Chương 80: Lựa chọn của hoắc thiếu (7)

 

Tối nay, băng cướp này đã gây cho bọn họ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

 

Âm Thế Hùng không đi ngay, tò mò đứng bên cạnh nghe Quan Huy bàn bạc với người của anh ta xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

 

“Không thể cứ cố tấn công được. Nghe nói trong nhà còn có thuốc nổ, muốn đi vào thì phải gỡ bom ra trước đã. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.”

 

“Đúng vậy, nếu không gỡ bom mà cố kích nổ luôn thì cũng chẳng biết bọn chúng đã chôn bao nhiêu thuốc nổ. Xét từ hỏa lực của chúng, không chừng sẽ nổ tung cả khu nhà này, con tin bên trong đều chết hết.”

 

“Vậy phải làm thế nào? Chẳng nhẽ chúng ta thật sự phải giao tiền và máy bay cho bọn chúng, thả bọn chúng đi sao?!”

 

Nhóm lính không đồng ý, nhóm cảnh sát cũng vậy.

 

Biết bao nhiêu anh em của họ bị thương, thậm chí còn có người hi sinh, lẽ nào lại bỏ qua như thế?!

 

“Thế nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Quan Huy trải tấm bản đồ kiến trúc của Minh Nguyệt Các ra trước mặt.

 

“Các anh xem, ba mặt của Minh Nguyệt Các đều giáp hồ, chỉ có một con đường nhỏ hẹp quanh co ở cửa chính đối diện chỗ chúng ta. Nhưng đường tấn công từ chính diện của chúng ta đã bị chặn.”

 

“Hay là tấn công từ bên hồ?” Có người đề nghị, chỉ vào bản đồ: “Chúng ta cử binh sĩ hoặc cảnh sát nào bơi giỏi bơi từ bờ bên kia, đột nhập từ cửa sau của Minh Nguyệt Các.”

 

“Ý hay, nhưng hiện giờ chỉ còn chưa đến hai mươi phút, đợi bơi qua được thì cũng đã gần hết thời gian rồi, vào đó để chôn cùng à? Có thể đi canô, nhưng chỉ cần vừa khởi động ca nô là bọn cướp sẽ biết chúng ta định làm gì, sau đó lập tức giết chết con tin thì phải làm sao?”

 

Âm Thế Hùng ở bên cạnh nghe một lúc cũng đã hiểu được vấn đề nan giải của quân đội và cảnh sát địa phương.

 

Không phải là bọn họ chẳng có cách nào để bắt được tên cướp kia, mà chỉ là sợ “ném chuột vỡ bình”, lo nếu dồn tên cướp vào đường cùng thì hơn hai mươi con tin đang nằm trong tay gã cũng sẽ đi đời nhà ma.

 

Âm Thế Hùng lắc đầu, trở về xe Hummer quân đội, báo cáo tình hình ở bên này với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm thấy hơi nan giải.

 

Giết tên cướp này cũng không khó, khó là ở chỗ làm thế nào để gã không có cơ hội kéo theo con tin chết chung.

 

“Tiểu Trạch, cậu lập tức mở bản đồ 3D lên cho tôi xem.”

 

Triệu Lương Trạch mở laptop lên, tìm được bản đồ 3D của Minh Nguyệt Các.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày nhìn một lúc, “Tên cướp ở vị trí nào trong này?”

 

Âm Thế Hùng chỉ vào bức tường sau của căn nhà chính trong Minh Nguyệt Các: “Ở đây.”

 

Dương Đại Vĩ vô cùng ranh ma.

 

Gã lo lắng nếu ẩn nấp ở gần cửa chính thì sẽ bị tay súng bắn tỉa của quân đội bắn một phát nổ đầu, nên mới nấp ở sau tường, cách thật xa chỗ đó.

 

Phía sau bức tường sau của Minh Nguyệt Các chính là cái hồ rộng lớn, bề mặt hồ có đường kính khoảng hai km, không sợ bị ai bắn lén.

 

Chỉ cần không có ai bơi từ hồ sang thì coi như gã sẽ được an toàn.

 

Hơn nữa, cho dù có người bơi từ hồ vào thì cũng không thể sang đến đây chỉ trong mười lăm phút.

 

Phương án lái ca nô bị loại, phá nóc nhà rồi nhảy xuống cũng không được. Bởi vì bọn cướp vô cùng tàn nhẫn quyết đoán, hơn nữa hỏa lực của chúng cũng rất mạnh. Nếu làm thế, đến lúc cá chết lưới rách, công sức của bọn họ sẽ đổ sông đổ bể.

 

Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?  

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch quay sang nhìn nhau. May là trong số con tin trong phòng không có Cố Niệm Chi, nếu không cho dù bọn họ có lên trời xuống đất cũng phải liều mạng với tên cướp kia…

 

“Niệm Chi không hổ đi theo chúng ta từ bé, cũng học được không ít thứ.” Âm Thế Hùng đắc ý nói, cứ như Cố Niệm Chi là con gái của anh ta vậy.

 

Triệu Lương Trạch mỉm cười, hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, chúng ta có nên đón Niệm Chi đến, để anh dẫn cô ấy rời khỏi đây trước không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng không ngẩng đầu lên mà từ chối ngay: “Chuyện ở đây còn chưa giải quyết xong, sao tôi có thể đi được.”

 

Triệu Lương Trạch lặng thinh chốc lát, rồi nhỏ giọng nói: “…Thế nhưng chúng ta mà nhúng tay vào chuyện trong nước thì sẽ vượt quy định.”

 

Lúc trước bọn họ còn có thể nói là vì an toàn của Cố Niệm Chi nên mới nhúng tay vào. Người trong quân đội sẽ không truy cứu.

 

Nhưng hiện giờ, Cố Niệm Chi đã an toàn rồi. Nếu bọn họ còn tiếp tục nhúng tay vào, bị các nghị sĩ biết được thì cho dù Hoắc Thiệu Hằng có quyền cao chức trọng cũng sẽ rất phiền phức.

 

Âm Thế Hùng cũng đã nghĩ đến điều này. Nhưng nghĩ đến tình cảnh bi thảm của quân đội và cảnh sát vừa rồi, anh ta không đành lòng, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

 

Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng lại đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Chuyện này có lẽ không chỉ là chuyện trong nước, chúng ta chắc chắn phải can dự vào rồi.”

 

“Không chỉ là chuyện trong nước? Ý anh là… đống súng đạn, hỏa lực của bọn chúng là từ nước ngoài?” Triệu Lương Trạch bừng tỉnh, “Đúng vậy! Những thứ đó đều từ nước ngoài vận chuyển về! Có liên quan đến các phần tử thù địch ở nước ngoài!”

 

Như thế thì quân khu 6 của bọn họ đã có lý do để nhúng tay vào rồi.

 

Hoắc Thiệu Hằng không nói hai lời bao giờ, chỉ vào vị trí của Cố Niệm Chi ở phía bờ bên kia hồ, “Tìm điểm ngắm từ đây, dùng súng bắn tỉa hạng nặng thì dù cách bờ hồ và bức tường cũng vẫn có thể lấy được mạng gã.”

 

“Súng bắn tỉa hạng nặng?!” Âm Thế Hùng lập tức sốt sắng, “Hoắc thiếu! Để tôi đi cho!”

 

Súng bắn tỉa hạng nặng hay còn gọi là súng bắn tỉa Anti-materielcó uy lực công phá lớn, có thể bắn xuyên qua vách tường trúng mục tiêu.

 

Tầm ngắm của tay súng bắn tỉa hạng nặng mạnh nhất có thể đạt tới 2 – 3kilomet.

 

Trước mắt, kỉ lục súng bắn tỉa hạng nặng trên thế giới được lập bởi một tay súng bắn tỉa của châu Âu, có thể nhắm chính xác vào mục tiêu từ điểm cách xa 2.8 kilomet, bắn xuyên não của tên cướp trong một phát súng.

 

“Từ bờ bên kia của hồ đến vách tường sau của Minh Nguyệt Các chỉ khoảng 2 kilomet. Chỉ cần hắn vẫn dựa vào tường thì sẽ không có vấn đề gì.” Hoắc Thiệu Hằng đeo mũ trùm đầu lên, “Đi tìm nhóm quân đội địa phương, hỏi xem bọn họ có mang theo súng bắn tỉa hạng nặng không. Tôi sang bờ bên kia của hồ. Tiểu Trạch, làm người quan sát giúp tôi. Đại Hùng đứng ở cửa trước, Quan Huy vẫn sẽ là người quan sát cho cậu. Như vậy không cần biết tên cướp dựa vào hướng nào thì cũng có thể bắn trúng đầu gã.”

 

Lần này phải bắn trúng đầu qua một vách tường, cực kỳ khó khăn.

 

Ở phía Âm Thế Hùng còn dễ dàng hơn một chút, dù sao khoảng cách từ cửa chính đến gian chính cũng gần.

 

Còn về phần Hoắc Thiệu Hằng thì mới thực sự là khó khăn. Không chỉ là khoảng cách xa, cách 2 kilomet mặt hồ, mà còn thêm thời tiết cũng không tốt, tầm nhìn quá thấp, mưa to gió lớn, điều này cũng ảnh hưởng đến hướng đi của viên đạn, trực tiếp quyết định xem đường bắn của tay súng có hiệu quả không.

 

Thế nhưng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng quyết định tin tưởng anh.

 

“Tuân lệnh, thủ trưởng!” Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đồng thanh đáp.

 

Hai người chia nhau ra hành động. Âm Thế Hùng đi tìm Quan Huy hỏi về súng bắn tỉa hạng nặng.

 

Sau khi nghe Âm Thế Hùng hỏi xong, Quan Huy hết sức vui mừng, vội nói: “Súng bắn tỉa hạng nặng vừa được đưa đến đây, chỉ là lo lắng bắn không chuẩn, làm những con tin trong phòng bị thương thì sẽ không hay.”

 

Sức công phá của súng bắn tỉa hạng nặng rất mạnh, có thể bắn thủng cả xe bọc thép. Đây cũng là lý do tại sao súng bắn tỉa hạng nặng được xưng là súng bắn tỉa công phá.

 

Nếu bắn trúng người, sức công phá có thể khiến thân xác người đó chia năm xẻ bảy, tuyệt đối là một phát súng trí mạng.

 

Thế nhưng nếu bắn không chuẩn mà lại bắn trúng con tin thì cũng sẽ là một phát súng trí mạng…

 

“Không sao, cứ giao cho chúng tôi. Nếu xảy ra vấn đề gì không cần anh chịu trách nhiệm.” Âm Thế Hùng chọn lấy hai khẩu súng bắn tỉa khá nặng, một khẩu cho mình, khẩu còn lại cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng không để lộ thân phận, chỉ xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách là một tay súng bắn tỉa của quân khu 6.

 

Quan Huy vừa nghe xong liền nổi giận: “Anh nói gì vậy? Tôi là người sợ trách nhiệm sao?! Bất kể thế nào, nếu xảy ra chuyện gì, có tôi chịu!”

 

Âm Thế Hùng bị anh ta chọc cười, bèn vỗ vai anh ta: “Được, người anh em, anh chính là bạn của tôi!”

 

“… À, tôi cứ tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi chứ…” Quan Huy hơi buồn bực. Chẳng lẽ bây giờ bọn họ mới tính là bạn sao?

 

Âm Thế Hùng cười sang sảng, không nói nữa, ném một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng vào trong chiếc Hummer quân sự, dõi theo bọn họ băng qua con đường vòng hướng sang bờ bên kia hồ.

 



 

Cố Niệm Chi bị tiếng súng và tiếng bom nổ từ phía bên kia hồ làm hoảng loạn. Cô ngồi trên băng ghế đá dài, ngẩn ngơ một lúc rồi đi ra cửa căn nhà tranh, muốn xem tình hình của bên kia thế nào rồi.

 

Một sĩ quan ngăn cô lại: “Bạn học này, chúng tôi sắp có nhiệm vụ, ở đây phải cấm người không có phận sự bén mảng, mong các cô phối hợp, không được đi ra ngoài.”

 

“Nhiệm vụ gì thế?” Mai Hạ Văn căng thẳng đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, “Bây giờ bọn cướp thế nào rồi? Đã bắt được bọn chúng chưa?”

 

“Bên kia đã cử tay súng bắn tỉa đến. Một lát nữa, ở đây sẽ cần làm chỗ ẩn nấp, các bạn lui ra đằng sau.”

 

Trong lúc anh ta nói chuyện, một chiếc xe Hummer quân đội đã lao đến như bay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện