“Tôi thật sự không sao mà, chỉ là cơ thể có chút mệt mỏi thôi. Chắc là do lâu lắm rồi mới phát sốt đó.” Lạc Tinh Vũ ngồi trên giường, hai tay ôm cốc nước, cả người đều được bọc kín trong chăn.
Cậu khịt khịt chiếc mũi đã hoàn toàn bị nghẹt của mình, tiếp tục nói, “Không nghiêm trọng lắm đâu, buổi tối đi ngủ nhiệt độ cơ thể tôi đã cao thế rồi. Thật đó, không lừa cậu, sốt nhẹ thế này chỉ cần ngủ một giấc là khỏi ngay.”
Nguyên Dục ngồi bên cạnh, gật đầu đầy bất đắc dĩ: “Vậy cậu mau uống nước rồi đi ngủ tiếp.”
Lạc Tinh Vũ lúc này mới ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nâng chiếc cốc lên, thổi phù phù hai hơi, rồi chậm rì rì mà uống nước.
Nguyên Dục nhìn cậu một hồi, nhắm mắt thở dài, sau đó kéo chiếc chăn bông đã bị trượt khỏi người cậu lên.
Hắn hiểu rõ, tuy rằng thái độ nhận sai của Lạc Tinh Vũ rất thành khẩn, nhưng người này chưa bao giờ biết thật lòng hối cải cả. Nếu như lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn cậu vẫn sẽ làm giống như lần này.
Hiện tại là hai giờ đêm, không thể đi khám bệnh được. Trong ký túc xá lại không chuẩn bị sẵn thuốc hạ sốt, Lạc Tinh Vũ có khó chịu cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng thôi.
Cậu vừa uống nước vừa lén lút quan sát sắc mặt Nguyên Dục. Trong người ngoại trừ có chút mệt mỏi thì không còn bất cứ cảm giác khó chịu nào khác, chẳng qua cơn nóng rát ở gáy lại khiến cậu không tài nào làm lơ được.
Uống nước xong, cậu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mà thật cẩn thận hô một tiếng: “Nguyên Dục à.”
“Ơi?” Thanh âm Nguyên Dục trầm thấp, còn mang một tia buồn ngủ, “Làm sao vậy?”
“Cổ tôi đau lắm.” Lạc Tinh Vũ nâng tay xoa xoa phía sau cổ, “Giống như bị lửa đốt ấy, nóng rát…… Có phải tuyến thể của tôi bị làm sao rồi không?”
Cậu xoa xoa mấy cái rồi thôi. Lòng bàn tay vốn đã nóng, lại còn xoa như vậy một hồi, vùng cổ càng trở nên nóng rực.
Nguyên Dục sửng sốt, đi tới gần cậu: “Để tôi xem sao.”
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn cúi đầu, phần gáy trắng nõn lộ ra trước mắt Nguyên Dục. Chỗ tuyến thể của cậu hồng hồng, Nguyên Dục vừa mới ghé sát vào, hương trà nồng đậm đã ùa vào xoang mũi.
Mặc dù mùi hương rất nồng, nhưng cũng chỉ quanh quẩn trong phạm vi cổ mà thôi. Nguyên Dục nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lạc Tinh Vũ: “Cậu có ngửi thấy mùi gì không?”
Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, nhưng bởi vì mũi bị nghẹt mà tiếng hít khí trở nên vô cùng vang dội, tựa như tiếng còi báo động réo lên giữa căn phòng yên tĩnh.
Lạc Tinh Vũ lắc đầu: “Không có.”
Nguyên Dục: “……”
“Vậy cứ đi ngủ đã.” Nguyên Dục lấy chiếc cốc trong tay Lạc Tinh Vũ đặt lên tủ đầu giường, giơ tay xoa xoa đầu cậu, “Nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì xin nghỉ đi bệnh viện khám xem sao.”
“Ngày mai nhất định sẽ hạ sốt!” Lạc Tinh Vũ vẫn ngoan cố nói, nhưng khi chạm phải hai mắt lạnh lùng của Nguyên Dục thì lại có chút e sợ mà rúc vào ổ chăn, “Ngủ một giấc sẽ đỡ mà.”
Nguyên Dục thở dài, cũng nằm xuống giường: “Vậy thì mau ngủ đi.”
Mũi Lạc Tinh Vũ hoàn toàn không hít thở được, nên toàn phải dựa vào miệng để hô hấp. Thế mà cậu vẫn chìm vào trong giấc ngủ rất nhanh, ngay đến cả tiếng ngáy cũng lớn hơn ngày thường một chút.
Lạc Tinh Vũ thích nằm nghiêng về bên phải, quay lưng về phía Nguyên Dục mà ngủ. Với tư thế này, chỉ cần cậu hơi hơi cúi đầu thì vùng gáy sẽ lộ ra trước mắt hắn ngay.
Nguyên Dục nghiêng đầu xem xét phần da đỏ hồng kia. Ban đầu, nằm ở chỗ hắn không thể ngửi thấy hương vị tin tức tố, thế nhưng hiện tại lại có thể ngửi được một cách rất rõ ràng.
Hắn không biết là do Lạc Tinh Vũ bị ốm, hay là vì nguyên nhân nào khác nữa?
Chẳng lẽ sắp phân hóa rồi ư?
Nếu thật sự là phân hoá, hắn cũng không rõ chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.
Nếu Lạc Tinh Vũ biết hắn vẫn luôn lừa cậu…… Có phải sẽ rất tức giận hay không?
Ngày hôm sau, tuy mũi của Lạc Tinh Vũ vẫn còn bị nghẹt, thế nhưng cơn sốt thực sự đã giảm bớt.
“Tôi đã nói mà, tôi ốm nhanh khỏi lắm.” Lạc Tinh Vũ khịt mũi nói, dứt lời lại nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng, vừa đánh rằng vừa ê ê a a nói một mớ ngôn ngữ ngoài hành tinh.
Nguyên Dục nghĩ mấy lời đó của cậu chắc cũng chẳng phải tin tức quan trọng gì cho cam, bèn kiên nhẫn chờ cậu nói xong thì đi lại gần, vươn tay dán lên gáy cậu: “Cổ còn đau không?
Lạc Tinh Vũ lắc lắc đầu, nhổ bọt ra: “Không đau nữa, có thể là do ảnh hưởng bởi cơn sốt đêm qua……”
Vừa nói vừa uống nước súc miệng, vậy nên câu nói kế tiếp lại biến thành một chuỗi ngôn ngữ mà người nghe chẳng tài nào hiểu nổi.
Nguyên Dục thu tay, nhìn phần cổ đã khôi phục bình thường của cậu thì không nói thêm gì nữa.
Tuy đã hạ sốt, nhưng Lạc Tinh Vũ vẫn bị ép phải mặc thêm một chiếc hoodie dày ơi là dày bên trong áo khoác đồng phục, giữa trưa lại bị kéo xềnh xệch tới phòng y tế của nhà trường.
Bác sĩ kê cho cậu mấy liều thuốc trị cảm, uống liền hai ngày trời thì chiếc mũi rốt cuộc cũng thông.
Sau trận mưa lớn ngày đó, thời tiết cuối cùng cũng tốt hơn. Chỉ là Lạc Tinh Vũ cũng không cơ hội chạy ra ngoài la cà, bởi vì kỳ thi giữa kỳ chẳng mấy chốc sẽ tới.
Mặc dù trong khoảng thời gian này cậu đã học tập rất nghiêm túc, chỉ có điều nền móng cơ bản quá yếu, lại còn bị ốm một trận, mơ mơ hồ hồ mất mấy ngày trời. Thế nên những bài tập có thể làm được, nháy mắt đều quên sạch sành sanh. Nguyên Dục chỉ đành giảng lại một lần nữa.
Kỳ thi giữa kỳ mang tính hình thức hơn kỳ thi khảo sát đầu năm, tuy thời gian thi chỉ có hai ngày ngắn ngủi nhưng nhà trường vẫn dựng trường thi, thiết kế số báo danh dự thi cho học sinh.
Ngày thi cuối cùng vừa vặn là một ngày trước sinh nhật Nguyên Dục. Sau khi thi xong, tất cả học sinh sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, Lạc Tinh Vũ rất khẩn trương, nhưng cũng rất háo hức mong chờ.
Trong khoảng thời gian này cậu liên tục nhắn tin cho thầy bói, hỏi cô nàng về chuyện lắc tay, nhưng đều nhận được đáp án là vẫn chưa làm xong.
Mãi cho tới một ngày trước khi kỳ thi diễn ra, Lạc Tinh Vũ có chút sốt ruột, thúc giục cô nàng rất nhiều lần. Song, cô nàng chỉ đáp lại một câu “sắp rồi”, sau đó thì không thèm để ý đến cậu nữa.
“Làm sao vậy?” Một ngày cuối cùng trước khi thi, Nguyên Dục phát hiện sắc mặt Lạc Tinh Vũ không tốt lắm, bèn dò hỏi, “Căng thẳng à?”
Lạc Tinh Vũ lập tức ngẩng đầu lên: “Không có.”
“Cứ thả lỏng ra.” Nguyên Dục xoa đầu Lạc Tinh Vũ, lúc thu tay lại dường như còn vô tình cọ qua mặt cậu một chút, “Cẩn thận làm bài, nhất định sẽ qua.”
Kết thúc kỳ thi giữa kỳ đầy căng thẳng, Lạc Tinh Vũ rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn của đại sư.
- Mười giờ tối có thể tới lấy rồi!
Hai mắt Lạc Tinh Vũ sáng rực, sự phấn kích sau khi thi xong cũng chẳng thể mãnh liệt bằng niềm vui lúc này. Trong lòng cậu vui như hoa nở, trên đường về ký túc xá còn không ngừng mà nhảy chân sáo.
“Ngày mai cậu có phải về nhà không?” Lạc Tinh Vũ hỏi.
Nguyên Dục dường như suy tư một hồi, nói: “Không về.”
Câu trả lời của Nguyên Dục khiến cho Lạc Tinh Vũ có chút bất ngờ, nói thế nào đây cũng là dấu mốc thành niên của hắn, vậy mà lại không trở về nhà. Chẳng qua cậu cũng biết mối quan hệ giữa Nguyên Dục với ba mình không được tốt lắm, nên không hỏi thêm gì nữa mà chỉ nói: “Thế ngày mai chúng mình ra ngoài chơi nhé, buổi tối tôi sẽ kêu chị tôi qua đón.”
Không cần phải giảng bài cho Lạc Tinh Vũ nữa, cho nên sau khi về ký túc xá, Nguyên Dục bèn giở quyển sách văn học mà cô giáo đã giới thiệu ra đọc. Lạc Tinh Vũ không có hứng học tập, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, chốc chốc lại xem điện thoại một chút.
Cậu một mực ngồi chờ, chờ mãi mới đến chín giờ rưỡi thì không nhịn nổi nữa.
“Tôi phải ra ngoài một chút.” Lạc Tinh Vũ đứng lên, “Mau về lắm!”
Nhìn dáng vẻ phấn chấn này của Lạc Tinh Vũ, ai cũng biết tỏng suy nghĩ của cậu rồi, Nguyên Dục chẳng cản mà cứ để cậu đi.
Lạc Tinh Vũ chạy ra khỏi ký túc xá, một trận gió lạnh đột nhiên ùa tới, cậu kéo cao cổ áo, đi về phía khu điểm mù.
Trên trời mưa bay lất phất, cậu cũng chẳng buồn để ý tới. Nhưng mưa mỗi lúc một lớn, từng giọt nước nặng trĩu tí ta tí tách mà rơi xuống, nện vào mái hiên vang lên những tiếng bồm bộp, lúc này Lạc Tinh Vũ mới tăng tốc độ chạy lên.
Phía sau cổ lại bắt đầu đau đớn, Lạc Tinh Vũ khó chịu nhíu nhíu mày, vươn tay ra sau sờ thử.
Tuyến thể nóng cháy như có lửa thiêu.
Từ sau trận ốm kia, nơi tuyến thể của cậu thỉnh thoảng lại đau nhói. Có đôi khi chỉ đau trong nháy mắt, cũng có đôi khi sẽ rấm rứt kéo dài.
Lạc Tinh Vũ không biết có phải do bản thân phát sốt nên đã ảnh hưởng tới tuyến thể không nữa. Nhớ lại trước đó, hình như lần đầu tiên cậu bị đau như vậy là lúc trượt ván bị ngã dập mông thì phải.
Cậu không nói chuyện này với Nguyên Dục, sợ làm hắn lo lắng. Vả lại, tuyến thể của Beta dù có xảy ra vấn đề gì cũng sẽ không quá mức nghiêm trọng, cùng lắm thì tróc tuyến thể là xong. Cậu dự định đón sinh nhật với Nguyên Dục xong sẽ tới bệnh viện kiểm tra một chuyến.
Nước mưa rơi vào trong cổ Lạc Tinh Vũ, mang đến một cảm giác mát lạnh không đáng kể cho tuyến thể, nhưng nó cũng không khiến cậu thoải mái hơn tý nào, mà càng khó chịu thêm.
Cậu lấy tay che kín tuyến thể, thời điểm chạy tới khu điểm mù, dưới chân tựa như thể nhũn ra.
Tóc của cậu bị nước mưa xối ướt nhẹp, lọn tóc dán sát vào sườn mặt. Một mùi hương kỳ lạ hòa quyện vào làn mưa, như ẩn như hiện mà vờn quanh chóp mũi cậu.
Lạc Tinh Vũ chẳng rảnh để tìm xem mùi hương kia phát ra từ đâu, mưa càng rơi càng lớn, nếu như đêm nay lại bị ốm, ngày mai sẽ không thể cùng đón sinh nhật với Nguyên Dục được.
Cậu bật đèn pin điện thoại lên, chạy như bay qua lối nhỏ tăm tối, vừa mới rẽ ra ngoài liền nhìn thấy mấy người đang đứng dưới mái hiên.
Lạc Tinh Vũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giản Húc. Giản Húc đứng giữa đám người, lưng dựa vào tường, trong miệng phì phèo điếu thuốc lá. Gã nghe thấy tiếng động thì quay qua nhìn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Nhận thấy người tới là Lạc Tinh Vũ, gã cau mày, ánh mắt hung ác: “Đệt, sao lại là mày?”
Lạc Tinh Vũ cũng dừng chân, nhíu mày nhìn bọn họ. Bên cạnh Giản Húc vẫn còn ba người khác cũng đang hút thuốc lá, có hai gương mặt nhìn rất quen, hình như là người dạo trước đánh bóng với cậu thì phải.
Thoạt nhìn Giản Húc vẫn ngứa đòn như ngày nào, Lạc Tinh Vũ tự nhủ trong lòng phải thật bình tĩnh, không nhắc tới việc bọn họ người đông thế mạnh, thì cậu cũng không có thời gian để tiếp tục dây dưa ở đây nữa.
Cậu không nói lời nào, lạnh lùng quay mặt đi, chạy thẳng tới gốc cây thấp bên tường.
Thế nhưng, Giản Húc lại chặn cậu lại.
“Sao không để ý tới người khác vậy chứ?” Giản Húc tiến lên một bước, túm chặt cánh tay Lạc Tinh Vũ, miệng ngậm điếu thuốc khẽ nhếch lên, “Mưa to như vậy mà đi đâu thế này?”
“Buông tay.” Lạc Tinh Vũ lạnh giọng nói, “Không liên quan tới mày.”
Cậu cố gắng rút tay ra, nhưng không tài nào thoát khỏi Giản Húc. Chỗ tuyến nóng đến mức ngay cả bị nước mưa tạt vào cũng không có chút cảm giác nào. Hai chân cậu mềm oặt, thậm chí đã bắt đầu đứng không vững.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng làm giọng nói của mình trở nên bình thường nhất có thể, “Chuyện chúng mày hút thuốc ở đây tao sẽ coi như không nhìn thấy, cũng sẽ không báo cáo giáo viên.”
“Sao, mày còn muốn mách lẻo với giáo viên cơ à?” Giản Húc cười lạnh một tiếng, hung hăng túm chặt lấy cậu, sau đó quay má trái ra, “Định mệnh, nhìn rõ chưa? Ông mày bị đánh vỡ cả mặt, mày đéo quỳ xuống xin lỗi thì thôi, lại còn muốn uy hiếp tao à?!”
“Tao không uy hiếp mày.” Lạc Tinh Vũ nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Giản Húc, hoàn toàn không nghiêm trọng như lời gã nói. Vết thương đã sắp khỏi rồi, chỉ còn chút bầm chưa tan.
Lạc Tinh Vũ bị gã kéo lảo đảo hai bước, thật vất vả mới đứng vững lại được. Cậu âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hai bàn tay đã nắm thành quyền, nếu không phải do bản thân đang khó chịu, cậu nhất định sẽ đấm vỡ mặt thằng chó này.
Giản Húc cách Lạc Tinh Vũ rất gần, đột nhiên khịt khịt mũi ngửi: “Có mùi gì vậy?”
Cậu khịt khịt chiếc mũi đã hoàn toàn bị nghẹt của mình, tiếp tục nói, “Không nghiêm trọng lắm đâu, buổi tối đi ngủ nhiệt độ cơ thể tôi đã cao thế rồi. Thật đó, không lừa cậu, sốt nhẹ thế này chỉ cần ngủ một giấc là khỏi ngay.”
Nguyên Dục ngồi bên cạnh, gật đầu đầy bất đắc dĩ: “Vậy cậu mau uống nước rồi đi ngủ tiếp.”
Lạc Tinh Vũ lúc này mới ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nâng chiếc cốc lên, thổi phù phù hai hơi, rồi chậm rì rì mà uống nước.
Nguyên Dục nhìn cậu một hồi, nhắm mắt thở dài, sau đó kéo chiếc chăn bông đã bị trượt khỏi người cậu lên.
Hắn hiểu rõ, tuy rằng thái độ nhận sai của Lạc Tinh Vũ rất thành khẩn, nhưng người này chưa bao giờ biết thật lòng hối cải cả. Nếu như lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn cậu vẫn sẽ làm giống như lần này.
Hiện tại là hai giờ đêm, không thể đi khám bệnh được. Trong ký túc xá lại không chuẩn bị sẵn thuốc hạ sốt, Lạc Tinh Vũ có khó chịu cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng thôi.
Cậu vừa uống nước vừa lén lút quan sát sắc mặt Nguyên Dục. Trong người ngoại trừ có chút mệt mỏi thì không còn bất cứ cảm giác khó chịu nào khác, chẳng qua cơn nóng rát ở gáy lại khiến cậu không tài nào làm lơ được.
Uống nước xong, cậu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mà thật cẩn thận hô một tiếng: “Nguyên Dục à.”
“Ơi?” Thanh âm Nguyên Dục trầm thấp, còn mang một tia buồn ngủ, “Làm sao vậy?”
“Cổ tôi đau lắm.” Lạc Tinh Vũ nâng tay xoa xoa phía sau cổ, “Giống như bị lửa đốt ấy, nóng rát…… Có phải tuyến thể của tôi bị làm sao rồi không?”
Cậu xoa xoa mấy cái rồi thôi. Lòng bàn tay vốn đã nóng, lại còn xoa như vậy một hồi, vùng cổ càng trở nên nóng rực.
Nguyên Dục sửng sốt, đi tới gần cậu: “Để tôi xem sao.”
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn cúi đầu, phần gáy trắng nõn lộ ra trước mắt Nguyên Dục. Chỗ tuyến thể của cậu hồng hồng, Nguyên Dục vừa mới ghé sát vào, hương trà nồng đậm đã ùa vào xoang mũi.
Mặc dù mùi hương rất nồng, nhưng cũng chỉ quanh quẩn trong phạm vi cổ mà thôi. Nguyên Dục nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lạc Tinh Vũ: “Cậu có ngửi thấy mùi gì không?”
Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, nhưng bởi vì mũi bị nghẹt mà tiếng hít khí trở nên vô cùng vang dội, tựa như tiếng còi báo động réo lên giữa căn phòng yên tĩnh.
Lạc Tinh Vũ lắc đầu: “Không có.”
Nguyên Dục: “……”
“Vậy cứ đi ngủ đã.” Nguyên Dục lấy chiếc cốc trong tay Lạc Tinh Vũ đặt lên tủ đầu giường, giơ tay xoa xoa đầu cậu, “Nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì xin nghỉ đi bệnh viện khám xem sao.”
“Ngày mai nhất định sẽ hạ sốt!” Lạc Tinh Vũ vẫn ngoan cố nói, nhưng khi chạm phải hai mắt lạnh lùng của Nguyên Dục thì lại có chút e sợ mà rúc vào ổ chăn, “Ngủ một giấc sẽ đỡ mà.”
Nguyên Dục thở dài, cũng nằm xuống giường: “Vậy thì mau ngủ đi.”
Mũi Lạc Tinh Vũ hoàn toàn không hít thở được, nên toàn phải dựa vào miệng để hô hấp. Thế mà cậu vẫn chìm vào trong giấc ngủ rất nhanh, ngay đến cả tiếng ngáy cũng lớn hơn ngày thường một chút.
Lạc Tinh Vũ thích nằm nghiêng về bên phải, quay lưng về phía Nguyên Dục mà ngủ. Với tư thế này, chỉ cần cậu hơi hơi cúi đầu thì vùng gáy sẽ lộ ra trước mắt hắn ngay.
Nguyên Dục nghiêng đầu xem xét phần da đỏ hồng kia. Ban đầu, nằm ở chỗ hắn không thể ngửi thấy hương vị tin tức tố, thế nhưng hiện tại lại có thể ngửi được một cách rất rõ ràng.
Hắn không biết là do Lạc Tinh Vũ bị ốm, hay là vì nguyên nhân nào khác nữa?
Chẳng lẽ sắp phân hóa rồi ư?
Nếu thật sự là phân hoá, hắn cũng không rõ chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.
Nếu Lạc Tinh Vũ biết hắn vẫn luôn lừa cậu…… Có phải sẽ rất tức giận hay không?
Ngày hôm sau, tuy mũi của Lạc Tinh Vũ vẫn còn bị nghẹt, thế nhưng cơn sốt thực sự đã giảm bớt.
“Tôi đã nói mà, tôi ốm nhanh khỏi lắm.” Lạc Tinh Vũ khịt mũi nói, dứt lời lại nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng, vừa đánh rằng vừa ê ê a a nói một mớ ngôn ngữ ngoài hành tinh.
Nguyên Dục nghĩ mấy lời đó của cậu chắc cũng chẳng phải tin tức quan trọng gì cho cam, bèn kiên nhẫn chờ cậu nói xong thì đi lại gần, vươn tay dán lên gáy cậu: “Cổ còn đau không?
Lạc Tinh Vũ lắc lắc đầu, nhổ bọt ra: “Không đau nữa, có thể là do ảnh hưởng bởi cơn sốt đêm qua……”
Vừa nói vừa uống nước súc miệng, vậy nên câu nói kế tiếp lại biến thành một chuỗi ngôn ngữ mà người nghe chẳng tài nào hiểu nổi.
Nguyên Dục thu tay, nhìn phần cổ đã khôi phục bình thường của cậu thì không nói thêm gì nữa.
Tuy đã hạ sốt, nhưng Lạc Tinh Vũ vẫn bị ép phải mặc thêm một chiếc hoodie dày ơi là dày bên trong áo khoác đồng phục, giữa trưa lại bị kéo xềnh xệch tới phòng y tế của nhà trường.
Bác sĩ kê cho cậu mấy liều thuốc trị cảm, uống liền hai ngày trời thì chiếc mũi rốt cuộc cũng thông.
Sau trận mưa lớn ngày đó, thời tiết cuối cùng cũng tốt hơn. Chỉ là Lạc Tinh Vũ cũng không cơ hội chạy ra ngoài la cà, bởi vì kỳ thi giữa kỳ chẳng mấy chốc sẽ tới.
Mặc dù trong khoảng thời gian này cậu đã học tập rất nghiêm túc, chỉ có điều nền móng cơ bản quá yếu, lại còn bị ốm một trận, mơ mơ hồ hồ mất mấy ngày trời. Thế nên những bài tập có thể làm được, nháy mắt đều quên sạch sành sanh. Nguyên Dục chỉ đành giảng lại một lần nữa.
Kỳ thi giữa kỳ mang tính hình thức hơn kỳ thi khảo sát đầu năm, tuy thời gian thi chỉ có hai ngày ngắn ngủi nhưng nhà trường vẫn dựng trường thi, thiết kế số báo danh dự thi cho học sinh.
Ngày thi cuối cùng vừa vặn là một ngày trước sinh nhật Nguyên Dục. Sau khi thi xong, tất cả học sinh sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, Lạc Tinh Vũ rất khẩn trương, nhưng cũng rất háo hức mong chờ.
Trong khoảng thời gian này cậu liên tục nhắn tin cho thầy bói, hỏi cô nàng về chuyện lắc tay, nhưng đều nhận được đáp án là vẫn chưa làm xong.
Mãi cho tới một ngày trước khi kỳ thi diễn ra, Lạc Tinh Vũ có chút sốt ruột, thúc giục cô nàng rất nhiều lần. Song, cô nàng chỉ đáp lại một câu “sắp rồi”, sau đó thì không thèm để ý đến cậu nữa.
“Làm sao vậy?” Một ngày cuối cùng trước khi thi, Nguyên Dục phát hiện sắc mặt Lạc Tinh Vũ không tốt lắm, bèn dò hỏi, “Căng thẳng à?”
Lạc Tinh Vũ lập tức ngẩng đầu lên: “Không có.”
“Cứ thả lỏng ra.” Nguyên Dục xoa đầu Lạc Tinh Vũ, lúc thu tay lại dường như còn vô tình cọ qua mặt cậu một chút, “Cẩn thận làm bài, nhất định sẽ qua.”
Kết thúc kỳ thi giữa kỳ đầy căng thẳng, Lạc Tinh Vũ rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn của đại sư.
- Mười giờ tối có thể tới lấy rồi!
Hai mắt Lạc Tinh Vũ sáng rực, sự phấn kích sau khi thi xong cũng chẳng thể mãnh liệt bằng niềm vui lúc này. Trong lòng cậu vui như hoa nở, trên đường về ký túc xá còn không ngừng mà nhảy chân sáo.
“Ngày mai cậu có phải về nhà không?” Lạc Tinh Vũ hỏi.
Nguyên Dục dường như suy tư một hồi, nói: “Không về.”
Câu trả lời của Nguyên Dục khiến cho Lạc Tinh Vũ có chút bất ngờ, nói thế nào đây cũng là dấu mốc thành niên của hắn, vậy mà lại không trở về nhà. Chẳng qua cậu cũng biết mối quan hệ giữa Nguyên Dục với ba mình không được tốt lắm, nên không hỏi thêm gì nữa mà chỉ nói: “Thế ngày mai chúng mình ra ngoài chơi nhé, buổi tối tôi sẽ kêu chị tôi qua đón.”
Không cần phải giảng bài cho Lạc Tinh Vũ nữa, cho nên sau khi về ký túc xá, Nguyên Dục bèn giở quyển sách văn học mà cô giáo đã giới thiệu ra đọc. Lạc Tinh Vũ không có hứng học tập, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, chốc chốc lại xem điện thoại một chút.
Cậu một mực ngồi chờ, chờ mãi mới đến chín giờ rưỡi thì không nhịn nổi nữa.
“Tôi phải ra ngoài một chút.” Lạc Tinh Vũ đứng lên, “Mau về lắm!”
Nhìn dáng vẻ phấn chấn này của Lạc Tinh Vũ, ai cũng biết tỏng suy nghĩ của cậu rồi, Nguyên Dục chẳng cản mà cứ để cậu đi.
Lạc Tinh Vũ chạy ra khỏi ký túc xá, một trận gió lạnh đột nhiên ùa tới, cậu kéo cao cổ áo, đi về phía khu điểm mù.
Trên trời mưa bay lất phất, cậu cũng chẳng buồn để ý tới. Nhưng mưa mỗi lúc một lớn, từng giọt nước nặng trĩu tí ta tí tách mà rơi xuống, nện vào mái hiên vang lên những tiếng bồm bộp, lúc này Lạc Tinh Vũ mới tăng tốc độ chạy lên.
Phía sau cổ lại bắt đầu đau đớn, Lạc Tinh Vũ khó chịu nhíu nhíu mày, vươn tay ra sau sờ thử.
Tuyến thể nóng cháy như có lửa thiêu.
Từ sau trận ốm kia, nơi tuyến thể của cậu thỉnh thoảng lại đau nhói. Có đôi khi chỉ đau trong nháy mắt, cũng có đôi khi sẽ rấm rứt kéo dài.
Lạc Tinh Vũ không biết có phải do bản thân phát sốt nên đã ảnh hưởng tới tuyến thể không nữa. Nhớ lại trước đó, hình như lần đầu tiên cậu bị đau như vậy là lúc trượt ván bị ngã dập mông thì phải.
Cậu không nói chuyện này với Nguyên Dục, sợ làm hắn lo lắng. Vả lại, tuyến thể của Beta dù có xảy ra vấn đề gì cũng sẽ không quá mức nghiêm trọng, cùng lắm thì tróc tuyến thể là xong. Cậu dự định đón sinh nhật với Nguyên Dục xong sẽ tới bệnh viện kiểm tra một chuyến.
Nước mưa rơi vào trong cổ Lạc Tinh Vũ, mang đến một cảm giác mát lạnh không đáng kể cho tuyến thể, nhưng nó cũng không khiến cậu thoải mái hơn tý nào, mà càng khó chịu thêm.
Cậu lấy tay che kín tuyến thể, thời điểm chạy tới khu điểm mù, dưới chân tựa như thể nhũn ra.
Tóc của cậu bị nước mưa xối ướt nhẹp, lọn tóc dán sát vào sườn mặt. Một mùi hương kỳ lạ hòa quyện vào làn mưa, như ẩn như hiện mà vờn quanh chóp mũi cậu.
Lạc Tinh Vũ chẳng rảnh để tìm xem mùi hương kia phát ra từ đâu, mưa càng rơi càng lớn, nếu như đêm nay lại bị ốm, ngày mai sẽ không thể cùng đón sinh nhật với Nguyên Dục được.
Cậu bật đèn pin điện thoại lên, chạy như bay qua lối nhỏ tăm tối, vừa mới rẽ ra ngoài liền nhìn thấy mấy người đang đứng dưới mái hiên.
Lạc Tinh Vũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giản Húc. Giản Húc đứng giữa đám người, lưng dựa vào tường, trong miệng phì phèo điếu thuốc lá. Gã nghe thấy tiếng động thì quay qua nhìn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Nhận thấy người tới là Lạc Tinh Vũ, gã cau mày, ánh mắt hung ác: “Đệt, sao lại là mày?”
Lạc Tinh Vũ cũng dừng chân, nhíu mày nhìn bọn họ. Bên cạnh Giản Húc vẫn còn ba người khác cũng đang hút thuốc lá, có hai gương mặt nhìn rất quen, hình như là người dạo trước đánh bóng với cậu thì phải.
Thoạt nhìn Giản Húc vẫn ngứa đòn như ngày nào, Lạc Tinh Vũ tự nhủ trong lòng phải thật bình tĩnh, không nhắc tới việc bọn họ người đông thế mạnh, thì cậu cũng không có thời gian để tiếp tục dây dưa ở đây nữa.
Cậu không nói lời nào, lạnh lùng quay mặt đi, chạy thẳng tới gốc cây thấp bên tường.
Thế nhưng, Giản Húc lại chặn cậu lại.
“Sao không để ý tới người khác vậy chứ?” Giản Húc tiến lên một bước, túm chặt cánh tay Lạc Tinh Vũ, miệng ngậm điếu thuốc khẽ nhếch lên, “Mưa to như vậy mà đi đâu thế này?”
“Buông tay.” Lạc Tinh Vũ lạnh giọng nói, “Không liên quan tới mày.”
Cậu cố gắng rút tay ra, nhưng không tài nào thoát khỏi Giản Húc. Chỗ tuyến nóng đến mức ngay cả bị nước mưa tạt vào cũng không có chút cảm giác nào. Hai chân cậu mềm oặt, thậm chí đã bắt đầu đứng không vững.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng làm giọng nói của mình trở nên bình thường nhất có thể, “Chuyện chúng mày hút thuốc ở đây tao sẽ coi như không nhìn thấy, cũng sẽ không báo cáo giáo viên.”
“Sao, mày còn muốn mách lẻo với giáo viên cơ à?” Giản Húc cười lạnh một tiếng, hung hăng túm chặt lấy cậu, sau đó quay má trái ra, “Định mệnh, nhìn rõ chưa? Ông mày bị đánh vỡ cả mặt, mày đéo quỳ xuống xin lỗi thì thôi, lại còn muốn uy hiếp tao à?!”
“Tao không uy hiếp mày.” Lạc Tinh Vũ nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Giản Húc, hoàn toàn không nghiêm trọng như lời gã nói. Vết thương đã sắp khỏi rồi, chỉ còn chút bầm chưa tan.
Lạc Tinh Vũ bị gã kéo lảo đảo hai bước, thật vất vả mới đứng vững lại được. Cậu âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hai bàn tay đã nắm thành quyền, nếu không phải do bản thân đang khó chịu, cậu nhất định sẽ đấm vỡ mặt thằng chó này.
Giản Húc cách Lạc Tinh Vũ rất gần, đột nhiên khịt khịt mũi ngửi: “Có mùi gì vậy?”
Danh sách chương