Ba lan bất kinh (4) – Hắn phát hiện ra rằng ngay từ đầu đã nghĩ sai hướng.

Huống Chiếu từ lâu đã quen với kiểu bỏ mặc lời người khác nói ngoài tai của hắn, nói với cái lưng của hắn: “Bất kể thế nào, mẫu thân ngươi cũng là mất tích trong tay ta, ngày mai ta nhất định sẽ có sự giải thích thỏa đáng cho ngươi.”

Hoắc Quyết hừ nhẹ một tiếng, ngẩng cao đầu đi xuống lầu.

Hắn đi đến bên ngoài lầu, Tịch Đình Vân và Dương Vũ Hi đã đứng đó đợi.

Một thiếu nữ váy xanh cầm đèn xuất hiện, “Chủ nhân lệnh cho nô tỳ dẫn đường cho Vương gia.”

Hoắc Quyết thấy cô ta một đường đi xuống núi, rõ ràng không phải đi qua đường dây thừng, bèn đi theo sau cô ta. Cả đường đi không nói một câu nào, đến tận chân núi. Bóng đêm nhạt dần, dòng chảy của sông trong trẻo hơn.

Thiếu nữ váy xanh lấy ra một tấm gỗ sau núi đá, sau đó ngồi xổm bên bờ sông, vươn tay mò vào trong nước.

Tịch Đình Vân mơ hồ có thể thấy hai sợi xích sắt to bằng cổ tay đong đưa dưới nước.

Cô gác tấm gỗ lên trên đầu sợi dây xích, móc ở dưới tấm gỗ gắn chặt vào xích, sau đó đẩy về phía trước, rồi lại lấy ra thêm một tấm gỗ nữa, lại làm y như vậy, cho đến khi ghép thành một cây cầu gỗ rộng khoảng hai xích (xấp xỉ 70 cm).

Hoắc Quyết đi trước dẫn đường, Tịch Đình Vân đi giữa, Dương Vũ Hi đoạn hậu, ba người bình an qua sông, quay đầu lại, thiếu nữ váy xanh đang cầm một cái móc dài, móc từng tấm gỗ dỡ xuống.

Đi từ trong núi đi ra, bầu trời bên ngoài đã sáng rõ.

Xe ngựa đang dừng ở bên ngoài núi.

Hoắc Quyết trèo lên xe, quay người liền thấy người theo mình là Dương Vũ Hi.

Dương Vũ Hi thấy Hoắc Quyết chau mày, cười gượng nói: “Tịch tổng quản cướp mất ngựa của A Phong, A Phong chỉ còn cách chạy lại đây đánh xe.”

Sắc mặt Hoắc Quyết trầm xuống. Mối quan hệ giữa hắn và Tịch Đình Vân như một cái hộp bị giấy chụp lên, trên giấy viết điều kiện, nhưng không mở ra ai cũng biết rõ trong hộp là gì. Chuyện dùng Đao vương để thăm dò, tuy Tịch Đình Vân không nói gì, nhưng đã trở thành cái gai chọc thủng tở giấy. Có lẽ cái gai đó sớm muộn gì cũng có, muộn một chút có lẽ không còn là cái gai nữa mà là một con dao, nhưng rách thì cũng đã rách rồi, đằng sau sự hòa thuận như phủ một lớp băng mỏng rốt cuộc sẽ trở thành cái gì, hắn có mục tiêu nhưng không nắm chắc toàn bộ.

Dương Vũ Hi nói: “Vương phi bà ấy…”

Hoắc Quyết hồi thần, thuật lại ngắn gọn những gì Huống Chiếu đã nói.

Sắc mặt Dương Vũ Hi có chút khó coi, “Vương gia tin không?”

Sắc mặt Hoắc Quyết âm lãnh, “Một chữ cũng không tin.”

Dương Vũ Hi do dự một lát, nói: “Lão Vương gia tẩu hỏa nhập ma… có lẽ là thật.”

Khuôn mặt Hoắc Quyết cứng lại.

Dương Vũ Hi nói: “Nửa tháng trước khi vương phi mất tích, vương gia chân không bước ra khỏi cửa, chuyện lớn chuyện nhỏ đều giao cho vương phi truyền đạt, cho đến tận lúc vương phi mất tích mới xuất hiện. Có điều lúc đó vương gia rất khác với lúc trước, đúng thực là có chút hỷ nộ vô thường. Nhưng chúng tôi đều cho rằng ngài ấy lo lắng suy nghĩ vì việc vương phi mất tích, cho nên cũng không để tâm đến điều này nữa, sau đó…”

Hoắc Quyết nói: “Ông cho rằng phụ thân ta vì tẩu hỏa nhập ma mà tự sát?”

Dương Vũ Hi trầm mặc.

Hoắc Quyết chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Bên ngoài có ngàn vạn kiểu phán đoán khác nhau về cái chết của lão vương gia đều là do từ trước tới này Nam Cương vương phủ không chịu nói rõ nguyên nhân cái chết. Bởi vì Hoắc Quyết từ đầu đến cuối đều không thể nào tin được phụ thân của mình, một cường giả đầu đội trời chân đạp đất, lại có thể tự sát! Nhưng những kết quả điều tra tìm tòi không những không hề lật đổ kết luận này, mà còn khiến cho kết luận này càng trở nên đáng tin hơn.

Tay phải hắn nắm chặt lại, khe khẽ gõ vào trán.

“Vương gia.” Dương Vũ Hi nói, “Huống Chiếu nhắc đến tiểu vương gia, có phải là vương phi đã hối hận rồi?”

Hai mắt Hoắc Quyết bất chợt mở to.

Dương Vũ Hi nói: “Trong thiên hạ không gì bằng trái tim phụ mẫu, vương phi muốn con trai của mình kế thừa vương phủ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

“Nàng sẽ không.” Hoắc Quyết nói một cách chắc chắn.

Dương Vũ Hi nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện một chút lo lắng. Không có ai có thể biết rõ hơn ông, người thiếu niên Nam Cương vương khiến người ta phải ngước nhìn này đã gắng gượng sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt huyệt hùm hang sói như thế nào. Cũng không ai có thể biết rõ hơn ông, người thiếu niên Nam Cương vương này để khiến người khác ngước nhìn, làm đám hùm sói kinh sợ đã phải tốn biết bao tâm huyết và mồ hôi. Cho nên ông không hề muốn cũng không thể để cho bất kỳ ai, bất kỳ việc gì có thể uy hiếp đến địa vị Nam Cương vương của người thiếu niên này tồn tại.

Dường như đang thuyết phục ông, Hoắc Quyết lại nhắc lại lần nữa, “Nàng sẽ không đâu.”

Dương Vũ Hi thở dài, không nói gì, nhường bước. Vảy ngược của Hoắc Quyết không nhiều, nhưng nửa cái cũng không thể đụng đến được. (Vảy ngược: điều cấm kỵ, điều có thể làm cho người đó tức giận.)

“Huống Chiếu nói vương phi mất tích rồi, có phải là một màn kịch ‘giám thủ tự đạo’ hay không?” Ông hỏi, “Có thể hắn ta biết được bí mật vương phi bị giam cầm cho nên mới dựng lên một màn kịch như vậy. Năm đó cũng chính hắn bảo rằng vương phi bị mất tích!” (Giám thủ tự đạo: biết luật phạm luật, vừa trông coi vừa ăn cắp)

Hoắc Quyết nói: “Hôm nay sẽ biết được tin tức thôi.”

Dương Vũ Hi thấp giọng thở dài nói: “Nếu như không phải là ông ta, thực sự tôi không thể nghĩ ra còn có ai thần thông quảng đại như thế, có thể thần không biết quỷ không hay cứu vương phi từ trong tuyệt bích đó ra.”

Hoắc Quyết nói: “Có đấy.”

“Ai?”

Sắc mặt Hoắc Quyết âm trầm “Kẻ đi tìm cái chết.”

Tịch Đình Vân thấy sau khi Dương Vũ Hi xuất hiện liền tìm một con ngựa, từng bước từng bước tiến lại gần mình, đành cười nói: “Dương tổng quản.”

Dương Vũ Hi nói: “Tịch tổng quản cả đêm không ngủ, không bằng lên xe nghỉ ngơi một chút.”

Tịch Đình Vân nói: “Dương tổng quản cũng đã cả đêm không ngủ, nên là Dương tổng quản nghỉ ngơi mới đúng.”

“Tôi ở trên ngựa còn có thể chợp mắt một lúc, đối diện với vương gia ngay cả híp mắt cũng không dám.” Dương Vũ Hi ngừng một lát, sâu xa cười nói: “Bằng hữu của vương gia chỉ có vài người, không phải ai ai cũng có thể làm được.”

Tịch Đình Vân nói: “Đúng vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Dương Vũ Hi thấy y giả ngu, dứt khoát thẳng thắn nói: “Tịch tổng quản chẳng lẽ không nhìn ra vương gia đã coi ngài là bằng hữu rồi sao?”

Tịch Đình Vân đưa tay xoa xoa vết thương trên vai, mỉm cười nói: “Thật là vinh hạnh.”

Dương Vũ Hi đột nhiên không nói gì nữa.

Tịch Đình Vân nói: “Cảm ơn Dương tổng quản đã quan tâm, vậy tôi xin phép lên xe ngựa.”

“Mời.” Dương tổng quản mắt tiễn y lên xe, chợt cảm thấy lời mình vừa nói cực kỳ dư thừa.

Trong thùng xe, Hoắc Quyết đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tịch Đình Vân nửa ngồi trước bàn thấp nhìn hắn.

Ánh sáng mơ hồ xuyên vào, mờ mịt chiếu lên hai khuôn mặt của họ, khiến hai bên đều có vẻ mơ hồ. Giữa bọn họ dường như đang diễn ra một cuộc đọ sức, duy trì suốt thời gian một nén hương, ai cũng không mở miệng.

Tịch Đình Vân cuối cùng cũng bại trận, khe khẽ thở dài.

Dưới chăn, tay cầm thương của Hoắc Quyết khẽ nắm chặt.

Tịch Đình Vân thấp giọng nói, “Vương gia.”

Hoắc Quyết rốt cuộc cũng mở mắt ra, nhưng lại không hề nhìn hắn, mà nhìn nơi nối giữa cửa xe và trần xe.

“Dùng mỹ nhân kế mời vương gia xuống núi quả là rất cơ hội. Đi theo vương gia tùy theo sở thích của vương gia, hy vọng vương gia có thể lúc nào đó mềm lòng, đúng là quá tránh việc nặng, tìm việc nhẹ rồi.” Tịch Đình Vân cười khổ, “Nghĩ như vậy, tôi đến Nam Cương lâu như vậy rồi mà chưa hoàn thành được việc nào cả.”

Hoắc Quyết nói: “Ta không ngại ngươi tiếp tục tránh việc nặng, tìm việc nhẹ.”

Tịch Đình Vân nói: “Nhưng vương gia không có ý xuất chiến.”

Hoắc Quyết mím môi, không khẳng định cũng không phủ định.

Tịch Đình Vân cúi đầu cười nhạt, “Không bằng làm một cuộc giao dịch với vương gia. Vương gia muốn bình định Nam Cương, tôi nguyện giúp vương gia một tay, sau khi chuyện đã thành, vương gia xuất chiến A Cừu. Chúng ta ai cũng đạt được điều mình cần.”

Đôi mắt Hoắc Quyết tỏa sáng trong bóng tối, “Ngươi xác định muốn giúp ta bình định Nam Cương?”

Tịch Đình Vân biết ý ẩn trong lời nói của hắn. Nam Cương vẫn luôn là mối lo của triều đình. Quan hệ giữa lục bộ và Nam Cương vương căng thẳng mới là điều triều đình muốn nghe muốn thấy. So với A Cừu, Nam Cương vương càng khiến hoàng đế đứng ngồi không yên, cho nên món nợ này có tính thế nào, đều không giống như điều triều đình sẽ lựa chọn.

Tịch Đình Vân mỉm cười nói: “Tôi giúp vương gia một tay không đồng nghĩa với việc vương gia nhất định có thể bình định Nam Cương. Tôi chỉ muốn làm một vụ giao dịch, tôi giúp vương gia bao nhiêu, cũng xin vương gia giúp tôi bấy nhiêu.”

Hoắc Quyết hừ lạnh, “Ngươi rõ ràng không chịu bị thiệt.”

Chuyện có thể giúp để bình định Nam Cương rất nhiều, ví dụ như gửi một thư bán một tin, đều có thể tính là giúp đỡ, nhưng giúp đỡ chuyện xuất chiến với A Cừu chỉ có một. Tính như vậy, bất kể thế nào cũng là Tịch Đình Vân được lời.

Tịch Đình Vân cười nói, “Nếu như vương gia không nể tình, thì tôi giúp bao nhiêu cũng vô dụng. Đồng ý hay không đồng ý, cuối cùng cũng đều xem ý của vương gia thôi.”

Hoắc Quyết nói: “Ngươi đã từng nghĩ đến việc rời đi chưa?”

Nét cười của Tịch Đình Vân nhạt dần.

Hoắc Quyết chậm rãi nói: “Nam Cương vương phủ rất rộng, có hồ có cá.”

Tịch Đình Vân lại cười, “Cho nên, vương gia muốn chiêu thêm một tổng quản sao?”

Cho dù y đang cười, nhưng ý cười rất nhạt, khó có thẻ nắm bắt, khiến Hoắc Quyết chau mày. Ánh mắt hắn nhìn Tịch Đình Vân chăm chăm, dường như muốn dùng ánh mắt xé bỏ lớp mặt nạ cải trang của y xuống.

Tịch Đình Vân chầm chậm ngưng cười, thản nhiên nói: “Vừa tiến cung, tôi chỉ là một nô tài làm việc vặt, đến bây giờ, tôi đã là đại nội tổng quản.”

Hoắc Quyết buông cây thương trong tay ra. Hắn phát hiện ra rằng ngay từ đầu mình đã nghĩ sai hướng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện