Tô Tâm Li vừa về tới Li Tâm viện, được hạ nhân hầu hạ, sau khi tắm rửa thay y phục liền nhanh chóng nghỉ ngơi.

Mới vừa thiếp đi không lâu, Tô Tâm Li bắt đầu gặp ác mộng, ở trong mộng, ký ức kiếp trước tái hiện, dường như nàng không thể nào thoát khỏi số mệnh.

Nhan Ti Minh tuyệt tình, tàn nhẫn; Tô Diệu Tuyết độc ác, dối trá, vô liêm sỉ; còn có Phương di nương thâm độc, xấu xa; Tô Bác Nhiên lạnh lùng, tàn ác, đời trước, nàng không nhìn thấy mọi chuyện, giờ khắc này toàn bộ được phơi bày trong mộng.

Phủ Định Quốc Công hơn trăm người mặc trang phục tù nhân đang quỳ trên pháp trường, gương mặt từng người từng người thân thiết quen thuộc, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, còn có cữu cữu, ca ca, … gần như trong chớp mắt cảnh tượng đẫm máu choáng ngợp tâm trí. Thoáng cái hình ảnh của Cố Nam Y xuất hiện, hắn một thân khôi giáp, thẳng lưng quỳ trước mặt Nhan Ti Minh, thanh kiếm trong tay giơ cao, Tô Tâm Li không ngừng nói : “đừng, đừng mà, dừng lại!”, nhưng cuối cùng lại phải trơ mắt nhìn thanh kiếm sắc bén đâm vào lồng ngực hắn; hình ảnh cuối cùng nàng thấy mấy con chó hoang đang cắn xé một tiểu hài tử, trong chốc lát chỉ còn lại xương trắng.

-"Không được, không được, không được —"

Tất cả hình ảnh đan xen hỗn loạn , ý thức như biến thành xương máu, gắt gao bám chặt tâm trí Tô Tâm Li, nàng nỉ non, kêu la, khóc lóc, muốn mở mắt ra, nhưng cơn ác mộng không cho nàng thoát ra.

-"Tô Tâm Li, Tô Tâm Li, mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."

Mơ mơ màng màng, thấy hình như có người đập vào mặt của mình, lực đạo không nhỏ, trên mặt lạnh lẽo, ẩn ẩn cảm giác đau, là giọng nói của nam nhân, thanh âm lạnh lẽo còn có chút lo lắng.

Nam nhân?

Khuê phòng của nàng sao lại có nam nhân? Là ai phái tới? Tô Tâm Li bỗng dưng chấn động. cầm chặt cánh tay đang vỗ trên mặt, hai mắt chợt choàng mở to.

-"Nàng tỉnh rồi."

Trên mặt Tô Tân Li toàn mồ hôi lạnh, tầm mắt mơ hồ, màu đỏ của máu trong giấc mộng che mờ hai mắt, căn bản không thể thấy rõ tướng mạo của người trước mắt. Thật lâu sau, nàng rốt cuộc thấy gương mặt kia dưới ánh đèn mờ ảo, vẫn còn chút mơ hồ không rõ, nàng ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt, cũng không buông tay, hiển nhiên nàng vẫn chưa hồi phục tinh thần, bi thương và tuyệt vọng trong mộng vẫn tích tụ trong lòng, không cách nào tan biến.

Một tay của Lan Dực Thư bị Tô Tâm Li nắm chặt, tay còn lại lấy khăn tay từ trong áo ra giúp Tô Tâm Li lau mồ hôi trên mặt.

Mãi tới khi tầm mắt thích nghi với ánh sáng mờ ảo, Tô Tâm Li mới nhìn thấy người quen thuộc lại có chút xa lạ đứng cạnh giường, lập tức phục hồi tinh thần, liếc mắt thấy cánh tay nàng vẫn đang nắm chặt trong ngực, vội vàng buông ra và ngồi dậy. Khăn tay của Lan Dực Thư theo sự tránh né của nàng rơi trên áo ngủ bằng gấm, ánh mắt tuyệt vọng, đau buồn mang theo sợ hãi, đề phòng nhìn người nửa đêm xông vào khuê phòng của mình.

-"Tại sao lại là công tử?"

Tô Tâm Li vừa mở miệng, liền cảm nhận được vị tanh của máu, môi đau nhức, có lẽ lúc mơ thấy ác mộng nàng không ý thức được mà cắn phải, không biết vừa rồi có vô tình nói điều gì không nên nói không. Trong lòng Tô Tâm Li không khỏi lo lắng.

-" Lan công tử, ta rất cảm kích ân cứu mạng của công tử, nhưng công tử có biết danh dự của một cô nương quan trọng hơn so với tính mạng? Nếu để hạ nhân trong phủ biết trong đêm có nam nhân trong khuê phòng của ta, sau này sao ta có thể gặp người khác đây!”

Thấy Tô Tâm Li nói xong, Lan Dực Thư sắc mặt không đổi, ánh mắt khẽ hiện ý cười,, nhìn thẳng vào Tô Tâm Li,

“- Vậy nàng liền lấy thân báo đáp là được rồi, vừa vặn có thể báo đáp ân cứu mạng của ta”.

Tô Tâm Li nghe thấy sự chế nhạo trong lời nói, có chút bất ngờ liếc nhìn hắn, nàng còn cho hắn là người không biết đùa giỡn.

Làm như không nghe thấy, Tô Tâm Li xuống giường, tìm áo khoác thêm lên người, đi tới vén rèm châu liếc nhìn bên ngoài, nha hoàn gác đêm nằm trên giường, không chút động tĩnh.

Khóe môi Tô Tâm Li run rẩy, lấy thân thủ của hắn, muốn tiến vào phòng của nàng tất nhiên sẽ không kinh động hạ nhân, lại xoay người, vẻ mặt bình tĩnh thong thả, không lộ chút cảm xúc, dù là ai nhìn vào cũng không khỏi sinh ra mấy kinh ngạc thán phục.

Lan Dực Thư cảm thấy mất mặt, không phải tức giận, chẳng qua hắn cảm thấy nữ nhân này thực sự kỳ quái, một nam nhân nửa đêm xuất hiện trong khuê phòng của mình, nữ nhân này không bộc lộ chút kinh hãi nào, hắn còn tưởng nàng sẽ sợ hãi hét lên, lá gan không phải nhỏ, nếu không, hơn nửa đêm ở bãi tha ma kia đã sớm bị dọa chết khiếp rồi.

Ngồi xuống bên cạnh bàn, rót hai ly trà, Tô Tâm Li nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.

“- Không bị dọa sợ sao?”

Lan Dực Thư đem ly trà vừa rót đẩy tới trước mặt Tô Tâm Li, thanh âm trong trẻo vang lên, xen lẫn ý cười khó nhận ra.

Tô Tâm Li cười khẽ một tiếng, nâng ly trà lên, đem nước trà đưa đến miệng trực tiếp uống hơn phân nửa, tối qua dáng vẻ chật vật của nàng đều bị hắn nhìn thấy, giờ nàng cảm thấy vấn đề hình tượng không cần thiết phải quan tâm, vốn dĩ gặp hắn hình tượng cũng chẳng tốt đẹp gì rồi.

“-Nếu là kẻ xấu muốn vào giật tiền, cướp sắp thì nàng tính sao?"

Để ly trà trong tay xuống, ý cười dịu dàng nhìn về phía Lan Dực Thư, “ Ta chẳng qua chỉ là một tiểu thư bé nhỏ không được yêu thích trong phủ, nếu thật sự có kẻ xấu, chắc chắn sẽ vào viện của Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, hai viện này ở gần nhau, quả thực lợi ích gấp đôi.”

Cười khẽ một tiếng, Tô Tâm Li vừa nói cũng đồng thời hi vọng có một đám cướp xông vào Tướng phủ, đem hai mẫu tử kia bắt đi, không biết khi hai người đó trở về được, người phụ thân kia của nàng sẽ có thái độ thế nào?

“- Còn nếu như bọn chúng không có mắt dám tới tiểu viện của ta, bọn chúng thích tiền tài, ta coi như của đi thay người, còn nếu muốn cướp sắc, vậy ta sẽ dùng mỹ nhân kế, đem bọn chúng giết hết là được, nói tới đây, hôm nay phải cảm tạ Lan công tử đưa đến phần đại lễ kia.”

Lan Dực Thư híp mắt, nhìn ý cười nhẹ nhàng của mỹ nhân trong ánh nến bập bùng, khuôn mặt hờ hững trầm tĩnh, có lẽ vừa gặp ác mộng nên có chút tái nhợt, khóe môi cũng hiện vẻ yếu ớt, dáng vẻ liễu yếu đào tơ, sóng mắt lưu chuyển, chuyện giết người qua miệng nàng lại có vẻ nhàn nhạt thong dong như kể chuyện đời thường.

Cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng là mâu thuẫn, nhưng lại hài hòa đến kỳ lạ.

“- Chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, nàng không chê nhiều chuyện là tốt rồi, vừa rồi nàng gặp ác mộng sao? Mơ thấy gì vậy?”

Lan Dực Thư vừa nói xong, Tô Tâm Li rất nhanh nhớ tới giấc mộng kia, sắc mặt trắng bệch thêm mấy phần.

Ác mộng? Xác thực đó là giấc mộng thật đáng sợ, trong mộng, những người nàng cho rằng yêu thương quan tâm nàng lại đều là ma quỷ khoác vỏ ngoài thiện lương trước mặt nàng, hại chết những người thân luôn lẳng lặng yêu thương lo lắng cho nàng .

“- Chẳng qua thấy một đám ma quỷ đội lốt cừu non không chuyện ác nào không làm, nhưng không sao, ta sẽ đem bọn chúng từng kẻ một vào địa ngục, để chúng không thể ra ngoài làm loạn được.”

Nhan Ti Minh, Tô Diệu Tuyết còn có Phương di nương và Tô Bác Nhiên, tất cả bọn họ nàng sẽ không bỏ qua, đời trước bọn họ gây cho nàng bao nhiêu đau khổ, đời này nàng sẽ trả lại từng cái một.

“- Công tử tới đây làm gì? Thủ vệ Tướng phủ nghiêm ngặt, công tử không lo lắng sơ ý bị lộ hành tung sao? Nói đi, mục đích của công tử là gì?”

Tuy không biết Lan Dực Thư hơn nửa đêm tìm đến nàng vì chuyện gì, nhưng có lẽ hắn sẽ không gây hại cho nàng, hơn nữa không kinh dộng tói hạ nhân trong phủ, mấy người Phương di nương khẳng định cũng không biết, nếu như vậy, nàng cũng không có gì phải sợ. Hắn vào đây rõ ràng là có chuyện bí mật muốn làm, hơn nửa đêm xông vào Ly Tâm viện của nầng, chắc không phải muốn uống trà rồi nói vài lời nhảm nhí đi? Nghĩ vậy, nàng bình tĩnh cầm ly trà lên uống một ngụm.

"- Tặng nàng cái này."

Lan Dực Thư nói xong, lấy từ trong lồng ngực một khối ngọc bộ màu đỏ đặt lên bàn, ánh nến bập bùng, ngọc bội long lanh tỏa sáng, hình chim phượng hoàng bay lượn ở giữa trông vô cùng sống động, đây chính là ngọc bội bên người Tô Tâm Li.

Tô Tâm Li vẻ mặt trầm xuống lộ ra mấy phần khó hiểu, Lan Dực Thứ nhàn nhã nở nụ cười, đem ngọc bội đẩy tới trước mặt Tô Tâm Li,

“- Tiết mục buổi tối đặc sắc như vậy. ta làm sao có thể xem miễn phí được? Ta và những người kia khác nhau, vì điều đó, ta tới đưa thù lao, như thế nào, có thích hay không?”

Hóa ra, hắn đưa huyết ngọc có giá trị liên thành trả lại cho nàng vì biểu lộ hắn khác người, đúng là rất sáng tạo, nhưng hắn coi nàng là con khỉ diễn trò sao? Cảm giác này thật sự rất khó chịu, nhưng lễ vật này nàng sẽ không từ chối, ngược lại vô cùng thản nhiên nhận lấy, đây là ngọc bội thiếp thân của nàng, coi như Lan Dực Thư không dùng nó gây bất lợi cho nàng, thế nhưng Phương di nương hẳn sẽ dựa vào đó gây sự.

“- Tấm lòng của Lan công tử ta sao có thể phụ đây?”

Tô Tâm Li nhận lấy, đem đeo lại trên người, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, “ Lục hoàng tử là công tử mời tới sao?”

Nhan Thần Ti với người của phủ Định Quốc Công căn bản không có gặp nhau, hắn lần này trở về, chính ngoại tổ phụ cũng không biết, ngoại trừ Lan Dực Thư lén lút xem ở bên ngoài, nàng đúng thật không nghĩ ra người khác.

“- Ăn người tay ngắn, hắn uống của ta hai bình rượu quỳnh hoa được trưng cất hai mươi năm, tự nhiên không thể cùng ta lên mặt tự cao được.”

Lời này, rõ ràng chính là thừa nhận suy đoán của Tô Tâm.

Lan Dực Thứ chăm chú nhìn Tô Tâm Li một lúc, bỗng nhiên mỉm cười, “Nàng cho ta nhìn một vở kịch đặc sắc như vậy, ngoại trừ báo đáp, ta còn có đáp lễ.”

Không chờ Tô Tâm Li kịp phản ứng, Lan Dực Thư đã tự mình làm chủ, ôm lấy nàng nhanh chân nhảy khỏi phòng, thân thể còn chưa chạm đất, ở giữa không trung gập eo lại, liền nhẹ nhàng lên xuống nóc nhà, chờ Tô Tâm Li từ kinh hoảng khôi phục lại bình thường, nàng và Lan Dực Thư đã dừng lại trên nóc thư phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện