Lăng Tiêu ngồi thừ người gần nửa tiếng trong căn phòng tối, cuối cùng vẫn là chẳng thể bỏ mặc người con gái nào đấy khi anh nhớ lại khuôn mặt bi thương của cô.
Anh chống bàn tay nhuốm máu của mình xuống đất, mặc kể cơn đau kéo tới, anh đứng trước cửa điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cố gắng tỏ ra bình ổn nhất cất bước.
Không phải là anh lo lắng cho cô đâu, tuyệt đối không phải.
Anh chỉ là khát nước, đúng vậy! Là khát nước nên mới ra ngoài uống mà thôi.
Anh… tuyệt đối sẽ không thèm nhìn tới cô!
Lăng Tiêu đưa tay vặn thanh nắm cửa, bước ra khỏi phòng để lại sau lưng một bình nước lớn mới tinh đầy nước đặt trên tủ cạnh giường.
Tâm trạng vừa trấn tĩnh của Lăng Tiêu chưa kéo dài được bao lâu thì anh đã như ch.ết lặng khi chứng kiến cảnh tượng ở bên ngoài. Khuôn mặt lạnh lùng anh khó khăn lắm mới có thể giữ vững đã sụp đổ ngay khi thấy cảnh Điềm Nhiên nằm vật giữa nền nhà, khuôn mặt cô thống khổ đầy bi ai. Quần áo xộc xệch, mái tóc tán loạn trước bàn tay đang để trên đầu liên tục ném kéo không thương tiếc.
“Điềm Nhiên! Cô bị làm sao vậy hả?”
“Nhiên Nhiên… cô có nghe tôi nói không? Làm ơn đừng khóc, đừng cắn môi nữa, nó đã chảy máu rồi.”
Điềm Nhiên không đáp lại lời của anh, đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, toàn thân run lên bần bật theo từng cơn nấc nghẹn liên hồi.
Anh gấp gáp đến luống cuống tay chân như kẻ ngốc. Chẳng biết làm gì cho đúng, anh theo bản năng mà đỡ lấy một thân vô lực của cô dậy ôm chặt vào lòng, đầu ngón tay liên tục đưa lên gạt đi những giọt lệ tuôn rơi trên mặt cô không ngừng, miệng liên tục cất lời bất lực cầu xin cô.
Tròng mắt Lăng Tiêu đỏ ngầu xót xa nhìn xuống khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của cô, bàn tay to lớn còn dính máu của anh đưa lên, như thể ngại vẫn chưa đủ đau đớn mà kể sát bên môi của Điềm Nhiên. Ý tứ của anh rất rõ ràng, anh ép mở miệng để cắn vào tay của mình, toàn thân anh căng cứng kẹp chặt lấy không cho Điềm Nhiên có cơ hội làm tổn hại đến bản thân nữa.
Lăng Tiêu cắn chặt răng chịu đựng cơn đau truyền tới. Cảm giác đau đớn này có là gì chứ? Anh thở phào một hơi, cảm giác nhẹ nhõm khi cô không còn cắn chặt môi của cô nữa.
Anh dựa người vào tường, ôm chặt lấy để cô dựa vào trong lòng của mình, bàn tay kia vẫn để nguyên cho cô cắn, tay còn lại đưa lên xoa đầu Điềm Nhiên.
“Ngoan, đừng khóc! Tôi xin lỗi, tôi sai rồi…”
Giọt lệ nóng hổi hiếm hoi rơi trên khuôn mặt của anh. Lăng Tiêu cảm thấy sợ hãi và tự trách khi để cô ra nông nỗi này. Anh gục đầu xuống hõm cổ của cô, liên tục cất giọng trầm thấp gọi tên cô rồi nói lời xin lỗi.
Một tiếng khóc yếu ớt bật ra từ đôi môi đang cắn chặt lấy tay anh. Nước mắt Điềm Nhiên giàn giụa lăn dài không ngớt theo từng tiếng nói của anh.
“Điềm Nhiên, tôi sai rồi! Cô đừng như vậy nữa, hãy đánh tôi , mắng tôi đi, đừng tự làm tổn thương mình như vậy…”
“Hức… Điềm Nhiên, tôi đúng là thằng khốn!” Giọng nói của anh rưng rưng.
…
Anh đặt cô xuống giường, cẩn thận từng chút một giúp Điềm Nhiên có một tư thế nằm thoải mái nhất. Cô khóc rất nhiều, khóc đến mức sưng húp cả lên. Hai người dựa dẫm vào nhau, cùng nhau bật khóc đến khi kiệt sức.
“Ngủ ngon, rồi ngày mai sẽ tốt lên thôi.“
Điềm Nhiên say giấc nồng, anh lưu luyến hôn nhẹ lên trán cô như chuồn chuồn đạp nước rồi rời đi nhanh chóng như chưa từng có gì xảy ra.
Lăng Tiêu tỉ mỉ quan sát cô, chợt phát hiện bên tay và gần miệng Điềm Nhiên dính bánh kem. Khi nãy tâm trí anh đặt hết vào việc dỗ dành cô khóc nên không chú ý đến điểm này.
Sắc mặt anh thoáng trầm lặng, đáy lòng lạnh lẽo khi bản thân tưởng tượng ra hình ảnh Điềm Nhiên một mình trong căn phòng vắng sau khi anh bỏ vào phòng.
Tâm trạng của cô lúc đấy như thế nào? Anh hít thở khó nhọc, nở một nụ cười chế giễu bản thân mình.
Anh đã mua chiếc bánh, trên đường về đã liên tục tưởng tượng đến khung cảnh ngọt ngào cùng nụ cười rạng rỡ của cô khi nếm thử mùi vị của chiếc bánh. Ấy vậy mà cũng chính anh là người đã phá hỏng hết tất cả.
Rốt cuộc, tất cả mọi chuyện cũng là do anh gây ra.
Bánh nát tình tan đêm tàn, chuyện hôm nay chính là một bài học lớn để anh lấy nó làm gương, tuyệt đối không mắc phải sai lầm thứ hai.
Một lần là quá đủ, anh không muốn trải qua lần thứ hai đâu.
…
“Ưm…”
Điềm Nhiên nhẹ giẫy thân mình, cô mơ màng hé mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên. Chuyện hôm qua như một cơn ác mộng, mờ ảo khiến cô chẳng biết đâu là thật đâu là mơ. Tuy chỉ có cơn đau đầu là vẫn còn, nó nhắc cô rằng chuyện ngày hôm qua chính là thật.
Cô… đã lớn tiếng tranh chấp với Lăng Tiêu và đã làm cho anh rất tức giận.
Cô cảm thấy hối hận, chẳng hiểu nổi rốt cuộc hôm qua mình đã vì cái gì mà có thể làm ra chuyện điên rồ đấy chỉ vì ‘người đàn ông không đáng nhắc tới’ đấy trên tivi?
Cô nghĩ mình nên đi xin lỗi anh!
Mặt trời đã lên cao, tia nắng chiếu sáng xuyên qua khe hở mà chiếu vào bên trong phòng. Giờ này chắc Lăng Tiêu đã đi làm rồi nhỉ?
“Ha…”
Vừa động thân mình cô đã cảm thấy cơn đau nhức toàn thân kéo tới, nó đau đến mức khiến Điềm Nhiên phải chau mày, hàm răng nghiến chặt mới có thể không phát ra âm thanh rên rỉ.
Bàn tay không thể động đậy, tầm mắt cô chạy dọc theo cánh tay thì tìm ra được nguyên nhân.
“Lăng Tiêu?” Điềm Nhiên thất thanh kêu lên, ngay sau đấy lại đưa tay lên bịt chặt miệng của mình để tránh phát ra tiếng động.
Anh ngồi dưới đất, gục mặt lên giường của cô để ngủ, đáng chú ý nhất chính là hai bàn tay của anh đang đưa ra, nắm chặt lấy bà tay nhỏ nhắn của cô không chịu buông. Anh đan xen giữ các ngón tay, chặt chẽ đến mức không chừa một kẽ hở. Từ góc độ của Điềm Nhiên có thể thấy rõ, khuôn mặt anh nặng trĩu đầy mệt mỏi, dưới vọng mắt còn xuất hiện thêm một vòng quầng thâm nhàn nhạt.
Anh cả đêm không ngủ hả?
Trong đầu cô bất giác lướt qua hình ảnh mơ hồ của đêm qua khi hai người dựa sát vào nhau bật khóc.
Điềm Nhiên: “…”
Không lẽ, là thật sao?
Khi nãy cô vẫn còn nghĩ đấy chỉ là mơ mộng của cô mà thôi!
Không, không thể nào đâu! Anh rõ ràng đã rất giận cô, làm sao có thể có chuyện ôm cô ngồi khóc được cơ chứ? Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật. Anh… vì sao lại ở đây? Là trùng hợp hay là do cô cố chấp không chịu nhìn nhận?
Điềm Nhiên rũ mi, thừa nhận việc anh đã chăm sóc cho mình. Những chỗ nhớp nháp do bánh kem dính trên người đã không còn, bây giờ toàn thân cô đều sạch sẽ.
“Hừm…”
Tiếng hừ mũi nhỏ phát ra từ anh, khuôn mặt đầy mệt mỏi của anh ngẩng lên đúng lúc cô đang quay đầu nhìn anh. Mắt hai người giao nhau, mắt to trừng mắt nhỏ cuối cùng vẫn là cô cất lời trước.
“Lăng Tiêu… vì sao anh lại ngủ ở đây?”
Anh nhìn cô không rời mắt, ánh mắt dịu dàng không còn dữ tợn như trước.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Cô tha thứ cho tôi được không? Nếu còn tức giận thì đánh tôi cho hạ hỏa đi.” Anh nắm lấy tay cô kéo tới gần lồng ngực của mình, bọc tay cô ở trong tay anh, đấm mạnh bùm bụp vào cơ thể anh.
Điềm Nhiên hoảng loạng, vội vùng vẫy nhưng không thành, cất giọng luống cuống nói:
“Không, không có. Anh không có lỗi, làm gì vậy… aaa… đừ, đừng đánh nữa mà!”
“…”
Lăng Tiêu cúi gầm mặt xuống, bàn tay lưu luyến vẫn chẳng chịu buông tay của cô ra. Tâm trạng anh nặng nề, Điềm Nhiên thấy anh đột nhiên im bật như vậy cũng chẳng dám động đậy, cô hâm như đã nín thở để dõi mắt nhìn chăm chăm vào anh.
Một lúc lâu quá đi, cuối cùng Lăng Tiêu cũng cất giọng nói:
“Cô… còn yêu hắn ta không? Có thể… có thể quên được chứ? Bao lâu cũng được, chỉ cần có thể quên đi hình bóng hắn là được.”
“Tôi không muốn cô mãi bi lụy hắn, không muốn thấy cô đau khổ dằn vặt bản thân mãi đâu…”
Giọng anh ngập ngừng, run rẩy như sắp khóc vậy…
Anh chống bàn tay nhuốm máu của mình xuống đất, mặc kể cơn đau kéo tới, anh đứng trước cửa điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cố gắng tỏ ra bình ổn nhất cất bước.
Không phải là anh lo lắng cho cô đâu, tuyệt đối không phải.
Anh chỉ là khát nước, đúng vậy! Là khát nước nên mới ra ngoài uống mà thôi.
Anh… tuyệt đối sẽ không thèm nhìn tới cô!
Lăng Tiêu đưa tay vặn thanh nắm cửa, bước ra khỏi phòng để lại sau lưng một bình nước lớn mới tinh đầy nước đặt trên tủ cạnh giường.
Tâm trạng vừa trấn tĩnh của Lăng Tiêu chưa kéo dài được bao lâu thì anh đã như ch.ết lặng khi chứng kiến cảnh tượng ở bên ngoài. Khuôn mặt lạnh lùng anh khó khăn lắm mới có thể giữ vững đã sụp đổ ngay khi thấy cảnh Điềm Nhiên nằm vật giữa nền nhà, khuôn mặt cô thống khổ đầy bi ai. Quần áo xộc xệch, mái tóc tán loạn trước bàn tay đang để trên đầu liên tục ném kéo không thương tiếc.
“Điềm Nhiên! Cô bị làm sao vậy hả?”
“Nhiên Nhiên… cô có nghe tôi nói không? Làm ơn đừng khóc, đừng cắn môi nữa, nó đã chảy máu rồi.”
Điềm Nhiên không đáp lại lời của anh, đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, toàn thân run lên bần bật theo từng cơn nấc nghẹn liên hồi.
Anh gấp gáp đến luống cuống tay chân như kẻ ngốc. Chẳng biết làm gì cho đúng, anh theo bản năng mà đỡ lấy một thân vô lực của cô dậy ôm chặt vào lòng, đầu ngón tay liên tục đưa lên gạt đi những giọt lệ tuôn rơi trên mặt cô không ngừng, miệng liên tục cất lời bất lực cầu xin cô.
Tròng mắt Lăng Tiêu đỏ ngầu xót xa nhìn xuống khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của cô, bàn tay to lớn còn dính máu của anh đưa lên, như thể ngại vẫn chưa đủ đau đớn mà kể sát bên môi của Điềm Nhiên. Ý tứ của anh rất rõ ràng, anh ép mở miệng để cắn vào tay của mình, toàn thân anh căng cứng kẹp chặt lấy không cho Điềm Nhiên có cơ hội làm tổn hại đến bản thân nữa.
Lăng Tiêu cắn chặt răng chịu đựng cơn đau truyền tới. Cảm giác đau đớn này có là gì chứ? Anh thở phào một hơi, cảm giác nhẹ nhõm khi cô không còn cắn chặt môi của cô nữa.
Anh dựa người vào tường, ôm chặt lấy để cô dựa vào trong lòng của mình, bàn tay kia vẫn để nguyên cho cô cắn, tay còn lại đưa lên xoa đầu Điềm Nhiên.
“Ngoan, đừng khóc! Tôi xin lỗi, tôi sai rồi…”
Giọt lệ nóng hổi hiếm hoi rơi trên khuôn mặt của anh. Lăng Tiêu cảm thấy sợ hãi và tự trách khi để cô ra nông nỗi này. Anh gục đầu xuống hõm cổ của cô, liên tục cất giọng trầm thấp gọi tên cô rồi nói lời xin lỗi.
Một tiếng khóc yếu ớt bật ra từ đôi môi đang cắn chặt lấy tay anh. Nước mắt Điềm Nhiên giàn giụa lăn dài không ngớt theo từng tiếng nói của anh.
“Điềm Nhiên, tôi sai rồi! Cô đừng như vậy nữa, hãy đánh tôi , mắng tôi đi, đừng tự làm tổn thương mình như vậy…”
“Hức… Điềm Nhiên, tôi đúng là thằng khốn!” Giọng nói của anh rưng rưng.
…
Anh đặt cô xuống giường, cẩn thận từng chút một giúp Điềm Nhiên có một tư thế nằm thoải mái nhất. Cô khóc rất nhiều, khóc đến mức sưng húp cả lên. Hai người dựa dẫm vào nhau, cùng nhau bật khóc đến khi kiệt sức.
“Ngủ ngon, rồi ngày mai sẽ tốt lên thôi.“
Điềm Nhiên say giấc nồng, anh lưu luyến hôn nhẹ lên trán cô như chuồn chuồn đạp nước rồi rời đi nhanh chóng như chưa từng có gì xảy ra.
Lăng Tiêu tỉ mỉ quan sát cô, chợt phát hiện bên tay và gần miệng Điềm Nhiên dính bánh kem. Khi nãy tâm trí anh đặt hết vào việc dỗ dành cô khóc nên không chú ý đến điểm này.
Sắc mặt anh thoáng trầm lặng, đáy lòng lạnh lẽo khi bản thân tưởng tượng ra hình ảnh Điềm Nhiên một mình trong căn phòng vắng sau khi anh bỏ vào phòng.
Tâm trạng của cô lúc đấy như thế nào? Anh hít thở khó nhọc, nở một nụ cười chế giễu bản thân mình.
Anh đã mua chiếc bánh, trên đường về đã liên tục tưởng tượng đến khung cảnh ngọt ngào cùng nụ cười rạng rỡ của cô khi nếm thử mùi vị của chiếc bánh. Ấy vậy mà cũng chính anh là người đã phá hỏng hết tất cả.
Rốt cuộc, tất cả mọi chuyện cũng là do anh gây ra.
Bánh nát tình tan đêm tàn, chuyện hôm nay chính là một bài học lớn để anh lấy nó làm gương, tuyệt đối không mắc phải sai lầm thứ hai.
Một lần là quá đủ, anh không muốn trải qua lần thứ hai đâu.
…
“Ưm…”
Điềm Nhiên nhẹ giẫy thân mình, cô mơ màng hé mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên. Chuyện hôm qua như một cơn ác mộng, mờ ảo khiến cô chẳng biết đâu là thật đâu là mơ. Tuy chỉ có cơn đau đầu là vẫn còn, nó nhắc cô rằng chuyện ngày hôm qua chính là thật.
Cô… đã lớn tiếng tranh chấp với Lăng Tiêu và đã làm cho anh rất tức giận.
Cô cảm thấy hối hận, chẳng hiểu nổi rốt cuộc hôm qua mình đã vì cái gì mà có thể làm ra chuyện điên rồ đấy chỉ vì ‘người đàn ông không đáng nhắc tới’ đấy trên tivi?
Cô nghĩ mình nên đi xin lỗi anh!
Mặt trời đã lên cao, tia nắng chiếu sáng xuyên qua khe hở mà chiếu vào bên trong phòng. Giờ này chắc Lăng Tiêu đã đi làm rồi nhỉ?
“Ha…”
Vừa động thân mình cô đã cảm thấy cơn đau nhức toàn thân kéo tới, nó đau đến mức khiến Điềm Nhiên phải chau mày, hàm răng nghiến chặt mới có thể không phát ra âm thanh rên rỉ.
Bàn tay không thể động đậy, tầm mắt cô chạy dọc theo cánh tay thì tìm ra được nguyên nhân.
“Lăng Tiêu?” Điềm Nhiên thất thanh kêu lên, ngay sau đấy lại đưa tay lên bịt chặt miệng của mình để tránh phát ra tiếng động.
Anh ngồi dưới đất, gục mặt lên giường của cô để ngủ, đáng chú ý nhất chính là hai bàn tay của anh đang đưa ra, nắm chặt lấy bà tay nhỏ nhắn của cô không chịu buông. Anh đan xen giữ các ngón tay, chặt chẽ đến mức không chừa một kẽ hở. Từ góc độ của Điềm Nhiên có thể thấy rõ, khuôn mặt anh nặng trĩu đầy mệt mỏi, dưới vọng mắt còn xuất hiện thêm một vòng quầng thâm nhàn nhạt.
Anh cả đêm không ngủ hả?
Trong đầu cô bất giác lướt qua hình ảnh mơ hồ của đêm qua khi hai người dựa sát vào nhau bật khóc.
Điềm Nhiên: “…”
Không lẽ, là thật sao?
Khi nãy cô vẫn còn nghĩ đấy chỉ là mơ mộng của cô mà thôi!
Không, không thể nào đâu! Anh rõ ràng đã rất giận cô, làm sao có thể có chuyện ôm cô ngồi khóc được cơ chứ? Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật. Anh… vì sao lại ở đây? Là trùng hợp hay là do cô cố chấp không chịu nhìn nhận?
Điềm Nhiên rũ mi, thừa nhận việc anh đã chăm sóc cho mình. Những chỗ nhớp nháp do bánh kem dính trên người đã không còn, bây giờ toàn thân cô đều sạch sẽ.
“Hừm…”
Tiếng hừ mũi nhỏ phát ra từ anh, khuôn mặt đầy mệt mỏi của anh ngẩng lên đúng lúc cô đang quay đầu nhìn anh. Mắt hai người giao nhau, mắt to trừng mắt nhỏ cuối cùng vẫn là cô cất lời trước.
“Lăng Tiêu… vì sao anh lại ngủ ở đây?”
Anh nhìn cô không rời mắt, ánh mắt dịu dàng không còn dữ tợn như trước.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Cô tha thứ cho tôi được không? Nếu còn tức giận thì đánh tôi cho hạ hỏa đi.” Anh nắm lấy tay cô kéo tới gần lồng ngực của mình, bọc tay cô ở trong tay anh, đấm mạnh bùm bụp vào cơ thể anh.
Điềm Nhiên hoảng loạng, vội vùng vẫy nhưng không thành, cất giọng luống cuống nói:
“Không, không có. Anh không có lỗi, làm gì vậy… aaa… đừ, đừng đánh nữa mà!”
“…”
Lăng Tiêu cúi gầm mặt xuống, bàn tay lưu luyến vẫn chẳng chịu buông tay của cô ra. Tâm trạng anh nặng nề, Điềm Nhiên thấy anh đột nhiên im bật như vậy cũng chẳng dám động đậy, cô hâm như đã nín thở để dõi mắt nhìn chăm chăm vào anh.
Một lúc lâu quá đi, cuối cùng Lăng Tiêu cũng cất giọng nói:
“Cô… còn yêu hắn ta không? Có thể… có thể quên được chứ? Bao lâu cũng được, chỉ cần có thể quên đi hình bóng hắn là được.”
“Tôi không muốn cô mãi bi lụy hắn, không muốn thấy cô đau khổ dằn vặt bản thân mãi đâu…”
Giọng anh ngập ngừng, run rẩy như sắp khóc vậy…
Danh sách chương