“Đừng nghĩ đến chuyện giở trò. Dù cô có dùng bất cứ thủ đoạn gì thì cuộc hôn nhân này cũng nhất định sẽ chấm dứt!”

Tay đút túi quần, anh ta cất giọng gắt lên với cô. So với một người chật vật toàn thân đau nhức chẳng mấy chỗ lành lặn là cô thì trông anh ta bây giờ thật cao lãnh và sang trọng.

“…”

Điềm Nhiên yếu ớt nở một nụ cười giễu cợt mang theo sự trào phúng.

Bàn tay cô run rẩy, nặng nề đưa về phía tờ giấy trắng chói mắt ở ngay trước mặt.

Giấy trắng mực đen rất rõ ràng, ba từ Đơn ly hôn in to nằm ngay ở vị trí bắt mắt nhất, đánh thẳng vào tâm trí của cô.

Thì ra không phải là anh ta tự do tự tại quá lâu mà quên mất tờ giấy kết hôn, danh nghĩa vợ chồng hợp pháp buộc chặt giữa hai người. Anh ta… vẫn nhớ rất rõ chỉ là trong tim đã có người khác, anh ta hoàn toàn không đặt cô vào mắt.

Thật là quê mùa cho cô khi nãy còn nhắc nhở anh ta về danh nghĩa vợ chồng. Nhìn mà xem, anh ta còn tâm lý tới nỗi chuẩn bị sẵn đơn ly hôn và ký luôn vào giấy không biết từ lúc nào để chờ cô rồi.

Chữ viết của anh ta hữu lực, cẩn thận múa lượn trông thật kiểu cách và sang trọng nằm ở một góc của tờ giấy. Góc bên kia vẫn còn trống, mọi thứ đều đầy đủ tất cả chỉ thiếu mỗi…

Chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của cô nữa thôi là xong rồi.

Anh ta lạnh nhạt ném chiếc bút xuống rơi trước mặt cô, ý tứ rất rõ ràng, ngại phải cất thêm một lời với cô.

Khí thế của anh ta rất bức người, thái độ hùng hổ như thể chỉ cần cô lắc đầu một cái thì anh ta sẽ ngay lập tức lao đến và cho cô một trận.

Điềm Nhiên cười mỉa trong lòng, đâu cần phải như vậy đâu? Cô… sẽ ký mà…

Điềm Nhiên chậm chạp cầm cây bút lên, bờ môi mím chặt lại cũng không thể ngăn chặn được những giọt nước mắt trào trực rơi. Cô nhanh chóng đưa tay gạt bỏ đi những giọt lệ ngốc nghếch đấy, cố gắng kìm nén tiếng khóc nấc nghẹn của mình ở cổ họng.

Khóc… khóc cái gì chứ?

Khóc vì một kẻ như vậy có đáng không?

Cứ xem như một năm qua ở nhà anh ta làm trâu làm chó là để bù đắp cho cái ngày mà anh ta đã cứu cô khỏi tay bọn người có ý định cưỡng hiếp cô đi.

Đoạn tình cảm cố chấp mấy năm qua hãy nhanh chóng chôn vùi nó đi. Cái giá phải trả cho đoạn tình cảm đấy quá đắt, cô không thể trả nổi.

Có lẽ ngày hôm nay quá mệt mỏi hoặc do những cái tát khi nãy khiến hiện giờ đầu óc của cô vẫn còn đang ong ong, bên tai vang vảng lời nói khi xưa của anh ta.

“Điềm Nhiên… xin lỗi em, để em chịu khổ rồi, hiện giờ chỉ có thể mua cho em cái này... Đợi đến khi anh làm ăn khấm khá hơn nhất định sẽ bù đắp cho em.”

Là hai cái bánh tiêu…

Tuy đã nguội lạnh nhưng đối với cô, nó quý giá vô cùng.

Thật ra khi đấy Điềm Nhiên muốn nói với anh rằng:

“Em không cần anh phải bù đắp cái gì cả. Em chỉ cần anh, chỉ cần anh vẫn giống như trước kia là được.”

Suy nghĩ trẻ con thì mãi cũng chỉ là suy nghĩ trẻ con.

Ha! Sự thật là… từ lúc bắt đầu đã sai thì kết quả làm sao có thể đúng?

Vào ngày anh ta có tất cả, anh ta đã lựa chọn ly hôn với cô.

Thôi thì cô lại trở về với cuộc sống ảm đạm như trước kia thôi. Chỉ là… không còn niềm tin vào cuộc sống thôi mà, tất cả sẽ nhanh chóng ổn thôi.

Đúng vậy, tất cả rồi sẽ ổn thôi!

Soạt!

Ngay khi vừa hạ bút, anh ta đã ngay lập tức giật lấy tờ giấy từ cô. Có lẽ, anh ta sự cô sẽ sẽ nó đi. Quả thật nếu là trước kia khi mất bình tĩnh, không kiểm soát được hành động của bản thân thì cô chắc đã xé nó và phá hủy những thứ xung quanh rồi.

Nhưng mà… hôm nay, ngay lúc này đây cô lại rất tỉnh táo.

Uyển Uyển ở một bên nhếch mép cười hả hê khi thấy bộ dáng hiện giờ của cô.

Cô ta một lần nữa đứng dậy khỏi ghế, cất giọng yêu kiều gọi anh ta.

“Nhuệ à…”

Dật Nhuệ sực tỉnh khi nghe thấy giọng nói của cô ta. Anh rời mắt khỏi cô, cất bước nhanh chóng về phía Uyển Uyển. Bỗng nhiên trong lòng có cảm giác gì đấy khó diễn tả, anh ta ôm chần lấy cô ta vào lòng ngay trước mắt của cô.

Điềm Nhiên, cô đang cảm thấy như thế nào?

“Cái giá phải trả cho sự đau khổ này chính là do cô tự chuốc lấy. Uyển Uyển yêu tôi nhiều đến thế, tất cả là tại con khốn như cô chen ngang vào.”

“…”

Điềm Nhiên chẳng còn hơi sức đâu để phản ứng lại nữa. Cơn đau khắp người lại một lần nữa ập đến, toàn thân vô lực khiến cô suy nhược đến đáng thương.

A! Cô nhớ rồi, sáng nay cũng giống như những sáng khác, cô phải nhịn đói để tiết kiệm theo lời bà Dương. Gần trưa nay cầm theo cơm lên cho anh ta, lăn lóc nguyên một buổi đến trưa cũng chẳng có gì bỏ bụng.

Đói, đói quá!

Cô đói đến hoa cả mắt, quặn cả ruột rồi…

Tầm mắt Điềm Nhiên rơi vào hộp cơm rơi cách đấy không xa. Toàn thân cô run rẩy, theo phản xạ mà trườn người về phía đấy.

Mặc kệ bọn họ tình nồng, trong tầm mắt mơ hồ của cô hiện giờ chỉ có hình bóng của hộp dựng thức ăn mà thôi.

Chỉ cần, chỉ cần một chút nữa thôi.

Xoảng!

Tiếng đổ vỡ vang lên, hộp cơm mà cô cố gắng vín với nãy giờ bị kẻ khác tuyệt tình chộp lấy và ném đi. Một tiếng động lớn đến chói tai, những thứ mà cô cực khổ làm từ sáng sớm lúc mặt trời còn chưa mọc cứ vậy mà rơi vãi đầy đất.

Tiếp theo đấy là tiếng quát mắng vang lên.

“Hừ! Một kẻ thấp hèn như cô không xứng động vào đồ của tôi! Dù tôi có vứt đi không thèm tới thì cũng chẳng tới lượt cô đâu.”

Điềm Nhiên: “…”

Những thứ rơi vãi trên đất kia là cô làm mà…

Điềm Uyển Uyển yêu kiều dựa sát người vào anh, bàn tay mềm mại như không xương vuốt ve lên xuống trước ngực anh ta.

“Nhuệ à anh đừng tức giận vì một người không đáng. Chị ấy và anh đã ly hôn rồi… em không muốn anh dây dưa với chị ấy nữa.”

Cô ta chính là muốn anh nhanh chóng đuổi cô đi, khiến anh ta không còn một chút lòng thương cảm nào dành cho cô. Điều cuối cùng mà cô ta muốn thực hiện chính là… biến cô thành một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, chuyện hãm hiếp không thành mấy năm trước sẽ được cô ta thực hiện lại một lần nữa.

Chỉ cần cô bước chân ra khỏi đây, cô ta sẽ có rất nhiều cơ hội khiến cho cô thân bại danh liệt. Một chút lòng tự trọng cuối cùng cũng không thể có.

Dật Nhuệ tất nhiên sẽ chiều theo lòng người đẹp. Nếu để đặt lên bàn cân so sánh, không màng đến tình cảm riêng tư thì tính nguyên về chuyện nhan sắc và hiểu ý đàn ông thì Uyển Uyển đã ăn đứt Điềm Nhiên. Làm sao có thể có ai lại bỏ qua một cô nàng xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào và thân hình bốc lửa để chọn một người cứng ngắc từ thân hình tới định kiến, cả người gầy guộc phẳng lì không có nổi miếng thịt, da dẻ xanh xao khô ráp.

Anh ta chẳng điên đến thế đâu!

“Em yên tâm, anh chỉ có mình em thôi, sẽ không có ai khác nữa. Nếu em không muốn thấy cô ta thì anh sẽ cho người kéo cô ta ra khỏi đây, đảm bảo cô ta sẽ không thể nào xuất hiện trước mắt chúng ta được nữa.”

“Ừm!” Cô ta phát ra một âm thanh mềm mỏng tựa như lông vũ ở cổ họng, khẽ cọ vào lòng người gây ngứa ngáy.

Cô ta áp sát vào anh ta hơn, ép chặt khuôn ngực nở nang của mình vào ngực anh ta. Từ góc độ của Dật Nhuệ nhìn xuống có thể rất dễ dàng thấy được đôi gò bồng căng tròn như ẩm như hiện sau lớp vải mỏng tanh.

Ực!

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, yếu hầu khô khan trượt lên xuống, thể hiện rõ ràng biểu hiện thèm khát của hắn.

Ánh mắt nóng rực nhìn chăm chăm vào cô ta, trong đầu âm thầm chửi rủa mấy kẻ kia vì sao còn chưa xuất hiện kéo kẻ gây mất hứng kia đi.

Cốc… cốc… cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên, hai người đàn ông lực lưỡng xuất hiện, bên trong căn phòng bất giác càng thêm chật chội.

Cô ta làm điệu bộ hoảng sợ từ lòng anh ta ló đầu ra, cất giọng trong trẻo nói:

“Phiền hai anh đưa người này ra giúp tôi với, cô ấy… cô ấy đáng sợ quá…”

Vừa nói, cô ta vừa khoe cái bản mặt hơi sưng đỏ của mình ra. Những kẻ kia cũng âm thầm hiểu được tình trạng ở trong căn phòng này.

Một kẻ điên xuất hiện bắt nạt nữ thần của họ, Dật Nhuệ tốt bụng đã kịp thời cứu giúp và trừng trị kẻ điên.

Quả thật thấy vết thương trên người Điềm Nhiên mới đầu còn khiến họ xót xa nhưng hiện tại khi biết rõ nguyên nhân lại không khiến họ thương cảm mà còn có chút hả hê. Đây là cái giá phải trả khi chạm vào sai người. Bàn tay họ dùng lực, mạnh bạo kéo lê cô từ trên mặt đất dậy.

Điềm Nhiên yếu ớt đến đáng thương, cô “a” lên một tiếng đầy đau đớn nhưng lại chẳng ai quan tâm. Vì vậy người ta mới nói, nhan sắc thật sự rất quan trọng.

Cùng là phụ nữ nhưng thái độ mà họ đối xử rất khác biệt. Chẳng ai nghe cô nói, chẳng ai cho cô cơ hội để giải thích. Mà nếu có thì Điềm Nhiên cũng chẳng thể nói nổi. Cổ họng cô khô khốc đau rát, chẳng thể phát ra một lời. Khuôn mặt tái xanh, hàng mày cau lại như muốn dính chặt vào nhau.

Dật Nhuệ ôm chặt cô ta ở trong lòng để bao bọc. Anh lạnh mặt cất lời tuyệt tình nói với hai kẻ đang kéo lê cô ra ngoài.

“Phiền hai cậu ném cô ta ra từ cửa sau, đừng vì kẻ điên này mà làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty. Nhìn kĩ mặt cô ta, đừng để cô ta xuất hiện ở công ty chúng ta lần nữa.”

Anh ta… nửa ánh mắt thương xót dành cho cô cũng không có.

Hai người kia nhìn nhau, gật đầu rồi đồng thanh nói:

“Vâng, chúng tôi biết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện