Phiên ngoại 2 – Hoắc Quyết, Tịch Đình Vân, A Cừu và sư phụ của A Cừu.
Sứ giả Vũ Nhiên đến thăm, Hoắc Quyết cho Bình Chủ ra mặt đón tiếp, bản thân thì trốn trong vương phủ trải qua những ngày thần tiên quyến lữ với Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân nhớ lại lời đồn từng nghe thấy trước kia, nghi hoặc hỏi: “Lúc trước ngươi đã biết Tế Yêu công chúa chúng ta gặp không phải Tế Yêu công chúa rồi sao?”
Hoắc Quyết nói: “Đoán được một chút.”
“Sao mà đoán được?”
“Quá ngu ngốc.” Tế Yêu công chúa có thể danh chấn chư quốc, tả hữu triều chính Vũ Nhiên, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Tế Yêu đó đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không có đầu óc.”
“Nhan Sơ Nhất giết nàng ta cũng là do ngươi ra lệnh sao?”
Hoắc Quyết đáp: “Nhan Sơ Nhất tiền trảm hậu tấu.”
“Ồ?”
“Hắn nói, nên cho Vũ Nhiên có một lý do để xuất binh.”
Tịch Đình Vân ngẫm nghĩ, nói: “Hắn sợ Huống Chiếu không đủ gan tạo phản sao?”
Hoắc Quyết nói: “Có khả năng.”
“Có khả năng?”
“Càng có khả năng hắn thấy nàng ta chướng mắt.”
Tịch Đình Vân cười, “Không biết Tế Yêu công chúa chân chính có hài lòng với hung thủ ngươi đưa đến hay không.”
“Ta không biết nàng ta có hài lòng hay không, nhưng ta biết Nhan Sơ Nhất nhất định rất hài lòng. Để kẻ địch của mình chịu tội thay cho mình, vụ làm ăn này cũng hời quá.” Hắn vươn tay ôm lấy eo y, kéo về phía giường. Hắn đang độ thiếu niên, khí huyết phương cương, nhu cầu trên giường có thể nói là vô độ, nếu như không phải Tịch Đình Vân luôn luôn khắc chế, chỉ sợ hai người có thể cả tháng không xuống giường.
Tịch Đình Vân đè tay hắn lại, “Ta vẫn còn một câu hỏi.”
“Hỏi gì?” Hoắc Quyết không vui chau mày.
Tịch Đình Vân kéo hắn ra gian ngoài, đứng đối diện với bức tường trống trải nói: “Ách Thanh đâu?”
Hoắc Quyết trầm ngâm một lúc mới nói: “Cất đi rồi.”
“Tại sao?”
“Một khi đã rút khỏi vỏ (xuất sao), thì không nên để như vậy, triển lộ sự sắc bén của nó.”
“Rút khỏi vỏ?” Tịch Đình Vân sửng sốt, “Lúc nào?” Y nhớ rõ Hoắc Quyết ở kinh thành dùng thương. Thương đó bởi vì cầm theo đi đường bất tiện, tạm thời để lại chỗ gần kinh thành.
“Lúc quyết chiến cùng A Cừu.” Hoắc Quyết ngừng một lát, trên mặt lộ biểu cảm kỳ quái.
Tịch Đình Vân hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Hoắc Quyết hỏi: “Huynh đã thấy qua võ công của Phương Hoành Tà chưa?”
Tịch Đình Vân ngưng thần ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Bên cạnh hắn có rất nhiều người tài giỏi, căn bản không cần xuất thủ. Tại sao lại hỏi vậy?”
“Hiếu kỳ.”
“Hiếu kỳ?”
“Hiếu kỳ võ công của Tạ Phi Thị và Phương Hoành Tà rốt cuộc là cao hay là thấp.”
Nếu như là người bình thường, nhất định sẽ hỏi võ công của Phương Hoành Tà và Tạ Phi Thị cao đến mức nào, dù sao bọn họ cũng xuất thân từ đảo Tiêu Dao trên biển Đông, là cao thủ đương thế giang hồ công nhận. Nhưng Tịch Đình Vân biết Hoắc Quyết hỏi như vậy nhất định có dụng ý của hắn.
“Võ công của A Cừu tuy cao, nhưng cũng không đến mức không có địch thủ.”
Tịch Đình Vân đáp: “Hoặc có thể sau khi hắn và Tạ Phi Thị đại chiến, thương thế chưa lành?” Cao thủ A Cừu đánh bại không phải chỉ có mình Tạ Phi Thị, cho dù Tạ Phi Thị là hữu danh vô thực, thì vẫn còn Trường Sinh Tử, từng là cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Hoắc Quyết chau mày ngẫm nghĩ, “Có lẽ vậy.”
Tịch Đình Vân khẽ mỉm cười, “Dù thế nào, hắn cũng đã bại rồi.”
Bất luận A Cừu đã từng nổi danh thế nào, khiến võ lâm Trang Triều nghe tên mà biến sắc ra sao, thì cũng đều là đã từng. Hiện giờ hắn đã bại, tại sao lại bại, bại như thế nào, đều không quan trọng nữa, điều quan trọng là thần thoại A Cừu vô địch đã bị phá vỡ, hắn không còn là A Cừu lưỡi kiếm sắc bén mà Trang Triều không thể nào địch nổi nữa, hắn chỉ là A Cừu đã thất bại thảm hại ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.
Miếu nát gió lớn.
Trước cửa vết máu loang lổ, thi thể ngang dọc la liệt trên bậc thang, khuôn mặt hướng xuống, giống như không còn mặt mũi nào gặp người.
A Cừu ngồi trong miếu, lặng lẽ uống rượu. Ống tay áo bên trái không biết đâu mất, lộ ra cánh tay đang nhỏ máu, thuận theo cơ bắp tí tách tí tách nhỏ xuống mặt đất. Hắn không có cảm giác gì, vẫn cứ uống rượu, chậm rãi uống rượu, vẻ mặt chân thành mà cung kính, như thể đây là vĩ nghiệp hắn đã phấn đấu cả đời.
Trên bậc thang đá, tiếng bước chân dần lại gần.
A Cừu bỏ bình rượu xuống, nhặt thanh kiếm đặt bên cạnh lên.
Bên ngoài cửa một tiếng thở dài.
A Cừu toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh trăng như tuyết, bạch y như tuyết, đến thanh lãnh như tuyết.
“Sư phụ…” A Cừu mờ mịt như ánh mắt của biển sâu bất chợt tỏa ra ánh sáng chói lòa.
“Thương thế thế nào rồi?”
“Không sao.” Hắn muốn đứng dậy, thế nhưng vừa trải qua đại chiến, toàn thân không có sức, lại ngã ngồi trở về.
Bạch y nhân phất tay nói: “Cứ ngồi đi.”
A Cừu ngoan ngoãn ngồi xuống, hai mắt chăm chú nhìn hắn.
“Không ngờ chúng ta không gặp mặt lâu như vậy, ngươi vẫn nhớ ta.”
A Cừu đáp: “Nhớ chứ, vẫn luôn nhớ rõ. Tuy rằng chỉ gặp sư phụ một lần, nhưng sư phụ là người đời này con tôn trọng nhất, nếu như không có sư phụ, thì đã chẳng có con ngày hôm nay.”
Bạch y nhân nói: “Ngưng sinh công tuy lợi hại, nhưng không thể kéo dài. Ngươi đã luyện 5 năm, đã đến giới hạn rồi.”
Sắc mặt A Cừu khẽ biến, “Con tự nguyện luyện Ngưng sinh công. Chỉ có Ngưng sinh công mới có thể biến người ngu ngốc như con trở thành cao thủ, cho dù sẽ chết, con cũng đồng ý.”
Bạch y nhân móc ra một bình sứ trắng từ trong ngực đặt trước mặt hắn, “Uống thuốc này vào, phế đi nội công của ngươi, chắc hẳn có thể sống thêm hai ba chục năm nữa. Ta sẽ phái người đưa ngươi về Cẩu Hạ.”
“Không!” Sắc mặt A Cừu trắng bệch, cắn răng nói: “Sư phụ, con nguyện chết, nhưng không nguyện trở thành một phế nhân.”
“Ngươi có thể chỉ còn sống được hai tháng nữa.”
“Đủ rồi.” A Cừu nói, “Thời gian hai tháng, con vẫn có thể tiếp tục luyện công, vẫn có thể khiêu chiến Hoắc Quyết lần nữa!”
Bạch y nhân trầm mặc.
A Cừu co chân quỳ trên mặt đất, ra sức dập đầu, “Xin sư phụ thành toàn.”
“Ngưng sinh công là môn võ học chí cương chí mãnh chí tổn, ngươi luyện đến hiện nay, đã đến cực điểm, đừng nói còn hai tháng, cho dù còn hai năm, cũng không thể đánh bại Hoắc Quyết.”
A Cừu vẻ mặt thất vọng, “Xin sư phụ hãy dạy con.”
Bạch y nhân chắp tay sau lưng, xoay người lại.
A Cừu vừa quỳ vừa lê hai bước, phủ phục sau lưng bạch y nhân, “Xin sư phụ hãy dạy con.”
“Đúng là có một môn võ công lại có thể khiến võ công của ngươi đại tiến, chỉ là sau khi luyện xong, mạng của ngươi không cứu được nữa rồi.”
A Cừu vội nói: “Đồ đệ đồng ý!”
“Hoắc Quyết đã khởi hành về Nam Cương, cho dù ngươi luyện thành võ công, cũng không kịp khiêu chiến.”
A Cừu nói: “Con phải học, không tìm hắn, con có thể tìm người khác, tìm Phương Hoành Tà!”
Bạch y nhân khẽ mỉm cười nói: “Nếu như ta không cho ngươi đi tìm Phương Hoành Tà thì sao?”
A Cừu ngây ra, “Sư phụ lúc trước không phải đã nói, nếu như muốn khiêu chiến cao thủ lợi hại nhất thiên hạ, chỉ cần nhận định Phương Hoành Tà sao?”
Bạch y nhân đáp: “Bởi vì trước mắt có một đối thủ còn tốt hơn.”
“Ai?”
“Hạ Cô Phong.”
“Hạ Cô Phong tề danh cùng Hoắc Quyết?” A Cừu nhiệt huyết sôi trào.
Bạch y nhân móc ra một bình sứ từ trong ngực và một cuốn bí tịch, “Đây là Ngưng huyết công, cũng bắt nguồn từ một cao thủ như Ngưng sinh công, ngươi có Ngưng sinh công làm cơ sở, luyện càng dễ dàng hơn. Bình này là thuốc độc, một giọt chết người, không chút đau đớn.”
A Cừu nhận lấy cả hai thứ, cất vào ngực, trịnh trọng khấu đầu hai cái, “Đa tạ sư phụ.”
“Ta sẽ phái người đưa ngươi đi gặp Hạ Cô Phong.” Bạch y nhân nói, “Nhưng có một chuyện ngươi phải ghi nhớ. Ngươi có thể không ra tay, ta tuyệt sẽ không trách ngươi, một khi ra tay, thì không chết không thôi.”
A Cừu đã nghe quen những lời của Bạch y nhân, không hỏi lý do liền đồng ý: “Vâng! Hoặc là hắn chết, hoặc là con chết, hoặc là cả hai cùng chết!”
Bạch y nhân vươn tay xoa đầu hắn, trong đáy mắt lộ ra tia thương xót, thoáng qua giây lát, muốn nói hãy bảo trọng, lại nhịn xuống. Biết rõ lần này chia tay là vĩnh viễn không gặp lại, thì cần gì nói những lời sáo rỗng đó nữa. Hắn thở dài một cái, nói: “Ngươi yên tâm luyện công, sẽ không có ai làm phiền ngươi nữa đâu.”
A Cừu thấy hắn nâng bước đi ra ngoài, lưu luyến hỏi: “Sư phụ phải đi rồi sao?”
Bạch y nhân đầu cũng không ngoảnh lại, nói: “Muốn toàn lực ứng chiến, trước tiên hãy dưỡng thương cho tốt.”
“Sư phụ, con có thể hỏi một câu không?”
Bạch y nhân bước chân khựng lại.
“Con muốn hỏi tên của sư phụ… con không có ý gì khác, chỉ là muốn trước lúc chết biết được sư phụ của mình là ai, như vậy, con chết rồi cũng sẽ không nuối tiếc.”
Bạch y nhân lặng lẽ thở dài, ngửa đầu nhìn đỉnh núi trắng như tuyết phía xa xa, chậm rãi nói: “Phương Am.” (厂:có 2 âm đọc 1 là an – Am, thường dùng để đặt tên người, 2 là chang – xưởng. Nếu như các bạn thắc mắc sao tên lại không giống trong QT.)
Lời của tác giả: Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ, “Xuất sao” đến đây là kết thúc trọn vẹn rồi! Bất luận Trang Triều sau này ra sao, bạn Hoắc Quyết và bạn Tịch Đình Vân đều rất hạnh phúc! 313
Sứ giả Vũ Nhiên đến thăm, Hoắc Quyết cho Bình Chủ ra mặt đón tiếp, bản thân thì trốn trong vương phủ trải qua những ngày thần tiên quyến lữ với Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân nhớ lại lời đồn từng nghe thấy trước kia, nghi hoặc hỏi: “Lúc trước ngươi đã biết Tế Yêu công chúa chúng ta gặp không phải Tế Yêu công chúa rồi sao?”
Hoắc Quyết nói: “Đoán được một chút.”
“Sao mà đoán được?”
“Quá ngu ngốc.” Tế Yêu công chúa có thể danh chấn chư quốc, tả hữu triều chính Vũ Nhiên, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Tế Yêu đó đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không có đầu óc.”
“Nhan Sơ Nhất giết nàng ta cũng là do ngươi ra lệnh sao?”
Hoắc Quyết đáp: “Nhan Sơ Nhất tiền trảm hậu tấu.”
“Ồ?”
“Hắn nói, nên cho Vũ Nhiên có một lý do để xuất binh.”
Tịch Đình Vân ngẫm nghĩ, nói: “Hắn sợ Huống Chiếu không đủ gan tạo phản sao?”
Hoắc Quyết nói: “Có khả năng.”
“Có khả năng?”
“Càng có khả năng hắn thấy nàng ta chướng mắt.”
Tịch Đình Vân cười, “Không biết Tế Yêu công chúa chân chính có hài lòng với hung thủ ngươi đưa đến hay không.”
“Ta không biết nàng ta có hài lòng hay không, nhưng ta biết Nhan Sơ Nhất nhất định rất hài lòng. Để kẻ địch của mình chịu tội thay cho mình, vụ làm ăn này cũng hời quá.” Hắn vươn tay ôm lấy eo y, kéo về phía giường. Hắn đang độ thiếu niên, khí huyết phương cương, nhu cầu trên giường có thể nói là vô độ, nếu như không phải Tịch Đình Vân luôn luôn khắc chế, chỉ sợ hai người có thể cả tháng không xuống giường.
Tịch Đình Vân đè tay hắn lại, “Ta vẫn còn một câu hỏi.”
“Hỏi gì?” Hoắc Quyết không vui chau mày.
Tịch Đình Vân kéo hắn ra gian ngoài, đứng đối diện với bức tường trống trải nói: “Ách Thanh đâu?”
Hoắc Quyết trầm ngâm một lúc mới nói: “Cất đi rồi.”
“Tại sao?”
“Một khi đã rút khỏi vỏ (xuất sao), thì không nên để như vậy, triển lộ sự sắc bén của nó.”
“Rút khỏi vỏ?” Tịch Đình Vân sửng sốt, “Lúc nào?” Y nhớ rõ Hoắc Quyết ở kinh thành dùng thương. Thương đó bởi vì cầm theo đi đường bất tiện, tạm thời để lại chỗ gần kinh thành.
“Lúc quyết chiến cùng A Cừu.” Hoắc Quyết ngừng một lát, trên mặt lộ biểu cảm kỳ quái.
Tịch Đình Vân hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Hoắc Quyết hỏi: “Huynh đã thấy qua võ công của Phương Hoành Tà chưa?”
Tịch Đình Vân ngưng thần ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Bên cạnh hắn có rất nhiều người tài giỏi, căn bản không cần xuất thủ. Tại sao lại hỏi vậy?”
“Hiếu kỳ.”
“Hiếu kỳ?”
“Hiếu kỳ võ công của Tạ Phi Thị và Phương Hoành Tà rốt cuộc là cao hay là thấp.”
Nếu như là người bình thường, nhất định sẽ hỏi võ công của Phương Hoành Tà và Tạ Phi Thị cao đến mức nào, dù sao bọn họ cũng xuất thân từ đảo Tiêu Dao trên biển Đông, là cao thủ đương thế giang hồ công nhận. Nhưng Tịch Đình Vân biết Hoắc Quyết hỏi như vậy nhất định có dụng ý của hắn.
“Võ công của A Cừu tuy cao, nhưng cũng không đến mức không có địch thủ.”
Tịch Đình Vân đáp: “Hoặc có thể sau khi hắn và Tạ Phi Thị đại chiến, thương thế chưa lành?” Cao thủ A Cừu đánh bại không phải chỉ có mình Tạ Phi Thị, cho dù Tạ Phi Thị là hữu danh vô thực, thì vẫn còn Trường Sinh Tử, từng là cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Hoắc Quyết chau mày ngẫm nghĩ, “Có lẽ vậy.”
Tịch Đình Vân khẽ mỉm cười, “Dù thế nào, hắn cũng đã bại rồi.”
Bất luận A Cừu đã từng nổi danh thế nào, khiến võ lâm Trang Triều nghe tên mà biến sắc ra sao, thì cũng đều là đã từng. Hiện giờ hắn đã bại, tại sao lại bại, bại như thế nào, đều không quan trọng nữa, điều quan trọng là thần thoại A Cừu vô địch đã bị phá vỡ, hắn không còn là A Cừu lưỡi kiếm sắc bén mà Trang Triều không thể nào địch nổi nữa, hắn chỉ là A Cừu đã thất bại thảm hại ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.
Miếu nát gió lớn.
Trước cửa vết máu loang lổ, thi thể ngang dọc la liệt trên bậc thang, khuôn mặt hướng xuống, giống như không còn mặt mũi nào gặp người.
A Cừu ngồi trong miếu, lặng lẽ uống rượu. Ống tay áo bên trái không biết đâu mất, lộ ra cánh tay đang nhỏ máu, thuận theo cơ bắp tí tách tí tách nhỏ xuống mặt đất. Hắn không có cảm giác gì, vẫn cứ uống rượu, chậm rãi uống rượu, vẻ mặt chân thành mà cung kính, như thể đây là vĩ nghiệp hắn đã phấn đấu cả đời.
Trên bậc thang đá, tiếng bước chân dần lại gần.
A Cừu bỏ bình rượu xuống, nhặt thanh kiếm đặt bên cạnh lên.
Bên ngoài cửa một tiếng thở dài.
A Cừu toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh trăng như tuyết, bạch y như tuyết, đến thanh lãnh như tuyết.
“Sư phụ…” A Cừu mờ mịt như ánh mắt của biển sâu bất chợt tỏa ra ánh sáng chói lòa.
“Thương thế thế nào rồi?”
“Không sao.” Hắn muốn đứng dậy, thế nhưng vừa trải qua đại chiến, toàn thân không có sức, lại ngã ngồi trở về.
Bạch y nhân phất tay nói: “Cứ ngồi đi.”
A Cừu ngoan ngoãn ngồi xuống, hai mắt chăm chú nhìn hắn.
“Không ngờ chúng ta không gặp mặt lâu như vậy, ngươi vẫn nhớ ta.”
A Cừu đáp: “Nhớ chứ, vẫn luôn nhớ rõ. Tuy rằng chỉ gặp sư phụ một lần, nhưng sư phụ là người đời này con tôn trọng nhất, nếu như không có sư phụ, thì đã chẳng có con ngày hôm nay.”
Bạch y nhân nói: “Ngưng sinh công tuy lợi hại, nhưng không thể kéo dài. Ngươi đã luyện 5 năm, đã đến giới hạn rồi.”
Sắc mặt A Cừu khẽ biến, “Con tự nguyện luyện Ngưng sinh công. Chỉ có Ngưng sinh công mới có thể biến người ngu ngốc như con trở thành cao thủ, cho dù sẽ chết, con cũng đồng ý.”
Bạch y nhân móc ra một bình sứ trắng từ trong ngực đặt trước mặt hắn, “Uống thuốc này vào, phế đi nội công của ngươi, chắc hẳn có thể sống thêm hai ba chục năm nữa. Ta sẽ phái người đưa ngươi về Cẩu Hạ.”
“Không!” Sắc mặt A Cừu trắng bệch, cắn răng nói: “Sư phụ, con nguyện chết, nhưng không nguyện trở thành một phế nhân.”
“Ngươi có thể chỉ còn sống được hai tháng nữa.”
“Đủ rồi.” A Cừu nói, “Thời gian hai tháng, con vẫn có thể tiếp tục luyện công, vẫn có thể khiêu chiến Hoắc Quyết lần nữa!”
Bạch y nhân trầm mặc.
A Cừu co chân quỳ trên mặt đất, ra sức dập đầu, “Xin sư phụ thành toàn.”
“Ngưng sinh công là môn võ học chí cương chí mãnh chí tổn, ngươi luyện đến hiện nay, đã đến cực điểm, đừng nói còn hai tháng, cho dù còn hai năm, cũng không thể đánh bại Hoắc Quyết.”
A Cừu vẻ mặt thất vọng, “Xin sư phụ hãy dạy con.”
Bạch y nhân chắp tay sau lưng, xoay người lại.
A Cừu vừa quỳ vừa lê hai bước, phủ phục sau lưng bạch y nhân, “Xin sư phụ hãy dạy con.”
“Đúng là có một môn võ công lại có thể khiến võ công của ngươi đại tiến, chỉ là sau khi luyện xong, mạng của ngươi không cứu được nữa rồi.”
A Cừu vội nói: “Đồ đệ đồng ý!”
“Hoắc Quyết đã khởi hành về Nam Cương, cho dù ngươi luyện thành võ công, cũng không kịp khiêu chiến.”
A Cừu nói: “Con phải học, không tìm hắn, con có thể tìm người khác, tìm Phương Hoành Tà!”
Bạch y nhân khẽ mỉm cười nói: “Nếu như ta không cho ngươi đi tìm Phương Hoành Tà thì sao?”
A Cừu ngây ra, “Sư phụ lúc trước không phải đã nói, nếu như muốn khiêu chiến cao thủ lợi hại nhất thiên hạ, chỉ cần nhận định Phương Hoành Tà sao?”
Bạch y nhân đáp: “Bởi vì trước mắt có một đối thủ còn tốt hơn.”
“Ai?”
“Hạ Cô Phong.”
“Hạ Cô Phong tề danh cùng Hoắc Quyết?” A Cừu nhiệt huyết sôi trào.
Bạch y nhân móc ra một bình sứ từ trong ngực và một cuốn bí tịch, “Đây là Ngưng huyết công, cũng bắt nguồn từ một cao thủ như Ngưng sinh công, ngươi có Ngưng sinh công làm cơ sở, luyện càng dễ dàng hơn. Bình này là thuốc độc, một giọt chết người, không chút đau đớn.”
A Cừu nhận lấy cả hai thứ, cất vào ngực, trịnh trọng khấu đầu hai cái, “Đa tạ sư phụ.”
“Ta sẽ phái người đưa ngươi đi gặp Hạ Cô Phong.” Bạch y nhân nói, “Nhưng có một chuyện ngươi phải ghi nhớ. Ngươi có thể không ra tay, ta tuyệt sẽ không trách ngươi, một khi ra tay, thì không chết không thôi.”
A Cừu đã nghe quen những lời của Bạch y nhân, không hỏi lý do liền đồng ý: “Vâng! Hoặc là hắn chết, hoặc là con chết, hoặc là cả hai cùng chết!”
Bạch y nhân vươn tay xoa đầu hắn, trong đáy mắt lộ ra tia thương xót, thoáng qua giây lát, muốn nói hãy bảo trọng, lại nhịn xuống. Biết rõ lần này chia tay là vĩnh viễn không gặp lại, thì cần gì nói những lời sáo rỗng đó nữa. Hắn thở dài một cái, nói: “Ngươi yên tâm luyện công, sẽ không có ai làm phiền ngươi nữa đâu.”
A Cừu thấy hắn nâng bước đi ra ngoài, lưu luyến hỏi: “Sư phụ phải đi rồi sao?”
Bạch y nhân đầu cũng không ngoảnh lại, nói: “Muốn toàn lực ứng chiến, trước tiên hãy dưỡng thương cho tốt.”
“Sư phụ, con có thể hỏi một câu không?”
Bạch y nhân bước chân khựng lại.
“Con muốn hỏi tên của sư phụ… con không có ý gì khác, chỉ là muốn trước lúc chết biết được sư phụ của mình là ai, như vậy, con chết rồi cũng sẽ không nuối tiếc.”
Bạch y nhân lặng lẽ thở dài, ngửa đầu nhìn đỉnh núi trắng như tuyết phía xa xa, chậm rãi nói: “Phương Am.” (厂:có 2 âm đọc 1 là an – Am, thường dùng để đặt tên người, 2 là chang – xưởng. Nếu như các bạn thắc mắc sao tên lại không giống trong QT.)
Lời của tác giả: Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ, “Xuất sao” đến đây là kết thúc trọn vẹn rồi! Bất luận Trang Triều sau này ra sao, bạn Hoắc Quyết và bạn Tịch Đình Vân đều rất hạnh phúc! 313
Danh sách chương