Lạc Tinh Vũ im lặng, cậu biết Giản Húc đang nói đến thứ gì. Bởi vì chính cậu cũng ngửi thấy được mùi hương này, dường như nó còn được tỏa ra từ trên người mình.

Chỗ tuyến thể sưng tấy, cực kỳ khó chịu. Lạc Tinh Vũ muốn đưa tay lên xoa, nhưng cậu không thể tỏ ra yếu thế trước mặt Giản Húc được.

“Ê tụi bây có ngửi thấy gì không?” Giản Húc hỏi mấy người bên cạnh.

“Có, là tin tức tố.” Có người đáp một câu.

“Là của thằng nhóc này.”

Dứt lời, ba người đứng chung quanh cũng tiến lại gần, bốn thiếu niên to cao bèn vây Lạc Tinh Vũ vào giữa.

Lạc Tinh Vũ trừng mắt nhìn bọn họ. Mùi hương của bốn người này không giống nhau, có nồng có nhạt, nhưng đều khiến cậu cảm thấy có một luồng áp lực vô hình đang đè nặng lên mình.

Giản Húc đến gần Lạc Tinh Vũ ngửi ngửi, sau đó có chút kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cậu: “Đậu má, mày là Omega?”

Trong lòng Lạc Tinh Vũ run lên, trừng mắt nhìn gã không nói gì: “……”

“Đệt, là Omega mà còn hung ác như vậy.” Giản Húc lùi về phía sau một bước, nhìn cậu. Trong mắt đột nhiên lóe lên tia giảo hoạt, gã xoay người Lạc Tinh Vũ lại một cách dễ dàng, nhìn thấy tuyến sưng đỏ của cậu, “Ồ ‘dậy thì’ muộn hả? Hương vị cũng khá dễ chịu đấy. Tao thấy mày có vẻ khó chịu như vậy, chi bằng để tao giúp mày nhé?”

Ngón tay cái thô ráp của gã cọ vào tuyến thể của Lạc Tinh Vũ, một loại cảm giác kỳ dị dọc theo tuyến thể mãnh liệt truyền đến đại não. Lạc Tinh Vũ bỗng nhiên mở to hai mắt, chỉ cảm thấy cả người phát run, cậu dùng sức hất tay Giản Húc ra.

Cậu xoay người, lùi về phía sau vài bước rồi dán sát hàng rào chắn, mở to mắt nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy sỡ hãi.

Thật ra dựa vào bản lĩnh của Lạc Tinh Vũ thì quật ngã vài người hoàn toàn chuyện cỏn con. Chỉ là cơ thể cậu hiện giờ khó chịu muốn chết, sức lực cũng đang chậm rãi xói mòn. Cậu cố gắng dựa vào hàng rào chắn, một tay nắm lấy song sắt phía sau, mới miễn cưỡng không bị ngã xuống đất.

Tri giác ở tuyến thể chẫm rãi hồi phục, cậu có thể cảm giác được thứ gì đó đang điên cuồng trào ra ngoài từ nơi ấy, nhưng không  làm sao  khống chế nổi nó

Cậu nhìn Giản Húc vẫn đứng im tại chỗ, tuy không tới gần, nhưng trên mặt vẫn treo nét tươi cười đểu giả. Giây tiếp theo, một luồng áp lực khổng lồ bỗng nhiên ập đến chỗ cậu.

“Ưm……” Lạc Tinh Vũ cau mày, dưới chân mềm nhũn, thoáng cái trượt xuống đất.

Cậu không thể nói rõ cảm giác này như thế nào, không khí chung quanh tràn ngập mùi rỉ sắt, đè ép cậu tới mức hô hấp không thông. Chỗ tuyến thể nóng rực như thể sắp nổ tung, tin tức tố nháy mắt tràn ra bốn phương tám hướng.

Trong hương trà nồng đậm mang theo vị đăng đắng, nhanh chóng lấn át mùi rỉ sắt xung quanh, khiến cậu thở phào một hơi, song cũng không vì vậy mà dễ chịu hơn chút nào.

Cả người cậu mềm nhũn, ngay đến cả sức lực để trừng mắt cũng không có, đầu óc rối bời, ý thức cũng dần trở nên mông lung.

Giản Húc nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt chìm vào trong bóng tối có vẻ vô cùng dữ tợn, gã tiến lên vài bước, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Tinh Vũ: “Chẳng phải mày lợi hại lắm ư? Sao mới chỉ tùy tiện dẫn dụ một chút mà đã phát tình rồi?”

Lạc Tinh Vũ cúi đầu, đôi mắt hơi hơi nheo lại, thậm chí trong mắt còn có chút ý loạn tình mê, chẳng qua bản thân cậu lại không hề hay biết điều này. Làn mi dày bị nước mưa làm ướt nhẹp, xuyên qua bọt nước chỉ nhìn thấy một khung cảnh mơ hồ.

Bàn tay to lớn của Giản Húc bóp chặt cằm Lạc Tinh Vũ, ép cậu ngẩng đầu lên, tuyến thể cọ vào cổ áo khiến cậu khẽ run rẩy, bất giác cắn chặt môi dưới.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Giản Húc có chút sững sờ, sau đó thì nhíu mày chửi một câu: “Dâm vãi, hương vị nồng như vậy, định quyến rũ ai đó?”

“Anh Húc, chúng ta đi thôi?” Bên cạnh có người tiến lên một bước, nói “Mùi hương này dễ chịu quá…… Không chịu nổi nữa rồi.”

Bốn người bọn họ đều là Alpha, ngay cả Omega phát tình bình thường cũng đã không chịu nổi, huống chi là mùi hương trước mặt này lại nồng nàn như vậy.

“Mau đi thôi, còn quậy nữa là toang đấy.” Một người khác cũng lên tiếng. Cậu ta ném điếu thuốc xuống mặt đất rồi giẫm chân di, sau đó thì xoay người bỏ đi, “Đệt, còn không đi thì đéo nhịn được nữa rồi.”

Hương trà nồng đậm nháy mắt lan ra khắp khu điểm mù, ngay đến cả nước mưa cũng được bao phủ bởi luồng hương vị này. Nó nhanh chóng hấp dẫn mọi Alpha, gợi lên dục vọng nguyên thủy của bọn họ, nếu như ý thức bị bản năng đánh bại thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

Không chỉ có mình Lạc Tinh Vũ gặp nguy hiểm, mà mấy người bọn họ cũng sẽ gặp họa. Trong tình huống Omega không tự nguyện nhưng vẫn cưỡng ép đánh dấu chính là phạm pháp. Chỉ cần Lạc Tinh Vũ báo cảnh sát thì mấy người bọn họ cho dù không bị ngồi tù cũng buộc phải thôi học.

Mùi hương càng lúc càng nồng, người nọ thầm mắng Giản Húc ngu như chó, bước chân lại càng nhanh hơn, cậu ta chỉ muốn đi hút điếu thuốc mà thôi, hoàn toàn không muốn chõ mũi vào chuyện riêng của Giản Húc.

Khi cậu ta chuẩn bị rẽ vào trong, đúng lúc  cũng có một người đang đi ra từ khúc ngoặt. Cậu ta phải phanh lại gấp mới không đụng phải đối phương,  vừa mới ngẩng đầu muốn chửi tục một câu, nhưng khi chạm phải gương mặt của người nọ thì vẻ cau có nháy mắt giãn ra, đến cả giọng điệu cũng thay đổi: “…… Nguyên Dục?”

Nguyên Dục che ô, trong tay vẫn còn cầm một chiếc ô khác, hờ hững nhìn cậu ta, đứng trong đêm mưa lạnh lẽo có vẻ cực kỳ nguy hiểm.

Người nọ không kiềm chế được mà rùng mình một cái, cúi đầu lách qua người hắn, ngoài miệng còn nói thêm câu: “Không liên quan đến tôi.”

Nguyên Dục không hiểu cậu ta muốn nói gì, nhưng khi đối phương lướt qua người mình còn mang theo một hương vị quen thuộc, hắn đột nhiên ý thức được điều gì đó, sắc mặt lạnh xuống, đi vài bước tới lối nhỏ trong khu điểm mù.

Hương trà mà hắn ngửi thấy mỗi đêm ùa vào xoang mũi, so với lúc thường thì nồng hơn rất nhiều. Lề đường tựa như một giải phân cách, hương khí nồng nàn quanh quẩn bên trong, giống như những đám mây thật dày quyện lại với nhau, thậm chí còn không ngừng mà lan ra bên ngoài, ngay đến cả gió cũng chẳng thể thổi tan.

Alpha cấp bậc càng cao, càng ít bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega, tuy nhiên khi Nguyên Dục bước vào trong giải phân cách này, hương vị tin tức tố kia gần như là ngay lập tức kích thích tuyến thể của hắn.

Đây là mùi hương chỉ  có trong kỳ phát tình ——

Giản Húc đang ngồi xổm trước mặt người nào đó, bên cạnh vẫn còn hai người khác, lần lượt quay đầu lại nhìn hắn. Nguyên Dục không cần đoán cũng biết bọn họ vây quanh ai.

Hắn chú ý tới cánh tay mà Giản Húc đang cầm, còn có đốt ngón tay siết chặt ống quần của người ngồi trên mặt đất đã trở nên trắng bệch, hắn cau mày, hai mắt lạnh lẽo, bước từng bước đến gần bọn họ.

Mặc dù tin tức tố của Lạc Tinh Vũ đang kích thích hắn một cách mãnh liệt, nhưng đồng thời cũng che lấp đi hương vị của các Alpha khác, cho nên ngoại trừ có chút xúc động bản năng đối với Omega trong kỳ phát tình thì Nguyên Dục không hề bị ảnh hưởng bởi những luồng tin tức tố khác.

Hắn không nói gì, hai người đang đứng kia lại sợ đến mức lùi lại hai bước, theo bản năng thu tin tức tố về. Trước kia bọn họ cũng học cùng Nguyên Dục, đều biết người này kiêu ngạo bất kham, lạnh lùng vô tình, cho dù hiện tại hắn có là Beta thì vẫn cứ khiến bọn họ sợ hãi như cũ.

Lạc Tinh Vũ cũng nhìn thấy Nguyên Dục, mặt cậu bị Giản Húc bóp đến bỏ bừng, nhưng cậu không phản kháng được, chỉ có thể yếu ớt mà hô một tiếng: “Nguyên Dục……”

Nguyên Dục dừng bước, nhìn về phía Giản Húc. Giản Húc vô thức buông lỏng bàn tay đang bóp mặt Lạc Tinh Vũ ra, làm dấu tay trên mặt cậu càng trở nên rõ ràng.

Nguyên Dục đi đến bên cạnh Lạc Tinh Vũ, ngồi xổm xuống, nhét chiếc ô chưa mở vào khe hở trên rào chắn phía sau, rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ trên mặt  cậu: “Đau không?”

Lạc Tinh Vũ khe khẽ lắc đầu, vô thức đưa tay ôm lấy cánh tay Nguyên Dục, lòng bàn tay cậu ướt đẫm nước mưa.

Phản ứng của cậu có chút trì độn, hơn nửa ngày trời mới ý thức được tình cảnh hiện tại, vội vàng dùng sức đẩy Nguyên Dục một cái, khàn giọng nói: “Cậu mau…… Chạy……”

Cậu không còn sức lực để nói những lời khác, chỉ có thể không ngừng mà lặp đi lặp lại hai chữ “Chạy mau”.

Cậu còn chẳng có thời gian để tiêu hóa chuyện mình bỗng nhiên biến thành Omega. Thế nhưng bây giờ cậu có thể ngửi được tin tức tố, không khí chung quanh tràn ngập hương vị tin tức tố, mà nồng nhất trong đó là của chính mình.

Cậu không có cách che giấu tin tức tố của mình, chỉ đành chậm rãi mà phóng thích ra ngoài. Nguyên Dục đang ở bên cạnh, hắn ngửi thấy nhất định sẽ khó chịu……

Giản Húc vẫn đang ở đây, không thể để gã biết bệnh của Nguyên Dục được.

“Được rồi.” Nguyên Dục nhàn nhạt nói một câu, nhét cán ô vào tay Lạc Tinh Vũ, thuận thế nhéo nhéo tay cậu, “Tôi không sao, cậu cầm ô cho chắc.”

Trong mắt hắn mang theo nét dịu dàng, kiên nhẫn chờ hai tay Lạc Tinh Vũ cầm chắc ô rồi mới thả tay ra, sau đó đứng lên rũ mắt nhìn Giản Húc, sắc mặt lạnh như băng.

Trong phút chốc, Giản Húc cũng cảm thấy sự sợ hãi đang chậm rãi lan tỏa khắp toàn thân, chỉ có điều gã vẫn cam lòng yếu thế mà đứng bật dậy.

Nguyên Dục chẳng qua chỉ là một thằng Beta mà thôi, dù có hung ác cũng chỉ có thể động tay động chân. Bên gã có tận ba người lận, còn sợ chẳng đánh lại một mình hắn hay sao? Gã nhìn Nguyên Dục, cười lạnh một tiếng nói: “Thằng hầu của mày phân hoá thành Omega rồi, mùi hương rất tuyệt. Chỉ có điều một Beta như mày chắc cũng chẳng ngửi thấy được đâu, thật là đáng tiếc mà.”

Nguyên Dục không nói gì, khói mù trong mắt lăn lộn giữa một tầng sương lạnh dày đặc, môi mỏng mím thành một đường. Giản Húc vẫn không ngừng khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, “Một Omega cực phẩm như vậy mà đi theo mày thì chẳng khác hoa nhài cắm bãi phân trâu cả. Mày tốt nhất đừng có gây họa cho người ta nữa.”

Màn sương trong mắt Nguyên Dục tan ra, khói mù hoàn toàn lộ ra bên ngoài, con ngươi đen sẫm thâm thúy tựa như vực sâu vạn trượng nhìn chằm chằm Giản Húc như một gã hề đang nhảy nhót.

Giây tiếp theo, tin tức tố nồng đậm từ trong tuyến thể của hắn mãnh liệt đánh về Giản Húc.

Đây là lần đầu tiên hắn phóng thích tin tức tố mà không có chút kiêng kỵ gì. Nó nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, cuồn cuộn tuôn trào một cách dữ dội, nháy mắt đã hòa vào hương trà của Lạc Tinh Vũ, khiến cả không gian dường như bốc cháy.

Cả người Giản Húc nháy mắt cứng đờ. Luồng áp lực khổng lồ giống như chiếc chăn bông thấm nước phủ lên người gã, đè ép đến mức hai chân gã cong lại, thậm chí còn phát run bần bật.

Nguyên Dục nghiêng đầu nhìn về phía hai người kia, bọn họ cũng bị ảnh hưởng, nhưng không nghiêm trọng như Giản Húc. Một người trong đó lập tức hoàn hồn, vội vàng phủi sạch quan hệ với Giản  Húc: “Không liên quan đến tôi, là Giản Húc nhất quyết muốn túm người của cậu lại.”

Một người khác nghe xong bèn sốt sắng chen vào, chỉ vào điếu thuốc trong tay nói: “Cũng không liên quan tới tôi, tôi chỉ đến đây hút điếu thuốc mà thôi, tôi không dẫn dụ cậu ta phát tình.”

Nguyên Dục nghe được một câu cuối cùng, mày càng nhíu chặt, hắn nhìn chòng chọc Giản Húc, chỉ hận không thể giết chết gã.

“Cút.”

Nguyên Dục trầm giọng phun ra một chữ, hai người bên cạnh đều sửng sốt, bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng ý thức được lời này là nói với mình.

Bọn họ lập tức xô đẩy nhau chạy qua Giản Húc, vội vội vàng vàng lặn mất hút.

Nguyên Dục bước một bước về phía Giản Húc, luồng tin tức tố che trời lấp đất mãnh liệt nghiền ép gã. Gã rốt cuộc cũng không chịu nổi sức nặng ngàn cân này mà quỳ rạp xuống đất.

Nét mặt Giản Húc vặn vẹo, nhưng không tài nào ngẩng đầu lên nổi, chỉ có thể liều mạng mà trừng mắt.

Gã gian nan nặn ra một câu: “Đệch, con mẹ mày giả trang……”

Nguyên Dục rũ mắt lạnh lùng nhìn gã. Phía sau cổ nóng như lửa đốt, nóng đến mức chết lặng. Tin tức tố hoàn toàn không chịu kiểm soát của hắn, ý thức tựa như một cây cung đang được kéo căng hết cỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy đôi.

Hắn đứng trước bờ vực mất khống chế, hương trà quanh thân không ngừng trấn an, lại như thể mài sát hết thảy tế bào thần kinh của hắn.

Hắn vươn tay ấn vào đỉnh đầu của Giản Húc, hơi hơi dùng lực đè gã xuống mặt đất. Giản Húc từ quỳ trực tiếp biến thành nằm bò, nhưng ngay cả sức lực trở mình gã cũng chẳng có.

“Rác rưởi.” Nguyên Dục túm lấy bờ vai của gã, kéo gã nghiêng người lại, sau đó thì đứng lên, nhìn chằm chằm vào gáy gã.

“Nếu mày đã không quản được tuyến thể của mình, thì để tao quản giúp mày.”

Dứt lời, hắn nâng một chân lên, hung hăng đạp vào tuyến thể của Giản Húc. Giản Húc ngửa đầu la oai oái, cả người bị trượt ra xa tận một mét, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nguyên Dục nhìn chằm chằm Giản Húc một lúc lâu, hắn rất muốn đi lên đạp thêm hai phát nữa, tốt nhất là phế luôn tuyến thể của gã đi. Chẳng qua, tuyến thể được gắn liền với phần cổ, nếu thật sự đá hỏng nó thì người này cũng chẳng sống nổi nữa.

Toàn bộ tin tức tố hỗn tạp đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại của hắn với Lạc Tinh Vũ. Hắn nhìn về phía  Lạc Tinh Vũ, cả người Lạc Tinh Vũ đều không có sức lực, đến cả chiếc ô cũng không giữ nổi, vành ô gần như che khuất toàn bộ thân thể cậu, cán ô phải chống trên đùi mới miễn cưỡng không bị trượt xuống.

Nguyên Dục cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh một hồi, mới ngồi xổm xuống nâng vành ô lên.

Lạc Tinh Vũ ôm lấy cán ô, cả người như đứng giữa đống lửa, nóng đến mức hai má ửng đỏ. Nguyên Dục vừa tới gần cậu, loại khí vị đầy tính xâm lược này càng trở nên mãnh liệt, khiến cậu vô thức lùi về sau mà co rúm người lại.

Đầu ngón tay Nguyên Dục run lên, những vẫn vươn tay ra, ôm cậu đứng lên khỏi mặt đất.

Lạc Tinh Vũ vòng tay qua cổ Nguyên Dục, dựa vào người hắn để đứng dậy. Cậu đã thích ứng với loại hương vị này, nhưng không hiểu sao nó lại không ngừng hấp dẫn cậu, khiến cậu dán sát vào đối phương theo bản năng.

Lạc Tinh Vũ dựa vào người Nguyên Dục, cọ mũi vào cổ hắn: “Hình như tôi biến thành Omega rồi.”

“Ừ.” Nguyên Dục siết vòng tay, ôm cậu chặt hơn một chút, thanh âm khàn khàn, “Đừng cọ loạn.”

“Cậu có ngửi thấy hương vị tin tức tố của tôi không?” Lạc Tinh Vũ không nghe lời hắn, tiếp tục híp mắt vừa hít vừa cọ vào cổ Nguyên Dục, “Tôi ngửi thấy tin tức tố của cậu rồi. Lúc đầu còn có chút không quen, nhưng vẫn rất dễ chịu, chẳng giống lần trước cậu cho tôi hút thuốc tẹo nào……”

Nguyên Dục: “……”

Hắn hoàn toàn không dám nhúc nhích một chút nào.

Lạc Tinh Vũ hít đủ rồi, sức lực cũng khôi phục không ít, tròng mắt bỗng nhiên sáng rực lên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Dục, hỏi hắn: “Cậu ngửi thấy tin tức tố tôi sẽ không cảm thấy khó chịu sao?”

“…… Có.” Nguyên Dục nói.

Người này đang trong kỳ phát tình, tin tức tố còn nồng như vậy, cho dù là một Alpha bình thường, ý thức cũng sẽ tan rã. Mà hiển nhiên là Lạc Tinh Vũ không hiểu điều này, thấy mặt cậu ỉu xìu, Nguyên Dục lại bổ sung một câu, “Cậu đang phát tình.”

Lạc Tinh Vũ nghe xong,  lại càng buồn bực hơn.

“Cậu đừng an ủi tôi.” Lạc Tinh Vũ cúi đầu, “Cho dù trước kia tôi không học môn sinh lý thì vẫn biết Omega phát tình sẽ không ảnh hưởng đến Omega.”

Cậu không biết vì sao bản thân lại biến thành Omega, hơn nữa vừa mới phân hóa đã khiến Nguyên Dục gặp phái phiền toái lớn như vậy. Khi nãy cậu mơ mơ màng màng, lại còn che kín ô, nên hoàn toàn không biết Nguyên Dục đã giải quyết đám người kia như thế nào.

Cậu càng nghĩ càng buồn bực. Bản thân không phải Alpha thì thôi đi, đã vậy lại đi phân hóa thành Omega nữa chứ, còn chẳng bằng lúc cậu là Beta đâu. Tốt xấu gì Beta vẫn có thể dùng nắm đấm để nói chuyện. Bây giờ là Omega rồi, cậu còn chẳng lợi hại bằng Nguyên Dục.

Cậu ôm lấy Nguyên Dục, nhắm mắt dựa vào vai hắn, vỗ vai hắn an ủi nói: “Không sao đâu cục cưng, hai Omega vẫn có thể hạnh phúc mà.”

Gáy Lạc Tinh Vũ lộ ra ngoài, chỉ cần Nguyên Dục hơi hơi cúi đầu xuống là có thể chạm vào ngay. Tin tức tố nồng đậm không ngừng tràn ra từ tuyến thể khiến hắn chẳng suy nghĩ được gì.

“Lạc Tinh Vũ.” Nguyên Dục véo eo cậu đẩy ra, đè cậu lên tường, chiếc ô thuận thế rơi thẳng xuống mặt đất, “Cậu vẫn chưa đoán ra sao?”

Lạc Tinh Vũ ngẩn người, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn hắn: “Cái gì?”

Nguyên Dục nhìn người trong ngực, tin tức tố bay vòng vòng ở giữa hai người, càng thêm kích thích hắn.

“Đồ ngốc.” Nguyên Dục thấp giọng nói một câu, xúc động trong mắt hoàn toàn không che giấu nổi, hắn nheo mắt lại, sáp lại gần cần cổ trắng ngõn của Lạc Tinh Vũ, “Quay sang bên kia, cho tôi cắn một ngụm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện