình!
Mặc Dạ nghiêng đầu nhìn tồi, trên gương mặt ánh lên ánh sáng ấm áp của dung nham, thế mà lại gật đầu: “Được.

Cứ chờ một ngày!"
Tôi cười với mễ bà Tần: “Vậy bà vất vả rồi, chờ lâu thêm một ngày" Mễ bà Tần nhìn tôi, ánh mắt lo lắng.

Có điều sau đi xuống thì rắn thai cử động đậy mãi, lúc này nhúc nhích rất lâu khiến tôi cảm thấy bụng hơi đau thắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện