Nghe xong báo cáo, Hoắc Thiệu Hằng cũng không có động tác gì. Anh chỉ ừ một tiếng, ra hiệu cho tất cả vẫn tiến hành theo kế hoạch đã định.

 

Đã phí mất hai tuần lễ ở đây, cũng đến thời điểm hành động rồi.

 

Triệu Lương Trạch ở trong khách sạn điều phối.

 

Nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng cho phép, anh ta lập tức thông qua hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu trực tiếp phát lệnh cho ba tổ.

 

“Mọi người vào vị trí, năm phút sau bắt đầu hành động.”

 

Đối với tổ bắn tỉa, năm phút có thể xem là thời gian ngắm chuẩn ngắn nhất.

 

Vì tình huống của bọn họ khá đặc thù, nên trước khi tiến hành, họ đã phải nghiên cứu địa hình, chuẩn bị rất lâu. Hiện giờ tất cả đã sẵn sàng, thời gian năm phút để ngắm bắn chuẩn là hoàn toàn đủ.

 

“Rõ. Không vấn đề gì.” Ba tổ đều trả lời chắc nịch.

 

Triệu Lương Trạch truyền đạt lại cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng không lên tiếng, khom lưng ném một nắm vụn bánh mì ra.

 

Một đám bồ câu phần phật bay từ quảng trường lên.

 

Trên bầu trời vang lừng tiếng chim bồ câu hót thánh thót.

 

Ngẩng đầu nhìn lên, từng đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm, đủ loại bồ câu giương cánh bay cao, đẹp không khác gì thiên nga trắng.

 

Ngay khi tiếng hót của chim bồ câu vang lên, một chấm đỏ lặng lẽ khóa ở vị trí trán của Mike đang ngồi ở một chỗ khác trên quảng trường.

 

Độ cảnh giác của Mike rất cao.

 

Đột nhiên tim hắn đập nhanh, tóc gáy dựng đứng, có một cảm giác lo lắng, lạnh lẽo.

 

Nhìn về bốn phía quảng trường, hắn trông thấy một người đàn ông râu quai nón, vóc dáng cao lớn ngồi trên ghế dài đối diện.

 

Dường như người đàn ông kia cũng đang nhìn hắn.

 

Thấy hắn nhìn về phía mình, người đàn ông đó lại ném một vốc thức ăn của chim bồ câu lên trên trời.

 

Lập tức có rất nhiều con chim bồ câu vừa to vừa khỏe từ trên trời bay xuống, nhào về phía người đàn ông kia giành ăn.

 

Mike trông thấy người đàn ông kia giống như bị bồ câu bao vây, lập tức nở nụ cười.

 

Nụ cười này của hắn, cũng khiến sự cảnh giác trong lòng kia nhanh chóng tan thành mây khói.

 

Đúng lúc này, một viên đạn hình bầu ɖu͙ƈ từ khoảng cách năm trăm mét xoáy đến, vèo một tiếng ghim thẳng vào giữa trán Mike.

 

Mike không kịp thốt lên một tiếng nào đã ngửa mặt đổ người xuống chiếc ghế dài đang ngồi.

 

Từ góc độ của Hoắc Thiệu Hằng nhìn qua, giống như Mike đang ngửa đầu nhìn chim bồ câu trắng trên trời vậy…

 

“Mục tiêu C hoàn thành. Báo cáo hết.”

 

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, đứng dậy rời khỏi quảng trường.

 

Người trên quảng trường không nhiều, Hoắc Thiệu Hằng không biết khi nào mọi người mới có thể phát hiện Mike ngồi trên ghế dài đã bị người ta bắn chết.

 

Dường như là cùng thời khắc đó, một viên đạn xuyên giáp bắn ra từ nòng súng ngắm, phá vỡ vách tường phòng 319 tầng hai khách sạn Homestay gần nhà thờ Thánh Vitus, bắn trúng lưng Hut đang ngồi trong phòng lau súng.

 

Máu màu đỏ tươi bắn tóe lên vách tường đối diện Hut, giấy dán tường màu vàng kim lập tức bị nhuộm thành màu loang lổ.

 

Cơ thể Hut đổ xuống mặt sàn như một bãi bùn nhão…

 

Trong căn nhà nhỏ ba tầng ở khu phố cổ của thành phố này, Ramsey đang ngồi ăn sáng bên cạnh cửa sổ.

 

Dù gì cũng là thủ lĩnh lớn tuổi và nhiều kinh nghiệm nhất, nên hắn có nhiều hơn hai người kia một giây đồng hồ cơ hội.

 

Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện