Lí đại nhân bị đưa vào tình cảnh khó xử, Thu Hòa là kẻ tình nghi, đồng thời là nhân chứng cực kỳ quan trọng. Nếu muốn nhanh chóng phá án, không có nàng ta không được, nhưng đây là người của phủ Thừa tướng, hơn nữa tương lai có thể là nha hoàn thiếp thân của hoàng tử phi, hắn chỉ là viên quan nho nhỏ của phủ Thuận Thiên Doãn, chưa nhận được sự đồng ý nào dám tùy tiện lộn xộn.

Đúng lúc này nghe Tô Tâm Li chủ động đưa nha hoàn này để hắn mang đi, vội vàng chắp tay nói cảm ơn, “ Tô tiểu thư thâm minh đại nghĩa, hạ quan nhất định sẽ nhanh chóng đem hung thủ bắt về quy án.”

Tô Diệu Tuyết vừa nghe, lập tức cuống lên, những kẻ Phương di nương sai đi ám hại Tô Tâm Li đều chết cả rồi, không có chứng cớ, coi như muốn cũng không tra ra được gì, nhưng giờ Thu Hòa bị bắt đi mọi chuyện sẽ không kết thúc, nàng ta nhu nhược, khẳng định không chịu nổi nghiêm hình tra tấn, nàng ta mà đem Phương di nương khai ra, Phương di nương bị bắt đi, không nói tới vị trí tiểu thư chính thất vô duyên với nàng, sau này trong Thừa tướng phủ đến một người để dựa vào cũng không có, vậy sao gả vào hoàng gia, sao có thể làm vương phi hay hoàng hậu đây? Tô Diệu Tuyết kéo cánh tay Phương di nương, Phương di nương nhìn nàng ta, sắc mặt khó xử, tình cảnh này rơi vào mắt Tô Tâm Li, nàng nhếch khóe môi, nàng chính là muốn bọn họ nếm tư vị nóng nảy như kiến trong chảo lửa như thế nào.

-"Tiểu thư, nha đầu này là phu nhân lúc trước ngàn chọn vạn tuyển để hầu hạ ngài, nàng ta to gan lớn mật, lại dám cấu kết với người ngoài hãm hại tiểu thư, quả thực nên băm thấy vạn đoạn, nhưng dù sao đây cũng là nha hoàn thiếp thân của ngài, nếu bị bắt vào ngục giam, người ngoài cũng chỉ biết tiểu thư dạy dỗ kẻ dưới không tốt, đối với danh tiếng của tiểu thư cũng không tốt”.

Phương di nương ngôn từ khẩn thiết, lời nói đều vì đại cục suy nghĩ.

-“ Tiểu thư, nô tỳ chỉ nhất thời hồ đồ mới phạm phải sai lầm ngập trời như như vậy, nô tỳ biết sai rồi, cầu ngài nể tình nô tỳ theo người nhiều năm như vậy, tha thứ cho nô tỳ lần này, nô tỳ không dám nữa, sau này nô tỳ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ ngài, dù làm trâu làm ngựa, cũng tuyệt không oán trách nửa lời”.

Thu Hòa từ đầu tới giờ vẫn đang hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại, chạy vọt tới quỳ trước mặt Tô Tâm Li, lôi kéo y phục của Tô Tâm Li, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin tha thứ.

-“ Đừng làm bẩn váy tiểu thư!”

Lưu Chu lập tức chạy tới, thừa dịp Thu Hòa không để ý, kéo tay nàng ta, đẩy ra ngoài. Thu Hào bị ngã trên đất, tiếp tục muốn với lên, lại bị Trinh Dục Phàm ra hiệu cho mấy gã sai vặt tiến lên ngăn cản.

-“ Thu Hòa, sao người lại không biết điều như vậy, tiểu thư thường ngày đối đãi với chúng ta đâu có tệ, ai cho người lá gan dám cấu kết với người ngoài bắt cóc tiểu thư, may mắn tiểu thư bình an trở về, người không những không lấy công chuộc tội, ngược lại trăm phương ngàn kế vu hại thanh danh tiểu thư, may có Lục hoàng tử làm chứng, nếu không ngươi nói xem tiểu thư phải làm sao, người rõ ràng bụng dạ khó lường muốn hại tiểu thư !”

Lưu Chu che chắn trước người Tô Tâm Li, “– Người vốn là nha hoàn của tiểu thư, hầu hạ chủ tử chính là bổn phận của người, còn dám kể công, tiểu thư là chủ nhân, người là hạ nhân, giữa người và tiểu thư còn có thể có quan hệ gì nữa mà muốn nể tình nể nghĩa? Người ăn cây táo rào cây sung, theo quy củ, đáng lẽ phải bị loạn côn đánh chết, sau đó sẽ đưa tới cho cẩu ăn, tiểu thư vốn nhân từ, hôm nay lại là ngày mừng thọ của Tướng gia, mới không thèm so đo tính toán với ngươi, người còn muốn sao nữa?”

Tô Tâm Li im lặng thở dài, mang dáng vẻ mỹ nhân nhíu mày, vẻ đẹp không nói nên lời.

-“Cuối cùng đều do ta làm chủ nhân vô năng vô dụng, dạy dỗ được một nha hoàn sợ chết bán chủ cầu vinh, nha hoàn như ngươi, ta không thể cũng không dám dùng.”

-"Tiểu thư!"

Phương di nương mắt thấy Tô Tâm Li thật sự đem Thu Hòa giao cho nha môn, không khỏi càng thêm sốt ruột.

-“ Di nương có tấm lòng thiện lương, Li Nhi sẽ luôn ghi nhớ, tuy Thu Hòa là nha hoàn tướng phủ, nhưng nàng lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, hôm nay có các vị đại nhân ở đây, bọn họ có thể làm chứng cho ta, ta không thẹn với lương tâm, chờ Lý đại nhân điều tra rõ chân tướng sự việc, đến thời điểm thông cáo thiên hạ, chẳng những có thể cho ta công đạo, còn có thể để mọi người coi như gương, răn đe những hạ nhân có ý muốn bán chủ cầu vinh, Lục hoàng tử, ngài nghĩ sao?”

Nhan Thần Ti híp mắt, hàng loạt ánh đèn từ hành lang chiếu khuôn mặt giống như cây thược dược nở hoa, hắn gật gù khen ngợi, “Như vậy rất tốt.”

-“Phụ thân ý của người thế nào?”

Tô Bác Nhiên không nhìn ánh mắt đưa tới cầu xin của Phương di nương, từ ái nhìn Tô Tâm Li, “- Vi phu cũng cảm thấy chủ ý của Li Nhi rất tốt.”

Ý tứ của Lục hoàng tử, hắn là thần tử sao có thể làm trái, lúc trước hắn đã bị đội lên cái mũ ái thiếp diệt thế, hiện tại sao có thể trước mặt nhiều người lại tiếp tục bao che cho Phương di nương?

Thu Hòa thấy không lay chuyển được Tô Tâm Li, vội vàng đổi hướng, bò tới trước mặt Phương di nương, “ Phương di nương, người nhất định phải cứu nô tỳ.”

-“ Ngươi làm ra chuyện như vậy, ta cũng chỉ là một di nương, sao có thể giúp người đây? May mắn tiểu thư không có chuyện gì, nếu không, một nhà của người cũng khó tránh tội.”

Phương di nương lạnh lùng nhìn Thu Hòa, ánh mặt lạnh như băng tràn ngập uy hiếp.

-“ Phương di nương, ngày mai người đem giấy bán thân của Thu Hòa tới nha môn phủ Thuận Thiên cho Lý đại nhân.”

Tô Tâm Li nói xong, thấy Tô Bác Nhiên trừng mắt về phía mình, vội cụp mắt, lui về phía sau một bước, vai thoáng co rúm lại, nhưng khóe môi lại hơi cong lên, nàng chính là muốn cho tất cả mọi người biết, Thừa tướng phủ do một tay di nương chưởng quản, ngay cả giấy bán thân của nha hoàn trong viện của nàng, đều nằm trong tay Phương di nương, chuyện lần này ai làm, không cần phải nói cũng biết sao? Hơn nữa, nếu Phương di nương có tính tự giác, giấy bán thân của hạ nhân trong viện nên đưa cho nàng từ lâu.

Nhan Thần Ti đứng bên cạnh nàng mỉm cười.

Quả nhiên là con cáo nhỏ thông tuệ giảo hoạt!

-“ Thu Hòa, vừa rồi người nói nhất thời hồ đồ, nên lấy công chuộc tội, nếu như có thể lấy công chuộc tội, tin tưởng lý đại nhân nhất định sẽ nhẹ tay xử tội.”

Tô Tâm Li vừa nói xong, liền có người đem Thu Hòa đang gào khóc kéo đi, nhìn dáng vẻ biết vậy chẳng làm, chật vật vô cùng của nàng ta, Tô Tâm Li trong lòng cười gằn.

Bất kể đời trước hay đời này, nàng ta vẫn như vậy, nàng thật không hiểu, Tô Diệu Tuyết và Phương di nương cho nàng ta lợi lộc gì, đời trước, nàng coi nàng ta như tỷ muội, nàng ta đâm một dao sau lưng nàng, hại nàng không nói, còn hại cả Cố đại ca rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, đời này, lại mở ra tiết mục bán chủ cầu vinh, nhưng, cũng không tin nàng ta vẫn may mắn như đời trước, tin rằng Lý đại nhân sẽ nhìn Lục hoàng tử ở trên để bắt nàng ta khai ra.

-“ Phụ thân, thân mình nữ nhi không khỏe, xin phép cho nữ nhi về trước nghỉ ngơi.”

-“ Được, muội bị kinh sợ rồi, tối qua lại không nghỉ ngơi tốt, thân thể cũng mệt rồi, người đâu mau đưa tiểu thư về nghỉ!”

Tô Bác Nhiên đang muốn mở miệng. lại bị Trình Dục Phàm trách móc, sắc mặt tức giận đỏ rực.

Tô Tâm Li xoay người, dịu dàng hướng về Nhan Thần Ti hành lễ tạ ơn, làn váy màu xanh phấn vẽ ra độ công duyên dáng, đôi mắt hạnh hơi rủ xuống, âm trầm cô độc, không nhìn ra vui buồn, nàng đứng dậy liếc mắt nhìn Tô Diệu Tuyết và Phương di nương phía sau Nhan Thần Ti, thấy hai người đang căm giận nhìn nàng chằm chằm, đặc biệt là Tô Diệu Tuyết, hận không thể đem nàng nuốt chửng, Tô Tâm Li hơi nhếch khóe môi, so với những chuyện nàng ta làm với nàng đời trước, những điều này căn bản không đáng nhắc tới.

Nhưng mọi chuyện sẽ bắt đầu từ những thứ nhỏ bé không đáng nhắc tới này!

Tô Tâm Li được Lưu Chu đỡ, liếc mắt nhìn nơi Phương ma ma đang quỳ, Phương ma ma cả kinh, ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tâm Li, không khỏi run lên.

Vẻ mặt không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng thoáng lóe tia sát ý, những nanh vuốt của Phương di nương, nàng sẽ chậm rãi nhổ từng cái từng cái xuống, làm cho nàng ta trở thành một con cọp không răng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện