Chương 81: TRỰC GIÁC CỦA CỐ NIỆM CHI (1)

 

“Bố trí chỗ ẩn nấp ở đây ư?” Cố Niệm Chi giật mình, đôi mắt to linh động nhìn về phía Minh Nguyệt Các đối diện bên kia hồ xa xa. Cô nhắm mắt lại, hạ thấp giọng nói: “Holy-Lord! Lẽ nào họ định dùng súng bắn tỉa hạng nặng?!”

 

Chỉ có dùng súng bắn tỉa hạng nặng thì mới có thể bắn sang Minh Nguyệt Các với khoảng cách xa như thế.

 

Viên sĩ quan “ồ” lên một tiếng, “Sao cô biết súng bắn tỉa hạng nặng?”

 

Ngay cả trong quân đội cũng không có nhiều người biết đến súng bắn tỉa hạng nặng, người dân bình thường biết về nó lại càng ít hơn.

 

Cố Niệm Chi mỉm cười: “Tôi thích quân đội, từng thấy trên mạng thôi.”

 

“Có thời gian thì cố gắng học tập, bớt lên mạng đi.” Vị sĩ quan tỏ ra nghiêm trang, dạy dỗ cô một câu, “Đi vào trong đi. Tôi phải đóng cửa rồi.”

 

Cố Niệm Chi gật đầu, đang định quay người đi thì lại liếc thấy hai người đàn ông cao lớn vừa cúi đầu xuống khỏi xe Hummer quân sự.

 

Cố Niệm Chi giật mình kinh ngạc, tai ong lên. Cô vội vã nhìn sang, ánh mắt tham lam, chăm chú nhìn về phía thân hình cao lớn ở phía trước.

 

Đèn pha của máy bay trực thăng vẫn đang xoay tròn trên không trung, chiếu cả luồng sáng rộng.

 

Trong chớp mắt đó, tiếng mưa ào ào bên tai cô như biến mất, màn đêm tối mịt cũng dần rút đi, mọi vật trên thế gian như biến thành phông nền hư vô. Toàn bộ thế giới của cô chỉ còn lại hình bóng cao lớn của người đàn ông đang mặc bộ đồ lính đặc chủng kia.

 

Mặc dù trên đầu anh đội chiếc mũ bảo hiểm màu đen và kính nhìn ban đêm, khuôn mặt bị che kín gần hết, hoàn toàn không thể nhìn rõ diện mạo, nhưng thân hình cao lớn, bờ vai rộng rãi, khí thế bức người đó, rõ ràng là chú Hoắc của cô đây mà!  

Bốn năm đầu tiên, cô chính là một con cún luôn đeo bám chân anh!

 

Thế mà bây giờ đã hai tháng cô chưa được gặp anh, thậm chí cũng chỉ mới gọi điện thoại hai lần mà thôi…

 

Cố Niệm Chi nắm chặt cánh cửa của nhà tranh, cả người cứng đờ, không sao cử động nổi.

 

Sĩ quan gác cửa mất kiên nhẫn đẩy cô một cái: “Vào nhanh lên, hiện giờ nơi này phải cấm người không có phận sự bén mảng.” Dứt lời, anh ta đóng sầm cánh cửa nhà tranh lại ngay trước mặt cô.

 

Cố Niệm Chi bị đẩy nên lảo đảo, suýt ngã lăn ra đất.

 

Mai Hạ Văn vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng hỏi thăm: “Em không sao chứ?”

 

Cố Niệm Chi chầm chậm lắc đầu.

 

Yết hầu cô như bị thứ gì đó chắn ngang, không nuốt xuống, cũng không thể phun ra được.

 

Cô ôm lấy ngực, tựa vào cánh cửa nhà tranh rồi ngồi xuống.

 

Nhà tranh không có cửa sổ, cánh cửa duy nhất đã bị đóng lại rồi, bên trong tối om.

 



 

Hoắc Thiệu Hằng bước xuống chiếc Hummer quân sự cùng Triệu Lương Trạch, nhìn căn nhà tranh bị đóng cửa kín mít chằm chằm, rồi mới đi đến bên bờ hồ, tìm vị trí để đặt súng bắn tỉa hạng nặng.

 

“Khoảng cách trực tiếp ngắn nhất từ bức tường sau của Minh Nguyệt Các đến bờ hồ bên này là ở đây.” Triệu Lương Trạch cầm thiết bị đo đạc đi lại trong màn mưa, rồi chỉ vào một vũng cỏ lầy bên bờ hồ.

 

Bãi cỏ này vừa khéo ở phía trước nhà tranh mà nhóm Cố Niệm Chi đang ở.

 

Hoắc Thiệu Hằng lấy ống nhòm chuyên dùng vào ban đêm ra, đứng ở nơi Triệu Lương Trạch vừa chỉ, nhìn về phía Minh Nguyệt Các.

 

Ống nhòm ban đêm của anh không phải là loại bình thường, mà là ống nhòm hồng ngoại, có thể nhìn xuyên tường, biết được hành động của người ở đằng sau.

 

Tình hình trong Minh Nguyệt Các ở bên kia hồ đều hiện rõ ra trước mắt anh.

 

Tên cướp đang ôm một khẩu súng bắn tỉa, núp ở vị trí chính giữa bức tường.

 

Mặc dù chỉ nhìn thấy được một hình bóng mơ hồ, thế nhưng trong đầu Hoắc Thiệu Hằng đã xác định rõ vị trí.

 

Trên sàn nhà trong phòng có rất nhiều bóng người nằm xiên xẹo bất động, có lẽ là con tin của bọn cướp.

 

Qua nhân viên của khu nghỉ dưỡng, họ biết bọn cướp đã bỏ thuốc mê các con tin, vì thế đến tận bây giờ, những người ấy vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

 

Như thế này còn tốt hơn là họ trong trạng thái tỉnh táo.

 

Ít nhất thì tình hình sẽ không hỗn loạn, dẫn đến xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.

 

“Chính là ở đây.” Hoắc Thiệu Hằng quỳ một chân xuống mặt cỏ dưới đất, mở hộp súng bắn tỉa hạng nặng ra, bắt đầu lắp ráp.

 

Khẩu súng bắn tỉa trong tay anh là vũ khí hạng nặng của quân đội địa phương, nòng súng dài500 milimet, toàn bộ súng dài 1200 milimet, nặng 20 kilogam, kết hợp với ổ đạn chứa được mười viên, đường kính 25 milimet, có thể bắn xuyên qua xe thiết giáp hạng nhẹ. Nghe nói, Minh Nguyệt Các ở đối diện hoàn toàn được làm bằng gỗ, vách tường không thể kiên cố hơn xe bọc thép được.

 

Cố định hai chân giá đỡ xong, Hoắc Thiệu Hằng nằm rạp xuống bãi cỏ, bắt đầu điều chỉnh ống ngắm.

 

Ống ngắm của súng bắn tỉa hạng nặng tiên tiến và chính xác. Để đảm bảo được độ bắn chuẩn từ cự ly xa, ống ngắm của súng được trang bị hệ thống ống ngắm vô cùng tân tiến, có thể phân tích được số liệu ngay tức thời, thông minh hơn ống ngắm quang học của súng bắn tỉa bình thường không biết bao nhiêu lần.

 

Hệ thống ống ngắm này có thể tiến hành thu thập, xử lý và tính toán khí áp, nhiệt độ, tốc độ gió, tốc độ mưa và góc độ mục tiêu trong cùng một thời điểm, nhằm đạt tới hiệu quả sát thương trí mạng trong một lần bắn.

 

Làm tay súng bắn tỉa bình thường đã khó, có thể sử dụng được loại súng bắn tỉa hạng nặng phức tạp này lại càng khó hơn.

 

Những năm qua, Hoắc Thiệu Hằng rất ít khi tham gia thực chiến, thế nhưng kỹ thuật bắn của anh vẫn không hề giảm sút.

 

Cả quân đội đế quốc, không ai có thể đọ kỹ thuật ngắm bắn với anh, dù là súng bắn tỉa hạng nhẹ hay hạng nặng đều không có đối thủ.

 

Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng điều chỉnh xong ống ngắm, nằm rạp trên đất, hai tay đặt lên báng súng, tiến hành ngắm bắn.

 

Với một tay súng bắn tỉa, ngắm bắn là một quá trình rất cần sự kiên nhẫn và tỉnh táo.

 

Để bắn trúng mục tiêu, một vài tay súng bắn tỉa có thể núp vào một vị trí cả ngày mà không hề nhúc nhích.

 

Dĩ nhiên, đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, lần này anh có muốn nằm cả ngày cũng chẳng được, bởi vì anh chỉ có thời gian chưa đến mười phút là đã bắt buộc phải chiến xong.

 



 

Cố Niệm Chi ôm đầu gối ngồi trong căn nhà tranh tối om, đôi đồng tử đen láy tựa như đá obsidianthượng hạng.

 

Bên trong nhà tranh yên tĩnh. Bên ngoài, mưa to vẫn rơi ào ào xuống đất.

 

Cô phải đè ngực mình lại, thậm chí còn sợ các bạn học nghe thấy tiếng tim mình đập lúc này.

 

Thời điểm này, bọn họ phải yên tĩnh tuyệt đối. Cô không muốn có bất kỳ âm thanh nào quấy rầy Hoắc Thiệu Hằng, ngay cả tiếng tim đập cũng không được.

 

Bởi vì bên ngoài nhà lá, người anh hùng của cô, tín ngưỡng của cô đang nỗ lực để trừ khử bọn cướp hại dân. Cô không thể gây cản trở cho anh được.

 

“A… mình không thể chịu nổi nữa rồi! Bọn họ muốn làm gì thế?!” Cô bạn được Cố Niệm Chi ôm bơi qua hồ sắp sụp đổ, bỗng nhiên gào khóc một cách mất kiểm soát.

 

“Cậu im mồm!”

 

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cố Niệm Chi đã nhào cả người sang, một tay bóp lấy cổ của cô bạn, thấp giọng mắng: “Còn phát ra một tiếng động nào nữa, tôi sẽ giết chết cậu!”

 

Tiếng khóc của cô bạn bỗng nhiên im bặt, mắt trợn lên như sắp rơi ra ngoài.

 

Cô ta hoảng sợ nhìn Cố Niệm Chi, dốc hết sức đẩy Cố Niệm Chi ra.

 

Các bạn cùng lớp cũng sợ ngây người.

 

Đây có phải cô em gái Cố Niệm Chi hiền lành vô hại như một con cừu non của bọn họ không thế?!

 

Mai Hạ Văn ngẩn ngơ, rồi gỡ từng ngón tay của Cố Niệm Chi ra, thấp giọng nói: “Em buông cổ của cậu ấy ra đi, cậu ấy sắp ngạt thở rồi.”

 

Cố Niệm Chi nới lỏng tay, thấp giọng cảnh cáo cô bạn mất kiểm soát kia lần nữa: “Cậu có biết các anh lính bên ngoài khó khăn, gian khổ biết bao nhiêu không?! Bọn họ dùng cả tính mạng để bảo vệ cậu, vậy mà cậu còn mặt mũi để khóc à?! Còn phát ra bất cứ âm thanh nào, tôi sẽ khiến cậu cả đời này cũng không khóc được nữa!”

 

Một tay súng bắn tỉa dùng súng bắn tỉa hạng nặng không thể bị phân tâm dù chỉ một chút.

 

Mặc dù với trình độ của Hoắc Thiệu Hằng, cho dù người khác có khua chiêng gõ trống sát bên tai, anh cũng sẽ không để ý tới.

 

Thế nhưng với Cố Niệm Chi, những gì cô có thể làm cho anh cũng chỉ có vậy.

 



 

Hoắc Thiệu Hằng nằm trên bãi cỏ lầy lội, những hạt mưa bụi lành lạnh bay lất phất trước ống ngắm của anh.

 

Anh đã đắm chìm vào thế giới của riêng mình, toàn bộ tinh thần đều đặt trên ống ngắm.

 

Những hình ảnh nhìn ra được từ ống nhòm hồng ngoại đều rất lờ mờ, thế nhưng đầu ngắm của súng bắn tỉa hạng nặng đã nhắm chuẩn xác vào đầu của Dương Đại Vĩ đang dựa sát vào bức tường sau của Minh Nguyệt Các.

 

Cách 2 kilomet, một viên đạn có thể bắn xuyên qua xe bọc thép đang chờ được bắn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện