“Ba lần?” Cô dù tức lắm nhưng vẫn hỏi lại.
Ba lần anh đều thấy bộ dạng chật vật nhất của cô. Nếu là ba lần thì…
Lần đầu là lúc cô xém chút nữa đã ch.ết năm mười tuổi, lần thứ thứ ba chỉ mấy tháng trước đây thôi là lúc mà cô vừa ly hôn. Điềm Nhiên tuyệt vọng vì mất đi tất cả và mọi thứ đều là dối lừa, chẳng còn gì cho cô lưu luyến nữa cả. Khi đấy, cô đã có suy nghĩ muốn ch.ết đi!
Vậy… một lần nữa, lần mà cô cũng đau khổ không kém gì hai lần kia chính là…
“Phải! Chính là năm đầu em học cấp ba và anh đang học năm cuối.”
Lăng Tiêu do dự nửa ngày trời cuối cùng cũng mở lời. Anh vốn không muốn nhắc tới nỗi đau của cô nhưng vì để thấu hiểu nhau, giải bày tất cả cho nhau nên anh đành phải nói, phải chạm lại nỗi đau của cô một lần nữa.
“Vì sao sau đấy em không gọi cho anh? Trước khi rời đi anh đã để lại số điện thoại vậy mà… Vì sao lại xem anh như người xa lạ như thế? Em ghét anh đến vậy ư?” Lăng Tiêu nói với giọng điệu buồn tủi.
Anh nhớ đến thời điểm khi xưa, cả ngày cầm trong tay chiếc điện thoại chờ cô gọi đến. Anh đã nghe tất cả các cuộc gọi đến, đọc tất cả các tin nhắn gửi đến nhưng rồi… hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao.
Anh chờ mãi đợi mãi cũng chẳng thể nhận được tin tức từ cô.
“…”
Anh… anh đang nói gì thế này?
Điềm Nhiên nhìn người đàn ông đang ngơ ngẩn nghĩ về chuyện xưa, giọng nói anh phát ra cũng rưng rưng. Tầm mắt anh u sầu, cảm giác tuyệt vọng vẫn còn hiện hữu đâu đây. Bàn tay anh đang nắm chặt cánh tay của cô siết chặt, Điềm Nhiên chau mày muốn kêu anh mau buông ra thì bỗng nhìn thấy biểu cảm thống khố trên khuôn mặt của anh.
Cô cũng theo đấy mà ngơ ra, một lời cũng chẳng thể nói nữa.
Anh buồn như vậy ư? Vì sao lại thể hiện ra biểu cảm thống khổ đến như thế?
Điềm Nhiên khựng người, thừ người chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình.
Đừng lại đi! Cô nghĩ mình cần có thời gian để xâu chuỗi lại mọi thứ với nhau.
“Không… không thể nào! Người đã cứu tôi khi đấy là hắn ta mà…” Đôi mắt Điềm Nhiên trống rỗng, miệng mấy máy lẩm bẩm điều gì đấy rất nhỏ.
Dương Dật Nhuệ đã cứu cô, chính miệng hắn đã thừa nhận. Chính vì cảm kích trước ơn cứu mạng của hắn mà từ đấy cô đã có thiện cảm, thậm chí là rất cảm động. Kết hôn… một năm chịu đựng đủ loại tra tấn cũng như sỉ nhục chỉ vì hắn vậy mà… vậy mà bây giờ anh lại nói không phải là hắn ta? Vậy thì cô biết làm sao đây?
Cảm giác giống như mình hết lòng về một thứ gì đấy, trái tim tổn thức vì nó vậy mà tất cả chỉ là trăng dưới nước thôi sao?
“Anh không có nói dối!”
Khoảng cả anh giữa hai người rất gần, anh lại đang chú ý đến cô nên rất dễ dàng đoán ra Điềm Nhiên đang nói gì.
“Vì sao em lại như vậy? Khi đấy tôi đã nói tên cho em rồi mà? Không phải là hắn ta hay tên nào khác cả. Anh mới là người dùng chính đôi tay này đưa em vào phòng y tế.”
“…”
Lăng Tiêu ấm ức lắm chứ?
Anh ép cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt của mình, một lần nữa thuật lại chính xác khung cảnh khi xưa cho cô.
Anh- Hội trưởng hội học sinh đã ra tay cứu cô. Một lần vào năm cô mười tuổi anh đã nhờ ba mẹ anh dùng sức ép tiền tài lên ông Điềm, ép buộc ông Điềm không được gây tổn thương đến cô. Lần thứ hai là vào năm Điềm Nhiên bước chân vào cấp ba. Sau khi ‘sự việc đấy’xảy ra với cô, anh đã rất tức giận. Lần đầu tiên sử dụng triệt để quyền hạn của mình, anh đã khiến những kẻ bắt nạt cô không thể sống yên trong trường. Bên ngoài âm thầm tạo chút gió, anh khiến gia đình bọn chúng phải lao đao. Lần đầu cũng như lần cuối cảnh cáo, anh không muốn có bất cứ một kẻ nào dám manh động ức hiếp cô nữa.
“Thật… thật sự là anh sao?” Giọng cô run rẩy vang lên.
Lăng Tiêu nhảy dựng, nói đến khô cổ họng vậy mà Điềm Nhiên vẫn hỏi anh như vậy thật quá đáng!
Anh đưa tay nhéo cặp má có chút xíu da thịt của cô, cơn tức giận vẫn còn. Anh cúi đầu xuống, trực tiếp dùng miệng cắn một ngụm vào phần da thịt ở má của cô.
Điềm Nhiên chịu đau, cô thất thanh kêu “a” lên một tiếng, đưa tay đẩy mặt của anh ra khi nhận thấy cảm giác ươn ướt ở má của mình.
Anh cắn cô… đã vậy còn liếm!
“Làm gì vậy chứ? Nói chuyện được rồi, việc gì mà cứ động tay động chân như thế?”
Lăng Tiêu nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói:
“Anh đâu có động tay động chân đâu? Anh động khẩu mà.”
Điềm Nhiên: “…”
Sao con người này lại vô sỉ tới như thế? Anh vì sao dám nói một điều không có liêm sỉ với khuôn mặt nghiêm túc đứng đắn như vậy?
Lăng Tiêu chuyển hướng từ gò má trái sang gò má phải của cô, như một con thú hoang liếm láp ngấu nghiến không ngừng.
Điềm Nhiên cảm giác không quen với chuyện thân mật bất ngờ như thế này. Chỉ vài tiếng trước còn rất khác, ngoảnh đi ngoảnh lại thành như hiện giờ thật khiến người ta khó tiếp nhận.
“Đừng… dừng lại…” Cô cất giọng như mèo con, lời nói ra chẳng có giá trị mà còn khiến người nào đấy nổi lên thú tính, muốn trêu chọc cô nhiều hơn.
“Tuân lệnh! Anh sẽ không dừng lại đâu nên em không cần phải lo lắng như vậy. Dù vậy thì… anh cũng thích lắm!”
“Nói chuyện… nói chuyện đã… ưm…”
Điềm Nhiên muốn cùng anh nói chuyện thật nhiều, nói hết những lời trong lòng nhưng Lăng Tiêu lại không nghĩ như thế. Nếu anh và cô đã giải quyết xong hiểu lầm, hai người vốn phải thuộc về nhau nhưng lại phải xa cách một thời gian rất dài. Cuối cùng, sau bao gian khổ cũng ở bên nhau. Anh không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào nữa!
“Nhiên Nhiên à… anh yêu em!” Lăng Tiêu nỉ non nói trong cổ họng khi đang hôn cô.
Nụ hôn này bỗng trở nên thật ngọt ngào khi cả hai cùng dịu dàng và nhẹ nhàng thăm dò lẫn nhau.
Điềm Nhiên… cô có yêu anh không? Cô chẳng thể hiểu nổi nữa!
Trước kia cô nghĩ mình không xứng vì đã có một đời chồng. Dù cho trái tim có đập thình thịch, thần trí điên đảo vì anh thì cô cũng nhất quyết không chịu thừa nhận.
Nhưng… hôm nay, cảm xúc quá rỗi mãnh liệt. Cô muốn một lần được phóng túng. Dù ngày mai có ra sao, dù anh có chán ghét và hờ hững xem như không có gì xảy ra thì cô cũng chấp nhận.
Một lần thôi, xin hãy để cô được đốt cháy theo con tim của mình một lần. Dù kết quả có ra sao, dù ngày mai có như thế nào thì hôm nay cô cũng muốn cùng anh lấp đầy khoảng trống để thỏa nỗi nhớ nhung trong nhau.
“Lăng Tiêu…” Lời gọi ngọt ngào tựa như lông vũ rơi của cô vang lên chính thức cắt đứt sợi dây lí trí cuối cùng trong anh.
Toàn thân Lăng Tiêu nóng như lửa đốt, hơi thổ dần trở nên dồn dập gấp gáp. Hơi men do rượu kết hợp cùng chất kích thích mang tên Điềm Nhiên làm anh điên đảo thần hồn, ngứa lập tức lao vào cô như một kẻ thiêu thân.
Không phải mơ càng không phải do tưởng tượng. Dưới thân anh hiện giờ quả thật là Điềm Nhiên!
Cô là người mà anh chấp niệm đến mức sống đi ch.ết lại, là người con gái duy nhất mà anh đem lòng yêu thương và che chở.
“Hức… Nhiên Nhiên à… em không biết, không biết anh đã chờ đợi giây phút này lâu đến như thế nào đâu.”
“Anh… anh nghĩ mình sẽ lại khóc mất!”
Lăng Tiêu nói không ngoa, đôi mắt anh đã ngấn lệ rồi.
Điềm Nhiên nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, đôi môi cong lên mỉm cười tươi tắn.
Nên nói gì để thể hiện suy nghĩ trong đầu bây giờ? Cô chưa từng nói mấy lời đỏ mặt này, làm sao có thể mở lời? Điềm Nhiên cắn cắn môi, cuối cùng dùng hành động để thể hiện tấm lòng, bày tỏ ý mình với anh.
Điềm Nhiên nằm trên sô pha, đưa mắt nhìn Lăng Tiêu đang ở trên người mình. Anh chống thân mình trên người của cô, chân trái anh để dưới đất, chân phải lén lút chẳng biết từ lúc nào đã chen vào giữa hai chân của cô. Hai tay anh chống sang hai bên người của cô, bàn tay to lớn ấm ấp mân mê mái tóc dài nửa lưng của cô.
Thời gian dần trôi, màn đêm buông xuống thật yên tĩnh khiến lòng người bình yên và nhẹ nhàng. Hơi thở hai người dần dập, ngực căng phồng lên xuống như có như không cạ vào nhau. Anh cúi đầu sát gần bên cô, hơi thở nóng ấm phả vào gò má của Điềm Nhiên nhưng vẫn lưỡng lự không hôn xuống mà chỉ nhìn chăm chăm đầy mê luyến.
Anh muốn cô…
Nhưng lại sợ cô không đồng ý. Anh không muốn ép buộc cô đâu. Thân thể của cô, dù cô không trao thân mình cho anh thì anh cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Chỉ là nhiều chút tiếc nuối. Anh yêu cô, liệu cô có yêu anh không?
Thời gian trước không yêu vậy mấy tháng chung sống gần đây thì sao?
Lăng Tiêu: “…” Tâm trạng bỗng chốc tụt dốc khi nghĩ tới điều này.
Anh không có can đảm hỏi cô. Anh sợ rằng khi mình hỏi rồi, nghe câu trả lời tuyệt tình của cô thì anh sẽ tuyệt vọng, hiện ra dáng vẻ yếu đuối trước cô mất.
Anh… muốn giữ chút tôn nghiêm, giữ chút hình tượng tốt đẹp cuối cùng trước cô.
“Nhiên Nhiên à…” Anh gục mặt xuống cần cổ của cô, che giấu đi khuôn mặt xấu xí đầy thương tâm của mình.
Điềm Nhiên: “…”
Cô dang rộng cánh tay, ôm chầm lấy Lăng Tiêu bằng cánh tay nhỏ bé của mình. Cô để anh gục trên ngực và cổ của mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc, dọc theo sống lưng của anh. Mới đầu có hơi cứng ngắc nhưng một hai cái dần quên, cô bắt đầu nghiện mái tóc và bờ vai rộng lớn của anh rồi.
“Ba lần thấy bộ dạng chật vật nhất của em. Anh… có thể chịu trách nhiệm không?”
“Em không cầu anh phải chịu hết cả đời cũng không bắt anh phải vì em làm gì cả. Điều em mong muốn chỉ là…”
“Hôm nay, riêng đêm nay thôi. Anh có thể… ôm lấy em thật nhiều không?”
Ba lần anh đều thấy bộ dạng chật vật nhất của cô. Nếu là ba lần thì…
Lần đầu là lúc cô xém chút nữa đã ch.ết năm mười tuổi, lần thứ thứ ba chỉ mấy tháng trước đây thôi là lúc mà cô vừa ly hôn. Điềm Nhiên tuyệt vọng vì mất đi tất cả và mọi thứ đều là dối lừa, chẳng còn gì cho cô lưu luyến nữa cả. Khi đấy, cô đã có suy nghĩ muốn ch.ết đi!
Vậy… một lần nữa, lần mà cô cũng đau khổ không kém gì hai lần kia chính là…
“Phải! Chính là năm đầu em học cấp ba và anh đang học năm cuối.”
Lăng Tiêu do dự nửa ngày trời cuối cùng cũng mở lời. Anh vốn không muốn nhắc tới nỗi đau của cô nhưng vì để thấu hiểu nhau, giải bày tất cả cho nhau nên anh đành phải nói, phải chạm lại nỗi đau của cô một lần nữa.
“Vì sao sau đấy em không gọi cho anh? Trước khi rời đi anh đã để lại số điện thoại vậy mà… Vì sao lại xem anh như người xa lạ như thế? Em ghét anh đến vậy ư?” Lăng Tiêu nói với giọng điệu buồn tủi.
Anh nhớ đến thời điểm khi xưa, cả ngày cầm trong tay chiếc điện thoại chờ cô gọi đến. Anh đã nghe tất cả các cuộc gọi đến, đọc tất cả các tin nhắn gửi đến nhưng rồi… hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao.
Anh chờ mãi đợi mãi cũng chẳng thể nhận được tin tức từ cô.
“…”
Anh… anh đang nói gì thế này?
Điềm Nhiên nhìn người đàn ông đang ngơ ngẩn nghĩ về chuyện xưa, giọng nói anh phát ra cũng rưng rưng. Tầm mắt anh u sầu, cảm giác tuyệt vọng vẫn còn hiện hữu đâu đây. Bàn tay anh đang nắm chặt cánh tay của cô siết chặt, Điềm Nhiên chau mày muốn kêu anh mau buông ra thì bỗng nhìn thấy biểu cảm thống khố trên khuôn mặt của anh.
Cô cũng theo đấy mà ngơ ra, một lời cũng chẳng thể nói nữa.
Anh buồn như vậy ư? Vì sao lại thể hiện ra biểu cảm thống khổ đến như thế?
Điềm Nhiên khựng người, thừ người chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình.
Đừng lại đi! Cô nghĩ mình cần có thời gian để xâu chuỗi lại mọi thứ với nhau.
“Không… không thể nào! Người đã cứu tôi khi đấy là hắn ta mà…” Đôi mắt Điềm Nhiên trống rỗng, miệng mấy máy lẩm bẩm điều gì đấy rất nhỏ.
Dương Dật Nhuệ đã cứu cô, chính miệng hắn đã thừa nhận. Chính vì cảm kích trước ơn cứu mạng của hắn mà từ đấy cô đã có thiện cảm, thậm chí là rất cảm động. Kết hôn… một năm chịu đựng đủ loại tra tấn cũng như sỉ nhục chỉ vì hắn vậy mà… vậy mà bây giờ anh lại nói không phải là hắn ta? Vậy thì cô biết làm sao đây?
Cảm giác giống như mình hết lòng về một thứ gì đấy, trái tim tổn thức vì nó vậy mà tất cả chỉ là trăng dưới nước thôi sao?
“Anh không có nói dối!”
Khoảng cả anh giữa hai người rất gần, anh lại đang chú ý đến cô nên rất dễ dàng đoán ra Điềm Nhiên đang nói gì.
“Vì sao em lại như vậy? Khi đấy tôi đã nói tên cho em rồi mà? Không phải là hắn ta hay tên nào khác cả. Anh mới là người dùng chính đôi tay này đưa em vào phòng y tế.”
“…”
Lăng Tiêu ấm ức lắm chứ?
Anh ép cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt của mình, một lần nữa thuật lại chính xác khung cảnh khi xưa cho cô.
Anh- Hội trưởng hội học sinh đã ra tay cứu cô. Một lần vào năm cô mười tuổi anh đã nhờ ba mẹ anh dùng sức ép tiền tài lên ông Điềm, ép buộc ông Điềm không được gây tổn thương đến cô. Lần thứ hai là vào năm Điềm Nhiên bước chân vào cấp ba. Sau khi ‘sự việc đấy’xảy ra với cô, anh đã rất tức giận. Lần đầu tiên sử dụng triệt để quyền hạn của mình, anh đã khiến những kẻ bắt nạt cô không thể sống yên trong trường. Bên ngoài âm thầm tạo chút gió, anh khiến gia đình bọn chúng phải lao đao. Lần đầu cũng như lần cuối cảnh cáo, anh không muốn có bất cứ một kẻ nào dám manh động ức hiếp cô nữa.
“Thật… thật sự là anh sao?” Giọng cô run rẩy vang lên.
Lăng Tiêu nhảy dựng, nói đến khô cổ họng vậy mà Điềm Nhiên vẫn hỏi anh như vậy thật quá đáng!
Anh đưa tay nhéo cặp má có chút xíu da thịt của cô, cơn tức giận vẫn còn. Anh cúi đầu xuống, trực tiếp dùng miệng cắn một ngụm vào phần da thịt ở má của cô.
Điềm Nhiên chịu đau, cô thất thanh kêu “a” lên một tiếng, đưa tay đẩy mặt của anh ra khi nhận thấy cảm giác ươn ướt ở má của mình.
Anh cắn cô… đã vậy còn liếm!
“Làm gì vậy chứ? Nói chuyện được rồi, việc gì mà cứ động tay động chân như thế?”
Lăng Tiêu nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói:
“Anh đâu có động tay động chân đâu? Anh động khẩu mà.”
Điềm Nhiên: “…”
Sao con người này lại vô sỉ tới như thế? Anh vì sao dám nói một điều không có liêm sỉ với khuôn mặt nghiêm túc đứng đắn như vậy?
Lăng Tiêu chuyển hướng từ gò má trái sang gò má phải của cô, như một con thú hoang liếm láp ngấu nghiến không ngừng.
Điềm Nhiên cảm giác không quen với chuyện thân mật bất ngờ như thế này. Chỉ vài tiếng trước còn rất khác, ngoảnh đi ngoảnh lại thành như hiện giờ thật khiến người ta khó tiếp nhận.
“Đừng… dừng lại…” Cô cất giọng như mèo con, lời nói ra chẳng có giá trị mà còn khiến người nào đấy nổi lên thú tính, muốn trêu chọc cô nhiều hơn.
“Tuân lệnh! Anh sẽ không dừng lại đâu nên em không cần phải lo lắng như vậy. Dù vậy thì… anh cũng thích lắm!”
“Nói chuyện… nói chuyện đã… ưm…”
Điềm Nhiên muốn cùng anh nói chuyện thật nhiều, nói hết những lời trong lòng nhưng Lăng Tiêu lại không nghĩ như thế. Nếu anh và cô đã giải quyết xong hiểu lầm, hai người vốn phải thuộc về nhau nhưng lại phải xa cách một thời gian rất dài. Cuối cùng, sau bao gian khổ cũng ở bên nhau. Anh không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào nữa!
“Nhiên Nhiên à… anh yêu em!” Lăng Tiêu nỉ non nói trong cổ họng khi đang hôn cô.
Nụ hôn này bỗng trở nên thật ngọt ngào khi cả hai cùng dịu dàng và nhẹ nhàng thăm dò lẫn nhau.
Điềm Nhiên… cô có yêu anh không? Cô chẳng thể hiểu nổi nữa!
Trước kia cô nghĩ mình không xứng vì đã có một đời chồng. Dù cho trái tim có đập thình thịch, thần trí điên đảo vì anh thì cô cũng nhất quyết không chịu thừa nhận.
Nhưng… hôm nay, cảm xúc quá rỗi mãnh liệt. Cô muốn một lần được phóng túng. Dù ngày mai có ra sao, dù anh có chán ghét và hờ hững xem như không có gì xảy ra thì cô cũng chấp nhận.
Một lần thôi, xin hãy để cô được đốt cháy theo con tim của mình một lần. Dù kết quả có ra sao, dù ngày mai có như thế nào thì hôm nay cô cũng muốn cùng anh lấp đầy khoảng trống để thỏa nỗi nhớ nhung trong nhau.
“Lăng Tiêu…” Lời gọi ngọt ngào tựa như lông vũ rơi của cô vang lên chính thức cắt đứt sợi dây lí trí cuối cùng trong anh.
Toàn thân Lăng Tiêu nóng như lửa đốt, hơi thổ dần trở nên dồn dập gấp gáp. Hơi men do rượu kết hợp cùng chất kích thích mang tên Điềm Nhiên làm anh điên đảo thần hồn, ngứa lập tức lao vào cô như một kẻ thiêu thân.
Không phải mơ càng không phải do tưởng tượng. Dưới thân anh hiện giờ quả thật là Điềm Nhiên!
Cô là người mà anh chấp niệm đến mức sống đi ch.ết lại, là người con gái duy nhất mà anh đem lòng yêu thương và che chở.
“Hức… Nhiên Nhiên à… em không biết, không biết anh đã chờ đợi giây phút này lâu đến như thế nào đâu.”
“Anh… anh nghĩ mình sẽ lại khóc mất!”
Lăng Tiêu nói không ngoa, đôi mắt anh đã ngấn lệ rồi.
Điềm Nhiên nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, đôi môi cong lên mỉm cười tươi tắn.
Nên nói gì để thể hiện suy nghĩ trong đầu bây giờ? Cô chưa từng nói mấy lời đỏ mặt này, làm sao có thể mở lời? Điềm Nhiên cắn cắn môi, cuối cùng dùng hành động để thể hiện tấm lòng, bày tỏ ý mình với anh.
Điềm Nhiên nằm trên sô pha, đưa mắt nhìn Lăng Tiêu đang ở trên người mình. Anh chống thân mình trên người của cô, chân trái anh để dưới đất, chân phải lén lút chẳng biết từ lúc nào đã chen vào giữa hai chân của cô. Hai tay anh chống sang hai bên người của cô, bàn tay to lớn ấm ấp mân mê mái tóc dài nửa lưng của cô.
Thời gian dần trôi, màn đêm buông xuống thật yên tĩnh khiến lòng người bình yên và nhẹ nhàng. Hơi thở hai người dần dập, ngực căng phồng lên xuống như có như không cạ vào nhau. Anh cúi đầu sát gần bên cô, hơi thở nóng ấm phả vào gò má của Điềm Nhiên nhưng vẫn lưỡng lự không hôn xuống mà chỉ nhìn chăm chăm đầy mê luyến.
Anh muốn cô…
Nhưng lại sợ cô không đồng ý. Anh không muốn ép buộc cô đâu. Thân thể của cô, dù cô không trao thân mình cho anh thì anh cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Chỉ là nhiều chút tiếc nuối. Anh yêu cô, liệu cô có yêu anh không?
Thời gian trước không yêu vậy mấy tháng chung sống gần đây thì sao?
Lăng Tiêu: “…” Tâm trạng bỗng chốc tụt dốc khi nghĩ tới điều này.
Anh không có can đảm hỏi cô. Anh sợ rằng khi mình hỏi rồi, nghe câu trả lời tuyệt tình của cô thì anh sẽ tuyệt vọng, hiện ra dáng vẻ yếu đuối trước cô mất.
Anh… muốn giữ chút tôn nghiêm, giữ chút hình tượng tốt đẹp cuối cùng trước cô.
“Nhiên Nhiên à…” Anh gục mặt xuống cần cổ của cô, che giấu đi khuôn mặt xấu xí đầy thương tâm của mình.
Điềm Nhiên: “…”
Cô dang rộng cánh tay, ôm chầm lấy Lăng Tiêu bằng cánh tay nhỏ bé của mình. Cô để anh gục trên ngực và cổ của mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc, dọc theo sống lưng của anh. Mới đầu có hơi cứng ngắc nhưng một hai cái dần quên, cô bắt đầu nghiện mái tóc và bờ vai rộng lớn của anh rồi.
“Ba lần thấy bộ dạng chật vật nhất của em. Anh… có thể chịu trách nhiệm không?”
“Em không cầu anh phải chịu hết cả đời cũng không bắt anh phải vì em làm gì cả. Điều em mong muốn chỉ là…”
“Hôm nay, riêng đêm nay thôi. Anh có thể… ôm lấy em thật nhiều không?”
Danh sách chương