“Sao có thể thế được!” Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng sâu thẳm, khó dò, “Đã thỏa thuận là lần này giết chết được tám tên lính đánh thuê muốn đối phó với cô ta xong, cô ta sẽ phải giao bản vẽ ra. Nếu như cô ta không làm…”

 

Hoắc Thiệu Hằng cười, anh là người còn hung ác hơn đám lính đánh thuê kia đấy…

 

Triệu Lương Trạch hiểu rõ ý của Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nhún vai.

 

Nếu như dám bùng nợ của Cục tác chiến đặc biệt, thì cô nàng họ Cố kia nên tự cầu phúc đi.

 

Năng lực của Cục tác chiến đặc biệt trực thuộc Bộ Quốc phòng Đế Quốc, đến tập đoàn bảo an White Water cũng không thể so sánh được.

 

Hoắc Thiệu Hằng lại lật qua một trang tạp chí, tổng kết lại: “Cho nên tôi cho rằng, giết lính đánh thuê cũng chỉ là ngụy trang, không phải mục đích thực sự của cô ta.”

 

“Vậy mà Hoắc thiếu vẫn tới sao?!” Triệu Lương Trạch kinh ngạc, “Chẳng lẽ Hoắc thiếu không sợ kế điệu hổ ly sơn à?!”

 

Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo anh ta, “Cậu nghĩ mấy triệu quân nhân Đế Quốc đều là người chết sao? Không có chúng ta thì Đế Quốc không xong chắc? Đừng có quá tự cao tự đại.”

 

“Hì hì, tôi không biết Đế Quốc không có chúng ta thì có làm sao không, nhưng tôi biết, Cục tác chiến đặc biệt của chúng ta không có Hoắc thiếu là không được!” Triệu Lương Trạch nịnh nọt Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, làm như không nghe thấy, tiếp tục lật xem tạp chí trong tay.

 



 

Một ngày sau, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn hạ thủ ba người này cùng một lúc.

 

Bởi vì ba người này vô cùng cảnh giác, hơn nữa còn có công cụ truyền tin đặc biệt để giữ liên lạc với nhau. Thế nên, nếu không thể giết chết bọn họ cùng một lúc, thì khi người sau nghe được tin xấu của người trước, chắc chắn sẽ lập tức chạy trốn bặt vô âm tín

 

Đến lúc đó muốn truy lùng cũng khó khăn.

 

Đến ngày phải hành động, Hoắc Thiệu Hằng cải trang một cách đơn giản.

 

Anh dính râu quai nón rậm rạp lên mặt, đeo kính râm, mặc một chiếc áo thun màu đen, một chiếc quần jean đã giặt đến trắng bệch. Anh đeo ba lô tròn rời khỏi khách sạn nơi mình và Triệu Lương Trạch ở, đi tới quảng trường Prague cho chim bồ câu ăn.

 

Tai nghe Bluetooth đeo bên trong tai anh, trên người còn có dụng cụ trò chuyện và thiết bị định vị kết nối thẳng với hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu trên không.

 

Hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu là hệ thống hướng dẫn định vị bao phủ toàn cầu do Đế Quốc Hoa Hạ tự nghiên cứu phát minh và sản xuất chế tạo ra.

 

Nó có độ chính xác rất cao, có thể đảm bảo một ngày hai mươi tư giờ bao trùm toàn bộ bầu trời không có góc chết.

 

Thời tiết đầu tháng Sáu ở Prague vô cùng đẹp. Bầu trời trong trẻo quang đãng, màu xanh da trời giống như viên cẩm thạch xinh đẹp nhất vậy.

 

Giữa trời xanh mây trắng, bồ câu bay xuyên qua mây, trên không trung vang lên những tiếng chim bồ câu hót trong trẻo.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên một cái ghế dài ở quảng trường Prague, ném vụn bánh mì trong tay xuống đất, thu hút một đám bồ câu thân trắng đầu xám vờn xung quanh anh.

 

Dáng vẻ của anh rất thảnh thơi, thân hình cao lớn, không kém người Đông Âu, bởi vậy không dễ bị để ý đến. Cách ăn mặc của anh không khác những người nghệ sĩ đường phố trên quảng trường kia là mấy.

 

“Số 1, mục tiêu A vào vị trí. Căn nhà nhỏ ba tầng ở khu vực phố cổ Prague, ngồi cạnh cửa sổ ăn sáng. Báo cáo hết.”

 

Đây là vị trí và phương hướng của Ramsey.

 

“Số 1, mục tiêu B vào vị trí. Khách sạn Homestay gần nhà thờ Thánh Vitus của Prague, tầng hai, phòng 319, cách cửa sổ đang đóng chặt khoảng một mét, cần súng ngắm. Báo cáo hết.”

 

Đây là vị trí và phương hướng của Hut.

 

“Số 1, mục tiêu C vào vị trí. Tạm thời ở bên phải phía trước quảng trường Prague. Báo cáo hết.”

 

Đây là vị trí và phương hướng của Mike.

 

Nói cách khác, vị trí của Mike ở cùng một chỗ với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Tên Mike này trẻ tuổi nhất, thường xuyên không ở chỗ cố định, quả nhiên khó theo dõi định vị nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện