Ba lan bất kinh (5) – Ta sẽ tìm lý do khác.
Trong suy nghĩ của hắn, Tịch Đình Vân từ nhỏ đã nghèo khó, không ăn nổi kẹo hồ lô, từ trước đến nay chưa từng được sống những ngày no đủ, ngay cả tình thân duy nhất cũng tiêu tan vào thời khắc nhập cung. Minh tranh ám đấu, lừa lọc xảo trá trong hoàng cung, hoàng đế hỷ nộ vô thường, làm bạn với vua như chơi với hổ, y dấn sâu trong đó, nhất định rất gian khổ. Do vậy, cho dù Tịch Đình Vân lớn tuổi hơn mình, hắn vẫn cứ thông cảm với y, thương hại y, thậm chí còn có vài phần đồng bệnh tương liên. Mà tính tình Tịch Đình Vân lại khác với mọi người, dịu dàng mà không ra vẻ, có mưu đồ nhưng không phải lúc nào cũng tính toán, sống bên cạnh lâu rồi, Hoắc Quyết vô thức đặt y vào vị trí cần bảo vệ và cứu giúp.
Nhưng hắn đã quên đi mất, Tịch Đình Vân là đại nội tổng quản. Một người trải qua bao gian khó, đứng trên đám đông trong một nơi ăn thịt người như chốn hoàng cung sao có thể là một kẻ yếu? Ánh mắt của Hoắc Quyết hơi tối lại, ngữ khí bất chợt thay đổi, mang theo vài phần lạnh lùng gượng gạo, “Những gì hắn có thể cho ngươi, ta cũng có thể.”
Tịch Đình Vân nói: “Thời gian bảy năm, không phải ngài ấy cho tôi, mà là tôi bỏ ra.”
Hoắc Quyết không biết nói gì nữa.
Hắn phát hiện vừa rồi hắn đã sai rồi, bây giờ cũng không đúng. Hắn muốn giữ Tịch Đình Vân lại, trong tay lại không có điều kiện có thể trao đổi. Người ngoài nhìn vào, đại nội hoàng cung là một nơi lang hổ, nhưng Tịch Đình Vân đã gian khổ rèn luyện được một tấm thân kim cang trong nơi lang hổ đó từ lâu, không thể nào bị đồng hóa, lại tuyệt đối không sợ hãi. Mà Nam Cương hiện tại cũng không phải làm một nơi lý tưởng để đến, càng không nói đến mối quan hệ rối rắm phức tạp với lục bộ khiến Nam Cương vương phủ rơi vào hoàn cảnh rất đáng lo lắng. Chỉ nói riêng về hắn, Tịch Đình Vân ở cùng hắn chẳng qua chỉ hơn một tháng, cho dù hắn có đối tốt với Tịch Đình Vân thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể so với sự hiểu biết trong bảy năm của Tịch Đình Vân về hoàng đế. Có câu rằng: lạ không bằng quen, đem ra so sánh, bản thân thực sự không có chút ưu thế nào.
“Nếu như… là lý do khác thì thế nào?” Hoắc Quyết chầm chậm hỏi.
Tim Tịch Đình Vân không khỏi run lên, trong đầu thoáng hiện lên một suy đoán, nhưng lại bị mạnh mẽ nhấn xuống. Trái tim vừa mềm đi một chút vì nét thất vọng hiếm thấy trong mắt Hoắc Quyết lập tức cứng rắn lại, y thản nhiên nói: “Ý vương gia là gì?”
Hoắc Quyết trầm mặc thật lâu mới nói: “Xuất chiến.”
Hai chữ mong đợi đã lâu thốt ra từ miệng Hoắc Quyết lại không khiến Tịch Đình Vân cảm thấy kinh hỉ là bao. Dù sao điều kiện tương tự y cũng đã nghe thấy một lần từ miệng của Hạ Cô Phong, lời Hoắc Quyết nói chẳng qua chỉ đưa cho y thêm một sự lựa chọn tương tự mà thôi.
“Nếu như có thể, tôi muốn xin vương gia hãy cân nhắc lại điều kiện trước đó.” Tịch Đình Vân nhẹ giọng, nói.
Hoắc Quyết nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Tịch Đình Vân thoáng chút thất vọng.
“Được.”
Đúng lúc Tịch Đình Vân cho rằng hắn sẽ không trả lời, Hoắc Quyết đưa ra đáp án.
Trong đáy mắt của Tịch Đình Vân thoáng một nét ám muội, ngay cả khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
“Có điều có một yêu cầu.” Hoắc Quyết nói.
Tịch Đình Vân nói: “Vương gia cứ nói.”
“…….Hai yêu cầu.”
“……” Tịch Đình Vân dường như có chút bó tay trước sự thay đổi nhanh chóng của hắn, “Vâng, xin vương gia cứ nói.”
“Đừng gọi ta là vương gia.”
Tịch Đình Vân sững người.
“Gọi ta là A Quyết.” Hoắc Quyết ngừng một lát, “Hoặc là Sơ Hà.”
Tịch Đình Vân há miệng, cảm thấy cả hai kiểu đều có chút không gọi ra nổi, “Đây chính là hai yêu cầu của vương gia sao?”
Hoắc Quyết vẫn nhắm mắt, nhưng sắc mặt rõ ràng lạnh đi.
Tịch Đình Vân thăm dò gọi: “A Quyết?”
Hoắc Quyết mím môi, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, “Điều kiện thứ hai…”
Tịch Đình Vân ngẩn người nói: “Vừa rồi không phải hai điều kiện sao?”
“Là một.”
“……” Tịch Đình Vân nói, “Xin cứ nói.”
“Ở lại bên ta.” Hoắc Quyết mở mắt ra.
Ánh sáng lọt qua rèm chiếu lên đôi mắt của Hoắc Quyết một tầng ánh sáng mông lung. Cảm xúc dưới ánh sáng đó mờ mịt, mơ hồ quá.
Tịch Đình Vân cân nhắc mở miệng: “Trước khi việc thành công?”
Hoắc Quyết nói: “Tạm thời nói như thế.”
Tuy rằng rất muốn mặc kệ, nhưng hai chữ “tạm thời” trơ trẽn của Hoắc Quyết làm Tịch Đình Vân không nhịn nổi tò mò, hỏi: “Sau tạm thời thì sao?”
Hoắc Quyết nói: “Ta sẽ tìm một lý do khác.” Giữ ngươi lại.
Ba chữ phía sau tuy không nói ra, nhưng Tịch Đình Vân đã rõ. Trong lòng y dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vì sự cố chấp khác lúc thường của Hoắc Quyết và y vẫn chưa phát hiện ra bản thân đã âm thầm có một suy đoán đang dần rõ ràng hơn.
Đúng là bó tay.
Dương Vũ Hi vốn định rẽ vào một thành trấn nghỉ chân, thuận tiện đợi thư hồi đáp của Huống Chiếu, đáng tiếc chưa kịp vào thành trấn bọn họ đã bị chặn lại.
Nhìn thấy một đám người mặc đồ đen đằng đằng sát khí trước mặt, Dương Vũ Hi cười cực kỳ thân thiện đáng mến: “Không biết là huynh đệ trên con đường nào, nếu như trong người thiếu tiền, chỗ chúng tôi có chút tiền đi đường, các vị cứ lấy mà dùng.”
Người cao ráo nhất trong đám người mặc đồ đen đứng ra, “Chúng ta là dũng sĩ nước Vũ Nhiên!”
Dương Vũ Hi sửng sốt, giấu giấu giếm giếm làm việc xấu thấy nhiều rồi, nhưng lần đầu thấy quang minh chính đại tự khai ra lai lịch như kiểu này. Ông hỏi: “Dám hỏi có điều gì chỉ giáo?”
Người mặc đồ đen hỏi: “Trong xe có phải là Nam Cương vương không?”
Dương Vũ Hi nói: “Đúng thì sao mà không đúng thì sao?”
Người mặc đồ đen đáp: “Chúng ta đến tìm Nam Cương vương nói lý.”
“Bất luận các người có tìm hay không, vương gia chúng tôi từ trước đến nay đều rất thông tình đạt lý.”
“Công chúa của chúng ta mất tích trong địa phận Nam Cương, ông có biết không?”
Dương Vũ Hi nói: “Nếu như công chúa của chúng ta mất tích, chúng ta nhất định sẽ biết, đã là công chúa của các ngươi, tại sao chúng ta lại biết được?”
Người mặc đồ đen đáp: “Công chúa của chúng ta đến gặp Nam Cương vương, nàng lại mất tích trong địa phận Nam Cương, các người sao lại không biết?”
Bất ngờ Dương Vũ Hi cười rộ, “Chúng ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao các ngươi lại phải tìm Nam Cương vương nói lý rồi.” Ngữ khí ông ta thong thả, thu lại ý cười, “Người không thông tình đạt lý vẫn luôn thích dùng thái độ ngang bướng thô lỗ để thuyết phục người thông tình đạt lý.”
Người mặc đồ đen nói: “Các ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Dương Vũ Hi thản nhiên hỏi: “Chịu trách nhiệm thế nào?”
“Tìm công chúa của chúng ta về đây!”
“Các ngươi là đến nhờ vương gia chúng ta sao?”
Đám người mặc đồ đen nhìn nhau, mất hết can đảm. Một chữ nhờ đã phủ sạch trách nhiệm. Người mặc đồ đen nói: “Vương gia của các ngươi phải chịu trách nhiệm tìm.”
“Nếu như không thì sao?” Hoắc Quyết xuất hiện trên càng xe, kiêu ngạo nhìn từ trên xuống, lạnh lùng nhìn đám người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen nhìn thấy cách ăn mặc của hắn thì sững sờ, nhìn rõ dung mạo của hắn lại càng ngây ngẩn, hồi sau mới nói: “Công chúa là bảo bối của nước Vũ Nhiên chúng tôi, nếu như mất nàng rồi, hoàng đế sẽ rất tức giận rất tức giận. Đến lúc đó, chúng tôi phải xuất binh đánh các người đó!”
Hoắc Quyết nói: “Tìm không ra thì phải xuất binh sao?”
Người mặc đồ đen nhìn ngắm khuôn mặt diễm như đào lê, lạnh như băng sương của hắn có chút cảm thấy tồi tệ, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, đến mức này rồi, đành phải can đảm mà tiến lên thôi, “Đúng vậy!”
Hoắc Quyết nói: “Được.”
Người mặc đồ đen vui mừng, “Ngài đồng ý giúp chúng tôi tìm công chúa sao?”
“Ta đồng ý để các ngươi xuất binh.”
Người mặc đồ đen ngây ra.
Hoắc Quyết nói: “Nếu như các ngươi không chắc chắn lắm với chủ ý của mình, ta có thể giúp một tay.”
Người mặc đồ đen cảnh giác hỏi: “Giúp thế nào?”
“Xuất binh trước.”
Lời đó vừa nói ra, đừng nói đám người mặc đồ đen, mà ngay cả Tịch Đình Vân trong xe và Dương Vũ Hi ngoài xe cũng đều phải sửng sốt.
Tuy rằng nội bộ Nam Cương không ngừng phân tranh, nhưng đến mức xảy ra chiến tranh ít nhất cũng đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi. Mấy năm gần đây, cho dù là lúc lão vương gia và Na Phi Long kèn cựa nhau ác liệt nhất cũng chưa từng đụng đến binh mã. Ai cũng biết rằng, chiến tranh bùng nổ thì dễ, nhưng thu dọn thì khó, đến lúc đó, không phải cứ hai bên phân rõ thắng thua là có thể kết thúc, vẫn còn có những thế lực luôn luôn chầu trực làm ngư ông đắc lợi, cuối cùng diễn biến đến mức độ nào, ai cũng không thể nói rõ được.
Nhưng hôm nay, Hoắc Quyết lại dễ dàng khởi động chiến tranh như thế.
Trán Dương Vũ Hi toát mồ hôi lạnh. Trong lòng ông chỉ hận không thể xông lên bịt mồm Hoắc Quyết lại, bề ngoài lại không thể không tiếp tục ra vẻ đứng đắn nghe tiếp.
Đám người mặc đồ đen hồi thần lại từ trong chấn kinh, “Ngài, ngài thực sự muốn đánh Vũ Nhiên sao?”
Hoắc Quyết nói: “Là các ngươi ép ta đánh Vũ Nhiên.”
Đám người mặc đồ đen mặt cắt không còn giọt máu, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mềm xuống, “Tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ là rất lo lắng, công chúa nàng ấy trẻ trung, xinh đẹp lại đơn thuần hồn nhiên, nàng ấy căn bản không biết những người bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, nếu như nàng thực sự rơi vào tay kẻ xấu……” Quầng mắt của anh ta trong chốc lát đỏ lên, đáng thương vô cùng nhìn Hoắc Quyết, hai chân khụy xuống, quỳ trên mặt đất, “Cầu xin vương gia xin ngài hãy cứu lấy nàng!”
……..
Như những gì y thấy, công chúa Tế Yêu trẻ trung xinh đẹp thì có, nhưng mà đơn thuần hồn nhiên… thì khiến người ta giật mình quá.
Tịch Đình Vân thầm nghĩ.
Có điều chuyện phát triển theo chiều hướng này, đừng nói Tịch Đình Vân không ngờ tới, ngay cả Hoắc Quyết và Dương Vũ Hi cũng rất ngạc nhiên.
Trong suy nghĩ của hắn, Tịch Đình Vân từ nhỏ đã nghèo khó, không ăn nổi kẹo hồ lô, từ trước đến nay chưa từng được sống những ngày no đủ, ngay cả tình thân duy nhất cũng tiêu tan vào thời khắc nhập cung. Minh tranh ám đấu, lừa lọc xảo trá trong hoàng cung, hoàng đế hỷ nộ vô thường, làm bạn với vua như chơi với hổ, y dấn sâu trong đó, nhất định rất gian khổ. Do vậy, cho dù Tịch Đình Vân lớn tuổi hơn mình, hắn vẫn cứ thông cảm với y, thương hại y, thậm chí còn có vài phần đồng bệnh tương liên. Mà tính tình Tịch Đình Vân lại khác với mọi người, dịu dàng mà không ra vẻ, có mưu đồ nhưng không phải lúc nào cũng tính toán, sống bên cạnh lâu rồi, Hoắc Quyết vô thức đặt y vào vị trí cần bảo vệ và cứu giúp.
Nhưng hắn đã quên đi mất, Tịch Đình Vân là đại nội tổng quản. Một người trải qua bao gian khó, đứng trên đám đông trong một nơi ăn thịt người như chốn hoàng cung sao có thể là một kẻ yếu? Ánh mắt của Hoắc Quyết hơi tối lại, ngữ khí bất chợt thay đổi, mang theo vài phần lạnh lùng gượng gạo, “Những gì hắn có thể cho ngươi, ta cũng có thể.”
Tịch Đình Vân nói: “Thời gian bảy năm, không phải ngài ấy cho tôi, mà là tôi bỏ ra.”
Hoắc Quyết không biết nói gì nữa.
Hắn phát hiện vừa rồi hắn đã sai rồi, bây giờ cũng không đúng. Hắn muốn giữ Tịch Đình Vân lại, trong tay lại không có điều kiện có thể trao đổi. Người ngoài nhìn vào, đại nội hoàng cung là một nơi lang hổ, nhưng Tịch Đình Vân đã gian khổ rèn luyện được một tấm thân kim cang trong nơi lang hổ đó từ lâu, không thể nào bị đồng hóa, lại tuyệt đối không sợ hãi. Mà Nam Cương hiện tại cũng không phải làm một nơi lý tưởng để đến, càng không nói đến mối quan hệ rối rắm phức tạp với lục bộ khiến Nam Cương vương phủ rơi vào hoàn cảnh rất đáng lo lắng. Chỉ nói riêng về hắn, Tịch Đình Vân ở cùng hắn chẳng qua chỉ hơn một tháng, cho dù hắn có đối tốt với Tịch Đình Vân thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể so với sự hiểu biết trong bảy năm của Tịch Đình Vân về hoàng đế. Có câu rằng: lạ không bằng quen, đem ra so sánh, bản thân thực sự không có chút ưu thế nào.
“Nếu như… là lý do khác thì thế nào?” Hoắc Quyết chầm chậm hỏi.
Tim Tịch Đình Vân không khỏi run lên, trong đầu thoáng hiện lên một suy đoán, nhưng lại bị mạnh mẽ nhấn xuống. Trái tim vừa mềm đi một chút vì nét thất vọng hiếm thấy trong mắt Hoắc Quyết lập tức cứng rắn lại, y thản nhiên nói: “Ý vương gia là gì?”
Hoắc Quyết trầm mặc thật lâu mới nói: “Xuất chiến.”
Hai chữ mong đợi đã lâu thốt ra từ miệng Hoắc Quyết lại không khiến Tịch Đình Vân cảm thấy kinh hỉ là bao. Dù sao điều kiện tương tự y cũng đã nghe thấy một lần từ miệng của Hạ Cô Phong, lời Hoắc Quyết nói chẳng qua chỉ đưa cho y thêm một sự lựa chọn tương tự mà thôi.
“Nếu như có thể, tôi muốn xin vương gia hãy cân nhắc lại điều kiện trước đó.” Tịch Đình Vân nhẹ giọng, nói.
Hoắc Quyết nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Tịch Đình Vân thoáng chút thất vọng.
“Được.”
Đúng lúc Tịch Đình Vân cho rằng hắn sẽ không trả lời, Hoắc Quyết đưa ra đáp án.
Trong đáy mắt của Tịch Đình Vân thoáng một nét ám muội, ngay cả khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
“Có điều có một yêu cầu.” Hoắc Quyết nói.
Tịch Đình Vân nói: “Vương gia cứ nói.”
“…….Hai yêu cầu.”
“……” Tịch Đình Vân dường như có chút bó tay trước sự thay đổi nhanh chóng của hắn, “Vâng, xin vương gia cứ nói.”
“Đừng gọi ta là vương gia.”
Tịch Đình Vân sững người.
“Gọi ta là A Quyết.” Hoắc Quyết ngừng một lát, “Hoặc là Sơ Hà.”
Tịch Đình Vân há miệng, cảm thấy cả hai kiểu đều có chút không gọi ra nổi, “Đây chính là hai yêu cầu của vương gia sao?”
Hoắc Quyết vẫn nhắm mắt, nhưng sắc mặt rõ ràng lạnh đi.
Tịch Đình Vân thăm dò gọi: “A Quyết?”
Hoắc Quyết mím môi, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, “Điều kiện thứ hai…”
Tịch Đình Vân ngẩn người nói: “Vừa rồi không phải hai điều kiện sao?”
“Là một.”
“……” Tịch Đình Vân nói, “Xin cứ nói.”
“Ở lại bên ta.” Hoắc Quyết mở mắt ra.
Ánh sáng lọt qua rèm chiếu lên đôi mắt của Hoắc Quyết một tầng ánh sáng mông lung. Cảm xúc dưới ánh sáng đó mờ mịt, mơ hồ quá.
Tịch Đình Vân cân nhắc mở miệng: “Trước khi việc thành công?”
Hoắc Quyết nói: “Tạm thời nói như thế.”
Tuy rằng rất muốn mặc kệ, nhưng hai chữ “tạm thời” trơ trẽn của Hoắc Quyết làm Tịch Đình Vân không nhịn nổi tò mò, hỏi: “Sau tạm thời thì sao?”
Hoắc Quyết nói: “Ta sẽ tìm một lý do khác.” Giữ ngươi lại.
Ba chữ phía sau tuy không nói ra, nhưng Tịch Đình Vân đã rõ. Trong lòng y dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vì sự cố chấp khác lúc thường của Hoắc Quyết và y vẫn chưa phát hiện ra bản thân đã âm thầm có một suy đoán đang dần rõ ràng hơn.
Đúng là bó tay.
Dương Vũ Hi vốn định rẽ vào một thành trấn nghỉ chân, thuận tiện đợi thư hồi đáp của Huống Chiếu, đáng tiếc chưa kịp vào thành trấn bọn họ đã bị chặn lại.
Nhìn thấy một đám người mặc đồ đen đằng đằng sát khí trước mặt, Dương Vũ Hi cười cực kỳ thân thiện đáng mến: “Không biết là huynh đệ trên con đường nào, nếu như trong người thiếu tiền, chỗ chúng tôi có chút tiền đi đường, các vị cứ lấy mà dùng.”
Người cao ráo nhất trong đám người mặc đồ đen đứng ra, “Chúng ta là dũng sĩ nước Vũ Nhiên!”
Dương Vũ Hi sửng sốt, giấu giấu giếm giếm làm việc xấu thấy nhiều rồi, nhưng lần đầu thấy quang minh chính đại tự khai ra lai lịch như kiểu này. Ông hỏi: “Dám hỏi có điều gì chỉ giáo?”
Người mặc đồ đen hỏi: “Trong xe có phải là Nam Cương vương không?”
Dương Vũ Hi nói: “Đúng thì sao mà không đúng thì sao?”
Người mặc đồ đen đáp: “Chúng ta đến tìm Nam Cương vương nói lý.”
“Bất luận các người có tìm hay không, vương gia chúng tôi từ trước đến nay đều rất thông tình đạt lý.”
“Công chúa của chúng ta mất tích trong địa phận Nam Cương, ông có biết không?”
Dương Vũ Hi nói: “Nếu như công chúa của chúng ta mất tích, chúng ta nhất định sẽ biết, đã là công chúa của các ngươi, tại sao chúng ta lại biết được?”
Người mặc đồ đen đáp: “Công chúa của chúng ta đến gặp Nam Cương vương, nàng lại mất tích trong địa phận Nam Cương, các người sao lại không biết?”
Bất ngờ Dương Vũ Hi cười rộ, “Chúng ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao các ngươi lại phải tìm Nam Cương vương nói lý rồi.” Ngữ khí ông ta thong thả, thu lại ý cười, “Người không thông tình đạt lý vẫn luôn thích dùng thái độ ngang bướng thô lỗ để thuyết phục người thông tình đạt lý.”
Người mặc đồ đen nói: “Các ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Dương Vũ Hi thản nhiên hỏi: “Chịu trách nhiệm thế nào?”
“Tìm công chúa của chúng ta về đây!”
“Các ngươi là đến nhờ vương gia chúng ta sao?”
Đám người mặc đồ đen nhìn nhau, mất hết can đảm. Một chữ nhờ đã phủ sạch trách nhiệm. Người mặc đồ đen nói: “Vương gia của các ngươi phải chịu trách nhiệm tìm.”
“Nếu như không thì sao?” Hoắc Quyết xuất hiện trên càng xe, kiêu ngạo nhìn từ trên xuống, lạnh lùng nhìn đám người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen nhìn thấy cách ăn mặc của hắn thì sững sờ, nhìn rõ dung mạo của hắn lại càng ngây ngẩn, hồi sau mới nói: “Công chúa là bảo bối của nước Vũ Nhiên chúng tôi, nếu như mất nàng rồi, hoàng đế sẽ rất tức giận rất tức giận. Đến lúc đó, chúng tôi phải xuất binh đánh các người đó!”
Hoắc Quyết nói: “Tìm không ra thì phải xuất binh sao?”
Người mặc đồ đen nhìn ngắm khuôn mặt diễm như đào lê, lạnh như băng sương của hắn có chút cảm thấy tồi tệ, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, đến mức này rồi, đành phải can đảm mà tiến lên thôi, “Đúng vậy!”
Hoắc Quyết nói: “Được.”
Người mặc đồ đen vui mừng, “Ngài đồng ý giúp chúng tôi tìm công chúa sao?”
“Ta đồng ý để các ngươi xuất binh.”
Người mặc đồ đen ngây ra.
Hoắc Quyết nói: “Nếu như các ngươi không chắc chắn lắm với chủ ý của mình, ta có thể giúp một tay.”
Người mặc đồ đen cảnh giác hỏi: “Giúp thế nào?”
“Xuất binh trước.”
Lời đó vừa nói ra, đừng nói đám người mặc đồ đen, mà ngay cả Tịch Đình Vân trong xe và Dương Vũ Hi ngoài xe cũng đều phải sửng sốt.
Tuy rằng nội bộ Nam Cương không ngừng phân tranh, nhưng đến mức xảy ra chiến tranh ít nhất cũng đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi. Mấy năm gần đây, cho dù là lúc lão vương gia và Na Phi Long kèn cựa nhau ác liệt nhất cũng chưa từng đụng đến binh mã. Ai cũng biết rằng, chiến tranh bùng nổ thì dễ, nhưng thu dọn thì khó, đến lúc đó, không phải cứ hai bên phân rõ thắng thua là có thể kết thúc, vẫn còn có những thế lực luôn luôn chầu trực làm ngư ông đắc lợi, cuối cùng diễn biến đến mức độ nào, ai cũng không thể nói rõ được.
Nhưng hôm nay, Hoắc Quyết lại dễ dàng khởi động chiến tranh như thế.
Trán Dương Vũ Hi toát mồ hôi lạnh. Trong lòng ông chỉ hận không thể xông lên bịt mồm Hoắc Quyết lại, bề ngoài lại không thể không tiếp tục ra vẻ đứng đắn nghe tiếp.
Đám người mặc đồ đen hồi thần lại từ trong chấn kinh, “Ngài, ngài thực sự muốn đánh Vũ Nhiên sao?”
Hoắc Quyết nói: “Là các ngươi ép ta đánh Vũ Nhiên.”
Đám người mặc đồ đen mặt cắt không còn giọt máu, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mềm xuống, “Tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ là rất lo lắng, công chúa nàng ấy trẻ trung, xinh đẹp lại đơn thuần hồn nhiên, nàng ấy căn bản không biết những người bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, nếu như nàng thực sự rơi vào tay kẻ xấu……” Quầng mắt của anh ta trong chốc lát đỏ lên, đáng thương vô cùng nhìn Hoắc Quyết, hai chân khụy xuống, quỳ trên mặt đất, “Cầu xin vương gia xin ngài hãy cứu lấy nàng!”
……..
Như những gì y thấy, công chúa Tế Yêu trẻ trung xinh đẹp thì có, nhưng mà đơn thuần hồn nhiên… thì khiến người ta giật mình quá.
Tịch Đình Vân thầm nghĩ.
Có điều chuyện phát triển theo chiều hướng này, đừng nói Tịch Đình Vân không ngờ tới, ngay cả Hoắc Quyết và Dương Vũ Hi cũng rất ngạc nhiên.
Danh sách chương