Trong một tuần này, Cố Niệm Chi và nhóm của cô gần như không được chợp mắt, xem hết một lượt tất cả các cuốn băng video giám sát để tìm ra sơ hở.

 

Không may thay, tất cả các cuốn băng video này lại không có bất cứ sơ hở nào.

 

Thời gian trong video đều khớp với nhau, cuộc đối thoại giữa họ cũng không có dấu hiệu phạm pháp gì.

 

Điểm duy nhất có thể đào ra được là những cuộc đối thoại giữa Trung tá Peter và Tân Hạnh Cao.

 

Âm thanh của họ khi nói chuyện với nhau rất nhỏ, dù cho có bật tiếng video lên to nhất thì những gì nghe được cũng rất mơ hồ.

 

Tuy nhiên, theo vài lần đối chứng của chuyên gia ngôn ngữ, kết quả cho ra đều là Tân Hạnh Cao muốn mượn sách của Peter và Peter mang vài cuốn sách đến cho cô ta mượn.

 

Chẳng ai có thể nói được rằng cho mượn sách lại tạo nên thương tích chết người được.

 

Vậy nên, mặc dù có chút nghi vấn với điểm này, họ vẫn không thể lấy nó làm bằng chứng để phản lại đối phương.

 

“Anh Hà này, anh thực sự muốn biện hộ cho vụ án này sao?” Cấp dưới của Hà Chi Sơ tốt bụng nhắc nhở anh ta, “Có vẻ gần đây phía quân đội đã nhận được sự trợ giúp từ CIA, có cảm giác tỷ lệ thắng rất cao, đã định dốc toàn lực ứng phó rồi.”

 

Quan hệ giữa quân đội và CIA cực kỳ phức tạp.

 

Bình thường quan hệ giữa hai bên rất căng thẳng, thù địch, không bao giờ vừa mắt nhau. Thế nhưng, phàm là những việc có liên quan đến lợi ích quốc gia, họ lại có tinh thần hợp tác với nhau rất cao.

 

Lần này đến cả bên CIA cũng nhúng tay vào, một lần nữa khiến Hà Chi Sơ không thể không đồng ý với quan điểm của Cố Niệm Chi lúc trước.

 

Rất có thể Tân Hạnh Cao vẫn còn nắm giữ một số điều không thể tiết lộ với ai, chỉ là tạm thời bọn họ chưa biết điều đó là gì mà thôi.

 

Vừa nghĩ đến đây, linh tính bỗng mách bảo Hà Chi Sơ nảy ra một ý hay.

 

“Tìm một chuyên gia y học tới đây, đặc biệt phải là chuyên gia thần kinh nổi tiếng thế giới.” – Hà Chi Sơ gõ xuống bàn, đưa ra nhiệm vụ mới cho cấp dưới, “Bệnh viện Johns Hopkins ở Baltimore là bệnh viện có bác sĩ thần kinh và bác sĩ ngoại khoa tốt nhất trên thế giới, nhớ phải dùng giá cao mời bằng được hai người họ qua đây làm chuyên gia kiểm chứng.”

 

“Ý anh Hà là định…?” Các cấp dưới của anh ta đưa mắt nhìn nhau, ngẩng đầu lên từ đống băng video đang bày ra kia, mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hà Chi Sơ, “Đánh vào vấn đề bệnh trạng của đối phương sao?”

 

“Tất nhiên!” Hà Chi Sơ quay người dọn đồ của mình cho vào túi đựng tài liệu, “Chúng ta là luật sư thì phải có gan đưa ra giả thiết, cẩn thận lần mò chứng cứ. Thế nhưng chúng ta không phải nhà khoa học, nên lập luận đưa ra cũng khó có thể quá chặt chẽ không sai lầm được. Chúng ta chỉ cần tìm những chứng cứ có thể chứng minh cho quan điểm của mình là đúng thôi. Những chứng cứ không làm sáng tỏ được cho quan điểm của chúng ta thì cứ loại bỏ từng cái một là được.”

 

Đến thứ Hai, ngày lên tòa án, Hà Chi Sơ đã trò chuyện được rất kỹ càng với hai chuyên gia thần kinh và bác sĩ ngoại khoa kia.

 

Tất cả các bản sao film chụp CT não và film X quang của Tân Hạnh Cao đều bị Hà Chi Sơ nắm giữ. Anh ta đã cùng hai vị chuyên gia kia nghiên cứu rất kỹ càng rồi.

 

Tuy hai vị chuyên gia kia thấy film CT và film X quang kia là lạ, nhưng nó thuộc phạm vi mức độ phức tạp của não bộ người nên họ tạm thời chưa thể tìm được đầu mối nào.

 

Việc phán đoán xem liệu có phải não bộ của Tân Hạnh Cao đã chịu phải tổn hại lớn đến mức không thể phục hồi hay không vẫn là một phán đoán vô cùng chủ quan.

 

“Anh Hà ạ, tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.” Hai vị chuyên gia lịch sự đưa tay ra bắt tay Hà Chi Sơ.

 

Hà Chi Sơ vừa cười vừa bắt tay với họ, “Không sao, chúng ta cứ làm hết sức là được rồi.”

 



 

Lại đến ngày lên tòa, lần này Cố Niệm Chi ăn mặc còn đơn giản hơn cả lần trước. Áo lụa trắng tay bồng, quần tây đen thẳng thớm hạ gấu. Cô buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, lắc lư vung vẩy sau gáy theo bước chân cô đi, mang đầy hơi thở thanh xuân.

 

Thẩm phán Judy gõ búa, hỏi Hà Chi Sơ: “Luật sư Hà, anh còn muốn nói thêm điều gì nữa không?”

 

Hà Chi Sơ đứng dậy, nói: “Chúng tôi đã mời hai vị chuyên gia não bộ đến đây, xin được mời họ lên tòa làm chứng”.

 

“Đồng ý.” Judy gật đầu, ra hiệu cho hai chuyên gia làm nhân chứng tiến lên.

 

Sau khi giơ tay thề sẽ không khai man, hai vị chuyên gia đứng sang bục nhân chứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện