Phiên ngoại 1 – Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân.
Trở về vương phủ đã ba tháng, cuộc đào vong kinh tâm động phách ba tháng trước giờ đã thành lịch sử.
Hiện tại, Hoắc Quyết bận rộn bôn ba khắp các nơi trên Nam Cương. Huống Chiếu và Na Phi Long đã chết, tàn cục để lại không dễ dàng thu dọn, hơn nữa Vũ Nhiên tuy rằng đã lui binh, nhưng cuộc nghị hòa vẫn đang tiếp tục, đám hỗn độn như thế vẫn cần người xử lý. Cũng may Bàng Tiểu Đại, Nhan Sơ Nhất và Bình Chủ ai về vị trí của người nấy, cũng coi như bắt đầu một cách có trật tự.
Tịch Đình Vân lại không hề thay đổi diện mạo đi theo bên người Hoắc Quyết như người ngoài vẫn tưởng. Y đang rúc trong vương phủ, trải qua những ngày tháng mặt trời mọc thì dậy mặt trời lặn thì ngủ, bình thường hơn bao giờ hết, tiêu dao hơn bao giờ hết.
Sau khi trở về Nam Cương, Tịch Đình Vân dường như vẫn là Tịch Đình Vân đó, nhưng Dương Vũ Hi cảm thấy y dường như có chỗ nào đó không còn giống như xưa. Không phải tướng mạo – ông ta không biết khuôn mặt hiện giờ của Tịch Đình Vân có phải là khuôn mặt thật hay không, có điều có vẻ y định mang khuôn mặt này suốt không đổi nữa, cũng không phải thái độ – cho dù đã được tôn làm vương phi, y vẫn ôn văn nho nhã, khiêm nhường lễ độ như trước, mà là cảm giác khó có thể miêu tả thành lời phát tán từ trên người y. Nếu như nói trước kia Tịch Đình Vân giống như nửa người giang hồ nửa người trong triều, vậy thì hiện tại Tịch Đình Vân chỉ là một người bình thường, chẳng còn những tính toán ngươi lừa ta gạt, cũng không thấy sự sâu xa khó dò, ngay cả buồn vui giận hờn cũng đều rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Giống như mấy ngày nay, cảm giác mới mẻ với vương phủ đã qua, hưng phấn trên người Tịch Đình Vân chậm rãi nhạt dần, thay vào đó là nét âu sầu phảng phất.
Dương Vũ Hi tự cho rằng y đang nhớ nhung Hoắc Quyết, thế là viết một bức thư, cho người mau chóng gửi đến cho Hoắc Quyết.
Biểu cảm sau khi Hoắc Quyết nhận được thư không nói cũng biết, bởi vì hắn trở về còn nhanh hơn người gửi thư.
Tịch Đình Vân nằm bên hồ phơi nắng, sau đó cảm thấy trên mặt có một bóng râm phủ xuống, không khỏi mở mắt.
Hoắc Quyết nửa ngồi bên người y, vươn tay vuốt ve khuôn mặt y, “Nhớ ta sao?”
Tịch Đình Vân cười cười.
Hoắc Quyết nói: “Ta muốn nghe huynh nói.”
Tịch Đình Vân thuận theo trả lời: “Nhớ ngươi.”
Ngón tay Hoắc Quyết dịch chuyển lên điểm giữa hai hàng lông mày của y, “Có tâm sự sao?”
“Người ai mà chẳng có tâm sự.”
“Tâm sự của phu nhân phu quân phải biết.”
Tịch Đình Vân nói: “Nhớ ngươi.”
“Còn gì nữa?”
“Tường trong phủ có chút cũ kỹ rồi, ta muốn tìm vài người quét lại.”
“…” Hoắc Quyết không nói gì, chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp đó lặng lẽ tối lại, mang theo chút tức giận.
Tịch Đình Vân chậm rãi ngồi dậy, thở dài nói: “Không phải là tâm tư gì tốt.”
Hoắc Quyết nói: “Phu thê nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, tốt phải nghe, xấu cũng phải nghe.”
“Cùng nhau đoạn tử tuyệt tôn?” Tịch Đình Vân thử dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói, nhưng thất bại.
Hoắc Quyết nắm chặt vai y, phát hiện toàn thân y cứng ngắc như một khúc gỗ.
Tịch Đình Vân nhắm mắt, thân thể trong chốc lát thả lỏng, lại mở mắt ra, âu sầu trong đáy mắt đã quét sạch, khóe miệng mỉm cười, vừa định nói, liền bị Hoắc Quyết đẩy một cái, ngã vào trong hồ nước.
Tịch Đình Vân đạp loạn trong nước, còn chưa kịp nổi lên, đã bị Hoắc Quyết nhảy xuống cùng ôm chặt lấy.
Môi Hoắc Quyết ấn xuống, động tác vừa thô lỗ vừa bá đạo, căn bản không để y có cơ hội tránh né.
Lưỡi của Tịch Đình Vân bị mút phát đau, ý thức dần dần xa rời, thân thể lại bị kéo lên mặt nước đột ngột.
“Khụ khụ…” Y ho liên tục.
Hoắc Quyết ôm lấy y, nhè nhẹ vuốt lưng.
Tịch Đình Vân vuốt vuốt cái mũi ngứa ngáy, thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi cần ta, ta liền ở lại bên ngươi.”
Động tác vuốt ve của Hoắc Quyết khựng lại.
“Có phải vương phi hay không không quan trọng.” Tịch Đình Vân nghiêng đầu nhìn hắn, “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau là…”
Hoắc Quyết lập tức cắn lấy môi y.
Tịch Đình Vân sững sờ nhìn hắn.
Hoắc Quyết dùng răng nhè nhẹ cọ sát một lúc mới buông ra.
Cho dù động tác của hắn không quá mạnh mẽ, nhưng cũng khiến môi y sưng đỏ. “Ta là Nam Cương vương, người ở bên cạnh ta chính là Nam Cương vương phi, sẽ không có ai khác.”
Trái tim Tịch Đình Vân khẽ rung động. Không thể phủ nhận lúc nghe thấy câu nói này của hắn, trong lòng quả thực dâng lên một niềm vui và cảm động rất lớn, thế nhưng hiện thực sắp phải đối diện không thể không khiến y cố gắng đè nén lại niềm vui mừng và cảm động đó. “Nam Cương vương phủ cần có người kế thừa.”
“Đây chính là nguyên nhân huynh âu sầu sao?” Hoắc Quyết nhìn y.
Tịch Đình Vân nói: “Ta không muốn một ngày nào đó ngươi vì điều này mà âu sầu.” Y lớn hơn Hoắc Quyết mấy tuổi, cho nên có một số chuyện Hoắc Quyết không nghĩ đến y phải nghĩ đến trước, có một số điều Hoắc Quyết không chú ý y nhất định phải chú ý trước.
Hoắc Quyết nói: “Nam Cương vương phủ có người kế thừa mà.”
Tịch Đình Vân ngây người, nhớ lại những lời đồn đã từng nghe trước kia.
“Mẫu phi và phụ vương có một đứa con.”
Tịch Đình Vân nói: “Ngươi không phải đã nói lão Nam Cương vương và vương phi đã thỏa thuận là…”
“Suy tính kỹ càng thế nào cũng đều có một kẽ hở.” Hoắc Quyết nói, “Mẫu phi sau đó vẫn cứ mang thai. Mẫu phi vốn định phá bỏ, sau khi ta biết đã cầu xin phụ vương giữ nó lại. Miệng mẫu phi không nói, nhưng ta biết, nàng kỳ thực rất yêu đứa bé đó. Phụ vương cuối cùng cũng đồng ý, ông sợ sau khi Huống Chiếu biết, sẽ xảy ra chuyện, cho nên đã giữ kín bí mật này. Đó là lần duy nhất ta nhìn thấy mẫu phi cười vui vẻ nhất.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hoắc Quyết nói: “Mẫu phi rất gầy, mang theo bụng bầu cũng không rõ lắm, chỉ là vương phủ người đông miệng lưỡi phức tạp, lại có tai mắt của lục bộ, lúc sinh sản khó tránh khỏi lộ ra điều gì. Thế nên, mẫu phi trước khi lâm bồn ba tháng cố ý cãi nhau với phụ vương, sau đó mang theo thân tín chuyển về Tỏa Cầm sơn trang.”
Tịch Đình Vân nhớ lại giai thoại đó của Tỏa Cầm sơn trang, lẩm bẩm: Chẳng lẽ trong đó còn bí mật gì? Quả nhiên, Hoắc Quyết nói: “Mẫu phi vốn đã bảo phụ vương đợi sau khi nó sinh ra thì đi đón nó về, nhưng phụ vương ngồi không yên. Thế là mới có lời đồn cầm sư đánh đàn rung động vương phi. Đêm đó mẫu phi lâm bồn, phụ vương vừa dùng tiếng đàn để giấu đi tiếng kêu đau của mẫu thân, vừa để an ủi mẫu phi, nói với nàng rằng ông ở ngay bên ngoài.”
Tịch Đình Vân tưởng tượng lại tình cảnh lúc đó, cảm thấy câu chuyên này còn khiến người ta cảm động hơn lời đồn nhiều.
“Mẫu phi sinh được một đệ đệ, để tránh nó bị Huống Chiếu hạ độc thủ hoặc lợi dụng, phụ vương và mẫu phi gửi nuôi nó ở một nơi khác.”
Tịch Đình Vân đột nhiên hiểu ra vì sao Hoắc Quyết lại căm hận Huống Chiếu như thế, “Huống Chiếu thực sự có thể một tay che trời sao?”
“Nếu như không thể, mẫu phi cũng sẽ không rơi vào tay hắn bị cầm tù biết bao nhiêu năm như vậy, phụ vương càng sẽ không…” Hận ý trong mắt hắn khó có thể tiêu tan.
Tịch Đình Vân ôm lấy hắn, nhẹ giọng an ủi: “Đều đã qua rồi.”
Hoắc Quyết đưa tay ôm lấy y, đi lên.
Tịch Đình Vân hỏi: “Ngươi định khi nào đón nó trở về?”
“… Nó không muốn trở về.”
“Tại sao?”
“Nó không muốn rời khỏi con bò của nó.”
“…”
Trở về vương phủ đã ba tháng, cuộc đào vong kinh tâm động phách ba tháng trước giờ đã thành lịch sử.
Hiện tại, Hoắc Quyết bận rộn bôn ba khắp các nơi trên Nam Cương. Huống Chiếu và Na Phi Long đã chết, tàn cục để lại không dễ dàng thu dọn, hơn nữa Vũ Nhiên tuy rằng đã lui binh, nhưng cuộc nghị hòa vẫn đang tiếp tục, đám hỗn độn như thế vẫn cần người xử lý. Cũng may Bàng Tiểu Đại, Nhan Sơ Nhất và Bình Chủ ai về vị trí của người nấy, cũng coi như bắt đầu một cách có trật tự.
Tịch Đình Vân lại không hề thay đổi diện mạo đi theo bên người Hoắc Quyết như người ngoài vẫn tưởng. Y đang rúc trong vương phủ, trải qua những ngày tháng mặt trời mọc thì dậy mặt trời lặn thì ngủ, bình thường hơn bao giờ hết, tiêu dao hơn bao giờ hết.
Sau khi trở về Nam Cương, Tịch Đình Vân dường như vẫn là Tịch Đình Vân đó, nhưng Dương Vũ Hi cảm thấy y dường như có chỗ nào đó không còn giống như xưa. Không phải tướng mạo – ông ta không biết khuôn mặt hiện giờ của Tịch Đình Vân có phải là khuôn mặt thật hay không, có điều có vẻ y định mang khuôn mặt này suốt không đổi nữa, cũng không phải thái độ – cho dù đã được tôn làm vương phi, y vẫn ôn văn nho nhã, khiêm nhường lễ độ như trước, mà là cảm giác khó có thể miêu tả thành lời phát tán từ trên người y. Nếu như nói trước kia Tịch Đình Vân giống như nửa người giang hồ nửa người trong triều, vậy thì hiện tại Tịch Đình Vân chỉ là một người bình thường, chẳng còn những tính toán ngươi lừa ta gạt, cũng không thấy sự sâu xa khó dò, ngay cả buồn vui giận hờn cũng đều rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Giống như mấy ngày nay, cảm giác mới mẻ với vương phủ đã qua, hưng phấn trên người Tịch Đình Vân chậm rãi nhạt dần, thay vào đó là nét âu sầu phảng phất.
Dương Vũ Hi tự cho rằng y đang nhớ nhung Hoắc Quyết, thế là viết một bức thư, cho người mau chóng gửi đến cho Hoắc Quyết.
Biểu cảm sau khi Hoắc Quyết nhận được thư không nói cũng biết, bởi vì hắn trở về còn nhanh hơn người gửi thư.
Tịch Đình Vân nằm bên hồ phơi nắng, sau đó cảm thấy trên mặt có một bóng râm phủ xuống, không khỏi mở mắt.
Hoắc Quyết nửa ngồi bên người y, vươn tay vuốt ve khuôn mặt y, “Nhớ ta sao?”
Tịch Đình Vân cười cười.
Hoắc Quyết nói: “Ta muốn nghe huynh nói.”
Tịch Đình Vân thuận theo trả lời: “Nhớ ngươi.”
Ngón tay Hoắc Quyết dịch chuyển lên điểm giữa hai hàng lông mày của y, “Có tâm sự sao?”
“Người ai mà chẳng có tâm sự.”
“Tâm sự của phu nhân phu quân phải biết.”
Tịch Đình Vân nói: “Nhớ ngươi.”
“Còn gì nữa?”
“Tường trong phủ có chút cũ kỹ rồi, ta muốn tìm vài người quét lại.”
“…” Hoắc Quyết không nói gì, chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp đó lặng lẽ tối lại, mang theo chút tức giận.
Tịch Đình Vân chậm rãi ngồi dậy, thở dài nói: “Không phải là tâm tư gì tốt.”
Hoắc Quyết nói: “Phu thê nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, tốt phải nghe, xấu cũng phải nghe.”
“Cùng nhau đoạn tử tuyệt tôn?” Tịch Đình Vân thử dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói, nhưng thất bại.
Hoắc Quyết nắm chặt vai y, phát hiện toàn thân y cứng ngắc như một khúc gỗ.
Tịch Đình Vân nhắm mắt, thân thể trong chốc lát thả lỏng, lại mở mắt ra, âu sầu trong đáy mắt đã quét sạch, khóe miệng mỉm cười, vừa định nói, liền bị Hoắc Quyết đẩy một cái, ngã vào trong hồ nước.
Tịch Đình Vân đạp loạn trong nước, còn chưa kịp nổi lên, đã bị Hoắc Quyết nhảy xuống cùng ôm chặt lấy.
Môi Hoắc Quyết ấn xuống, động tác vừa thô lỗ vừa bá đạo, căn bản không để y có cơ hội tránh né.
Lưỡi của Tịch Đình Vân bị mút phát đau, ý thức dần dần xa rời, thân thể lại bị kéo lên mặt nước đột ngột.
“Khụ khụ…” Y ho liên tục.
Hoắc Quyết ôm lấy y, nhè nhẹ vuốt lưng.
Tịch Đình Vân vuốt vuốt cái mũi ngứa ngáy, thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi cần ta, ta liền ở lại bên ngươi.”
Động tác vuốt ve của Hoắc Quyết khựng lại.
“Có phải vương phi hay không không quan trọng.” Tịch Đình Vân nghiêng đầu nhìn hắn, “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau là…”
Hoắc Quyết lập tức cắn lấy môi y.
Tịch Đình Vân sững sờ nhìn hắn.
Hoắc Quyết dùng răng nhè nhẹ cọ sát một lúc mới buông ra.
Cho dù động tác của hắn không quá mạnh mẽ, nhưng cũng khiến môi y sưng đỏ. “Ta là Nam Cương vương, người ở bên cạnh ta chính là Nam Cương vương phi, sẽ không có ai khác.”
Trái tim Tịch Đình Vân khẽ rung động. Không thể phủ nhận lúc nghe thấy câu nói này của hắn, trong lòng quả thực dâng lên một niềm vui và cảm động rất lớn, thế nhưng hiện thực sắp phải đối diện không thể không khiến y cố gắng đè nén lại niềm vui mừng và cảm động đó. “Nam Cương vương phủ cần có người kế thừa.”
“Đây chính là nguyên nhân huynh âu sầu sao?” Hoắc Quyết nhìn y.
Tịch Đình Vân nói: “Ta không muốn một ngày nào đó ngươi vì điều này mà âu sầu.” Y lớn hơn Hoắc Quyết mấy tuổi, cho nên có một số chuyện Hoắc Quyết không nghĩ đến y phải nghĩ đến trước, có một số điều Hoắc Quyết không chú ý y nhất định phải chú ý trước.
Hoắc Quyết nói: “Nam Cương vương phủ có người kế thừa mà.”
Tịch Đình Vân ngây người, nhớ lại những lời đồn đã từng nghe trước kia.
“Mẫu phi và phụ vương có một đứa con.”
Tịch Đình Vân nói: “Ngươi không phải đã nói lão Nam Cương vương và vương phi đã thỏa thuận là…”
“Suy tính kỹ càng thế nào cũng đều có một kẽ hở.” Hoắc Quyết nói, “Mẫu phi sau đó vẫn cứ mang thai. Mẫu phi vốn định phá bỏ, sau khi ta biết đã cầu xin phụ vương giữ nó lại. Miệng mẫu phi không nói, nhưng ta biết, nàng kỳ thực rất yêu đứa bé đó. Phụ vương cuối cùng cũng đồng ý, ông sợ sau khi Huống Chiếu biết, sẽ xảy ra chuyện, cho nên đã giữ kín bí mật này. Đó là lần duy nhất ta nhìn thấy mẫu phi cười vui vẻ nhất.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hoắc Quyết nói: “Mẫu phi rất gầy, mang theo bụng bầu cũng không rõ lắm, chỉ là vương phủ người đông miệng lưỡi phức tạp, lại có tai mắt của lục bộ, lúc sinh sản khó tránh khỏi lộ ra điều gì. Thế nên, mẫu phi trước khi lâm bồn ba tháng cố ý cãi nhau với phụ vương, sau đó mang theo thân tín chuyển về Tỏa Cầm sơn trang.”
Tịch Đình Vân nhớ lại giai thoại đó của Tỏa Cầm sơn trang, lẩm bẩm: Chẳng lẽ trong đó còn bí mật gì? Quả nhiên, Hoắc Quyết nói: “Mẫu phi vốn đã bảo phụ vương đợi sau khi nó sinh ra thì đi đón nó về, nhưng phụ vương ngồi không yên. Thế là mới có lời đồn cầm sư đánh đàn rung động vương phi. Đêm đó mẫu phi lâm bồn, phụ vương vừa dùng tiếng đàn để giấu đi tiếng kêu đau của mẫu thân, vừa để an ủi mẫu phi, nói với nàng rằng ông ở ngay bên ngoài.”
Tịch Đình Vân tưởng tượng lại tình cảnh lúc đó, cảm thấy câu chuyên này còn khiến người ta cảm động hơn lời đồn nhiều.
“Mẫu phi sinh được một đệ đệ, để tránh nó bị Huống Chiếu hạ độc thủ hoặc lợi dụng, phụ vương và mẫu phi gửi nuôi nó ở một nơi khác.”
Tịch Đình Vân đột nhiên hiểu ra vì sao Hoắc Quyết lại căm hận Huống Chiếu như thế, “Huống Chiếu thực sự có thể một tay che trời sao?”
“Nếu như không thể, mẫu phi cũng sẽ không rơi vào tay hắn bị cầm tù biết bao nhiêu năm như vậy, phụ vương càng sẽ không…” Hận ý trong mắt hắn khó có thể tiêu tan.
Tịch Đình Vân ôm lấy hắn, nhẹ giọng an ủi: “Đều đã qua rồi.”
Hoắc Quyết đưa tay ôm lấy y, đi lên.
Tịch Đình Vân hỏi: “Ngươi định khi nào đón nó trở về?”
“… Nó không muốn trở về.”
“Tại sao?”
“Nó không muốn rời khỏi con bò của nó.”
“…”
Danh sách chương