Kể từ ngày xảy ra tranh cãi ấy, Hạ Linh không nhìn thấy Trần Đình Vũ về nhà nữa.
Mấy lần ghé bệnh viện thăm ông nội thì họ đều xuất hiện riêng lẻ, Hạ Linh viện cớ là vì hai người quá bận nên khó sắp xếp thời gian đi cùng nhau.
Gừng càng già càng cay, nhìn thấy khuôn mặt cô đầy phiền muộn, tinh thần cũng không còn tốt như trước, ông nội lên tiếng hỏi:
“Thằng nhóc ấy lại gây sự rồi phải không?”
“Dạ...” Hạ Linh mỉm cười. “Đúng là khó giấu được ông mà, bọn cháu cãi nhau thôi. Vợ chồng thỉnh thoảng sẽ xảy ra chút vấn đề ấy ạ.”
Cô biết mình không thể nói dối trước mặt ông ấy nữa nên chọn cách nói giảm nói tránh, mẹ chồng ngồi bên cạnh đang lột vỏ quả hồng đặt lên đĩa, bỗng tức giận.
“Bỏ quách nó đi!” Bà nghe nói Hạ Liên trở lại, vậy thì... “Thời gian này hai vợ chồng con xích mích chắc liên quan tới em gái con đúng không?”
Trước kia vì thấy Hạ
ở gang Hạ Linh
1 vừa hiền lành tốt tính vừa vêu Trần Đình Vũ hết lòng, lại thêm bà rất yêu quý con
3, ai biết sung yêu
bé nên mới cố gắng tạo cơ hội cho hai đứa, ai biết sự nhiệt tình ấy đã hủy hoại cả nửa đời con gái nhà người ta.
“ hoại cả nữ hại thêm bị
Ở trước mặt ông nội, Hạ Linh không dám nói quá nhiều về vấn đề này mà chỉ cười gượng:
“Mẹ đừng đùa mà, tụi con vẫn ổn."
Vào lúc cô nghĩ rằng có thể lấp liếm cho qua chuyện như những lần trước, ông nội bất ngờ nói:.
“Con không ổn. Linh à, trông con như người mất đi linh hồn vậy”.
Advertisment
*
Chỉ một lời này thôi mà đã khiến mắt Hạ Linh nhanh chóng khô rát, cô nhéo lấy bắp đùi để không rơi nước mắt trước hai người mà mình yêu thương nhất.
“Con cứ nói đi, ông không sao đâu.” Ông nội cổ vũ, nhìn cô đầy hiền từ. ~
Hạ Linh şiết chặt hai tay thành nắm đấm, nếu ông nội đã nói vậy thì....~
“Con... Con muốn ly hôn nhưng anh ấy không chấp nhận.".
Ông nội và mẹ Trần đều đã chuẩn bị tâm lý từ trước, qua thái độ kỳ lạ của hai ðứa dạo gần đây, họ đoán được cả hai có khúc mắc gì ðó nhưng không thể ngờ người níu kéo lại là Trần Đình Vũ! Cô không khóc nơi đau k
Hạ Linh ðem mọi ðau khổ và uất ức của mình ra nói ra, sau đó chui vào lòng mẹ chồng để bà an ủi một phen.
cầu
che chở, được ta, sau đó
Cô không khóc nữa mà cảm thấy được che chở, được yêu thương. Bàn tay xinh xắn níu lấy áo bà, cô nhỏ giọng
ay xinh xắn níu
áo bà, cô nhỏ giọng
“Mẹ, giúp con được không?”
Bà Trần vỗ về lưng của Hạ Linh:
“Mẹ hiểu rồi.”
Trước đây bà hứa sẽ làm chủ chuyện này cho cô và thật sự nói được làm được.
Sau khi tâm sự với con cháu xong thì ông nội thấy mệt, nói muốn nghỉ ngơi, Hạ Linh cùng mẹ chồng rời khỏi bệnh viện. Lúc ngồi trên taxi, cô nhìn thấy bà ấn gọi cho Trần Đình Vũ.
“Con đang làm gì? Không bận thì về nhà gặp mẹ ngay, mẹ muốn nói chuyện với con.”
Advertisment
Nghe giọng mẹ anh có vẻ khá bực bội, Trần Đình Vũ ngồi trước máy tính ôm lấy đầu, trên cánh tay anh hiện
rõ dấu cắn vẫn còn hơi sưng tím, qua mấy ngày rồi mà trông vẫn rất đáng sợ. Có thể thấy khi đó Hạ Linh cực kỳ kích động và ghét anh.
Mỗi lần Trần Đình Vũ nhìn vào vết thương thình.
vang lên khiến đầu anh có chút đau.
bì những N
3 câu hỏi dồn dập, những lời n- VN
trách của Hạ Linh lại
Sau khi Trần Đình Vũ về nhà thì nhìn thấy mẹ và vợ đang ngồi đợi anh, khoảnh khắc anh bước tới chỗ họ, hai người đều có chút giật mình.
Mắt Trần Đình Vũ lờ đờ và đỏ ửng, dưới mí mắt xuất hiện quầng thâm tối ðen như thể thiếu ngủ rất nghiêm trọng. Tính ra anh bị mất ngủ suốt ba ngày nay rồi, ban đầu vẫn còn ổn một chút, giờ thì mỗi tối chỉ chợp mắt được chừng nửa tiếng lại bật dậy.
Trần Đình Vũ cảm thấy trước mắt anh mờ mờ, việc thức đêm và làm việc liên tục khiến thị lực của anh sụt giảm. Anh ngồi xuống liền nhắm mắt, đưa tay lên xoa vùng quanh thái dương và hỏi:
“Mẹ tìm con có chuyện gì ạ?”
Trong lúc chờ Trần Đình Vũ trở về, bà Trần đã bảo Hạ Linh viết một tờ đơn ly hôn mới. Cô đặt nó lên bàn rồi nói:
“Chờ anh về ký tên.”
Trần Đình Vũ chẳng hề trả lời hay động đậy mà vẫn nhắm nghiền mắt, tựa như đã ngủ mất.
Bà Trần đưa tay đánh mạnh vào vai con trai một cái “bốp” rồi quát:
“Chẳng phải hai đứa đã bàn với nhau sẽ ly hôn rồi à? Sao còn không ký đi?”
Biết con trai không yêu Hạ Linh, mà bây giờ con bé chịu buông bỏ và nghĩ thông rồi nên bà mong cả hai
mau chóng tách ra, hiện tại ly hôn còn chưa quá muộn!
Trần Đình Vũ bất đắc dĩ phải mở mắt ra, anh cũng chẳng rõ đang cố níu kéo cái gì mà lại nói:
“Con sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của ông nội.”
“Không cần lo.” Hạ Linh lạnh nhạt đưa bút ra cho anh. “Vừa nãy ông cũng biết cả rồi, không còn gì vướng bận nữa đâu.”
Nếu không có mẹ chồng ở đây, chắc hẳn Trần Đình Vũ sẽ lại phát điên với cô, thế nhưng bọn họ thật sự phải chấm dứt vào hôm nay thôi.
Dày vò và dằn vặt nhau quá lâu rồi, rốt cuộc có thể giải thoát.
Bàn tay to của Trần Đình Vũ chậm rãi vươn ra rồi cầm lấy cây bút, khoảnh khắc ngòi bút chạm vào
mặt giấy, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Linh muốn xem phản ứng của cô.
Đã một tuần sau sự kiện kia, cô gần như biến thành một người hoàn toàn khác.
Lạnh lùng xa cách chẳng khác gì Trần Đình Vũ của hai năm qua.
Trần Đình Vũ hít sâu một hơi rồi viết xuống tên mình.
Cầm được đơn ly hôn có chữ ký của anh mà Hạ Linh không kìm nổi vui sướng, cô suýt chút lên tiếng nói
cảm ơn.