“Điềm Nhiên này, em chắc chứ?”
“Em suy nghĩ lại đi, anh sẽ cho em ba giây để rút lại câu nói vừa rồi.” Lăng Tiêu nhìn cô, nghiêm nghị nói. Nhưng mà… hình tượng đấy chưa giữ được bao lâu khi anh ta ngay lập tức mở miệng nói.
“Bây giờ em đã hết cơ hội để đổi ý rồi!”
Ch.ết tiệt! Đùa nhau à? Anh ta còn chưa đếm nữa mà?
Lăng Tiêu nhìn cô với ánh mắt thâm sâu, giọng nói mang ý dục vọng khàn khàn vang lên.
Lăng Tiêu đưa tay chạm vào cô, cúc áo ngủ đầu tiên được tháo ra làm lộ ra phần da thịt trắng nõn lấp ló sau lớp áo trông thật quyến rũ.
Điềm Nhiên căng thẳng đưa tay cản anh lại, anh ngỡ ngàng khi nghĩ cô muốn dừng lại nhưng không ngờ lại nghe cô nói:
“Em… em tự cởi được…”
Lăng Tiêu: “…” Đáng yêu quá!
Cô nói lời này với khuôn mặt đỏ au kia thì làm sao anh có thể dừng lại đây?
Căn phòng khách sáng đèn giúp hai người có thể nhìn rõ ràng từng biểu cảm nhỏ đến hành động của nhau. Anh hạ thấp người xuống, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mộng ướt át của cô một cái rồi lưu luyến rời đi.
“Được rồi, sau này sẽ cho em cởi. Không chỉ là của em mà cả của anh cũng được nữa. Trò chơi tình thú đấy sau này chúng ta sẽ cùng chơi nhé. Hiện tại… Nhiên Nhiên à, anh không thể đợi được nữa rồi…” Giọng nói nam tính có lực của anh vang lên khiến mặt Điềm Nhiên vốn đỏ này còn đỏ hơn.
Lần… lần sau cái gì cơ chứ?
Lời Điềm Nhiên muốn nói còn chưa kịp nói ra đã phải nghẹn lại, nuốt ngược vào trong khi nụ hôn thô lỗ và liều lĩnh của anh ập đến. Đôi môi của anh dán lên, tách hai cánh môi đỏ mọng của cô ra, ngang nhiên xông thẳng vào. Bên trong răng môi đột nhiên bị xâm chiếm, đầu lưỡi cô vô tình chạm vào những nơi mềm mại trong khoang miệng của anh. Tim bỗng nhiên đập mạnh, tiếng tim đập thình thịch một cách khuếch đại. Cô rơi vào mơ hồ, chẳng rõ đấy là tiếng tim đập của anh hay của cô nữa rồi.
Lăng Tiêu luôn quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt của cô. Nhận thấy người bên dưới mình căng thẳng, anh thả chậm tốc độ, đầu lưỡi liếm láp từng ngóc ngách trong miệng, cuốn lấy đầu lưỡi nóng hổi của cô.
Một đôi tay to lớn ấm áp chui vào bên trong chiếc áo ngủ của cô. Toàn thân cô cứng đờ, hồi hộp dõi theo động tác tay của Lăng Tiêu. Bàn tay bên trong áo ngủ của cô di chuyển, dần dần hướng lên trên. Mỗi nơi anh chạm vào đều nóng như lửa đốt, Điềm Nhiên thất thanh kêu lên một tiếng “ưm” nhỏ bé trong cổ họng khi anh đưa tay bao bọc lấy bên ngực của cô mà xoa nắn.
Cảm giác dưới tay thật kích thích. Nơi đấy của cô to tròn vừa đủ, mềm mại lại rất đàn hồi. Lăng Tiêu nổi lên ham muốn, không kìm được mà mạnh tay xoa nắn đôi gò bồng của cô mạnh hơn, biến nó thành nhiều hình thù mà bản thân mong muốn. Hai tay bận chăm sóc nơi no đủ của cô, anh không quên dùng nụ hôn của mình để chăm sóc cái miệng nhỏ ở trên của cô.
“Ừm...” Cô bị hôn đến hít thở không thông, Điềm Nhiên khẽ ngân nga mềm mại uyển chuyển khiến dưới bụng Lăng Tiêu vô thức nóng lên.
Lăng Tiêu kết thúc nụ hôn dài, đôi mắt nhuốm đầy dục vọng chăm chú nhìn cô. Đôi môi đỏ mộng có phần hơi sưng đỏ của cô vẫn còn đọng nước, trông thật gợi cảm và ướt át. Điềm Nhiên đưa mắt nhìn anh, đôi môi hé mở, cất giọng như câu dẫn gọi tên anh: “Lăng Tiêu...”
“Ừm…” Anh đáp lại cô một tiếng trong cổ họng.
Ánh mắt anh chăm chăm trên người cô, như một đứa trẻ tìm được món đồ ưng ý mà chơi đến không buông nổi tay.
Cảm giác bị nhào nặn tê dại, giống như toàn thân mất đi cảm giác. Điềm Nhiên nằm ở trên ghế sofa, hô hấp lên xuống nhìn anh đang từng chút một cởi đồ của mình và anh ấy ra.
Từng lớp áo quần trên người của cả hai dần được cởi bỏ, bị ném vươn vãi xung quanh.
Điềm Nhiên bại lộ tất cả trước anh và Lăng Tiêu cũng như thế. Cô không được tự nhiên mà uốn éo thân mình, đưa tay muốn che lại những nơi nhạy cảm thì bị anh đưa tay cản lại. Anh đưa mắt thâm sâu nhìn cô, quét một lượt trên thân thể của Điềm Nhiên. Tầm mắt Điềm Nhiên hướng xuống, thu vào trong đáy mắt chính là thân hình rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn của anh. Điềm Nhiên có chút hoảng, cô không nghĩ sau lớp áo mà anh thường mặc lại chính là một khung cảnh này.
“Nhiên Nhiên… rất đẹp!”
Lăng Tiêu hưởng thụ thân thể mềm mại của cô, mặt chôn ở bầu vú mềm no đủ, hé răng cắn lên đầu vú cứng rắn, đầu lưỡi liếm láp da thịt trắng mịn.
Cảm giác lạ lẫm đánh úp, Điềm Nhiên theo bản năng muốn tránh né nhưng bản thân đã bị anh vây cầm. Toàn thân cô nóng như lửa đốt, đưa tay lên miệng cắn chặt ngăn những tiếng rên rỉ xấu hổ mà bản thân sắp phát ra.
Đầu óc cô dần trở nên mụ mị. Mới đầu cảm giác lạ lẫm không quen muốn tránh né nhưng chỉ một lúc sau, khi cơn nóng thiêu đốt đi toàn bộ lí trí, cô không những không tránh né mà còn có ý muốn nhiều hơn nữa. Điềm Nhiên cong lưng, ghé sát cơ thể của mình vào gần anh hơn.
Ý cười trong mắt Lăng Tiêu càng sâu, bàn tay cũng vì vậy mà càn rỡ hơn, phiêu lưu khắp nơi trên cơ thể của cô. Mỗi một nơi bàn tay to lớn của anh chạm tới là cảm giác nóng hổi như bị châm lửa râm ran đến đấy.
Bàn tay anh hướng xuống dưới trong khi miệng vẫn đang gặm cắn đôi gò bồng của cô. Anh nắm một góc quần lót của cô, chậm rãi dọc theo chân trắng noãn lột xuống, mở chân của cô ra, eo cường tráng chen vào. Vậy là… trang bị duy nhất còn sót lại trên thân thể cô cuối cùng cũng bị kéo cởi ra. Bàn tay ấm áp của anh mơn trớn nơi riêng tư của cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt vuốt ve viền ngoài môi, â.m đ.ế cùng mép th.ị.t căngđầy hai bên đều không tránh khỏi việc bị anh trêu đùa. Lớp lông m* thưa thớt cưng cứng kết hợp cùng ít d.â.m dịch nhớp nháp chảy ra khiến Lăng Tiêu trêu đùa không ngơi tay. Tiếng “nhép nhép” liên tục vang lên khiến Điềm Nhiên đang mê man cũng phải đỏ mặt vì ngại ngùng.
“A…”
Toàn thân cô căng cứng, bất ngờ kêu lên khi một ngón tay của anh đưa vào, khuấy động hai bên tường th.ị.t non mềm của cô. Một ngón rồi hai ngón, tốc độ của anh mỗi lúc một nhanh hơn đến khi cô cao trào, d*m dịch nhầy nhụa đầy nơi cửa huy*t.
Dưới sự kiểm soát của anh, hai chân Điềm Nhiên bị gập lại, cô nhận thấy cây gậy th.ị.t to lớn màu đỏ tím nóng bỏng nổi đầy gân trông thật đáng sợ của anh đang ở giữa hai chân mình, quy đầu như hình quả nấm đang đặt vào khe hở giữa hai đùi của cô.
“Ưm… Nhiên Nhiên à, em cảm nhận được gì chưa?” Giọng nói khàn khàn nhuốm đầy màu dục vọng của anh vang lên bên tai cô. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào gò má của của cô, Lăng Tiêu thấy cô không phản ứng gì thì có chút tiếc nuối, ấm ức nghiêng đầu cắn vào vành tai của cô một cái.
“Ha… đừng, đừng cắn…” Điềm Nhiên sực tỉnh, vội vàng cất lời muốn ngăn anh lại.
Lăng Tiêu còn hơi men say trong người, trước cơn dục vọng đang bao lấy, anh cố chấp muốn bắt nạt cô.
“Trả lời anh.”
“Là… là…”
Đó là dương v.ậ.t của anh...
“Em suy nghĩ lại đi, anh sẽ cho em ba giây để rút lại câu nói vừa rồi.” Lăng Tiêu nhìn cô, nghiêm nghị nói. Nhưng mà… hình tượng đấy chưa giữ được bao lâu khi anh ta ngay lập tức mở miệng nói.
“Bây giờ em đã hết cơ hội để đổi ý rồi!”
Ch.ết tiệt! Đùa nhau à? Anh ta còn chưa đếm nữa mà?
Lăng Tiêu nhìn cô với ánh mắt thâm sâu, giọng nói mang ý dục vọng khàn khàn vang lên.
Lăng Tiêu đưa tay chạm vào cô, cúc áo ngủ đầu tiên được tháo ra làm lộ ra phần da thịt trắng nõn lấp ló sau lớp áo trông thật quyến rũ.
Điềm Nhiên căng thẳng đưa tay cản anh lại, anh ngỡ ngàng khi nghĩ cô muốn dừng lại nhưng không ngờ lại nghe cô nói:
“Em… em tự cởi được…”
Lăng Tiêu: “…” Đáng yêu quá!
Cô nói lời này với khuôn mặt đỏ au kia thì làm sao anh có thể dừng lại đây?
Căn phòng khách sáng đèn giúp hai người có thể nhìn rõ ràng từng biểu cảm nhỏ đến hành động của nhau. Anh hạ thấp người xuống, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mộng ướt át của cô một cái rồi lưu luyến rời đi.
“Được rồi, sau này sẽ cho em cởi. Không chỉ là của em mà cả của anh cũng được nữa. Trò chơi tình thú đấy sau này chúng ta sẽ cùng chơi nhé. Hiện tại… Nhiên Nhiên à, anh không thể đợi được nữa rồi…” Giọng nói nam tính có lực của anh vang lên khiến mặt Điềm Nhiên vốn đỏ này còn đỏ hơn.
Lần… lần sau cái gì cơ chứ?
Lời Điềm Nhiên muốn nói còn chưa kịp nói ra đã phải nghẹn lại, nuốt ngược vào trong khi nụ hôn thô lỗ và liều lĩnh của anh ập đến. Đôi môi của anh dán lên, tách hai cánh môi đỏ mọng của cô ra, ngang nhiên xông thẳng vào. Bên trong răng môi đột nhiên bị xâm chiếm, đầu lưỡi cô vô tình chạm vào những nơi mềm mại trong khoang miệng của anh. Tim bỗng nhiên đập mạnh, tiếng tim đập thình thịch một cách khuếch đại. Cô rơi vào mơ hồ, chẳng rõ đấy là tiếng tim đập của anh hay của cô nữa rồi.
Lăng Tiêu luôn quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt của cô. Nhận thấy người bên dưới mình căng thẳng, anh thả chậm tốc độ, đầu lưỡi liếm láp từng ngóc ngách trong miệng, cuốn lấy đầu lưỡi nóng hổi của cô.
Một đôi tay to lớn ấm áp chui vào bên trong chiếc áo ngủ của cô. Toàn thân cô cứng đờ, hồi hộp dõi theo động tác tay của Lăng Tiêu. Bàn tay bên trong áo ngủ của cô di chuyển, dần dần hướng lên trên. Mỗi nơi anh chạm vào đều nóng như lửa đốt, Điềm Nhiên thất thanh kêu lên một tiếng “ưm” nhỏ bé trong cổ họng khi anh đưa tay bao bọc lấy bên ngực của cô mà xoa nắn.
Cảm giác dưới tay thật kích thích. Nơi đấy của cô to tròn vừa đủ, mềm mại lại rất đàn hồi. Lăng Tiêu nổi lên ham muốn, không kìm được mà mạnh tay xoa nắn đôi gò bồng của cô mạnh hơn, biến nó thành nhiều hình thù mà bản thân mong muốn. Hai tay bận chăm sóc nơi no đủ của cô, anh không quên dùng nụ hôn của mình để chăm sóc cái miệng nhỏ ở trên của cô.
“Ừm...” Cô bị hôn đến hít thở không thông, Điềm Nhiên khẽ ngân nga mềm mại uyển chuyển khiến dưới bụng Lăng Tiêu vô thức nóng lên.
Lăng Tiêu kết thúc nụ hôn dài, đôi mắt nhuốm đầy dục vọng chăm chú nhìn cô. Đôi môi đỏ mộng có phần hơi sưng đỏ của cô vẫn còn đọng nước, trông thật gợi cảm và ướt át. Điềm Nhiên đưa mắt nhìn anh, đôi môi hé mở, cất giọng như câu dẫn gọi tên anh: “Lăng Tiêu...”
“Ừm…” Anh đáp lại cô một tiếng trong cổ họng.
Ánh mắt anh chăm chăm trên người cô, như một đứa trẻ tìm được món đồ ưng ý mà chơi đến không buông nổi tay.
Cảm giác bị nhào nặn tê dại, giống như toàn thân mất đi cảm giác. Điềm Nhiên nằm ở trên ghế sofa, hô hấp lên xuống nhìn anh đang từng chút một cởi đồ của mình và anh ấy ra.
Từng lớp áo quần trên người của cả hai dần được cởi bỏ, bị ném vươn vãi xung quanh.
Điềm Nhiên bại lộ tất cả trước anh và Lăng Tiêu cũng như thế. Cô không được tự nhiên mà uốn éo thân mình, đưa tay muốn che lại những nơi nhạy cảm thì bị anh đưa tay cản lại. Anh đưa mắt thâm sâu nhìn cô, quét một lượt trên thân thể của Điềm Nhiên. Tầm mắt Điềm Nhiên hướng xuống, thu vào trong đáy mắt chính là thân hình rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn của anh. Điềm Nhiên có chút hoảng, cô không nghĩ sau lớp áo mà anh thường mặc lại chính là một khung cảnh này.
“Nhiên Nhiên… rất đẹp!”
Lăng Tiêu hưởng thụ thân thể mềm mại của cô, mặt chôn ở bầu vú mềm no đủ, hé răng cắn lên đầu vú cứng rắn, đầu lưỡi liếm láp da thịt trắng mịn.
Cảm giác lạ lẫm đánh úp, Điềm Nhiên theo bản năng muốn tránh né nhưng bản thân đã bị anh vây cầm. Toàn thân cô nóng như lửa đốt, đưa tay lên miệng cắn chặt ngăn những tiếng rên rỉ xấu hổ mà bản thân sắp phát ra.
Đầu óc cô dần trở nên mụ mị. Mới đầu cảm giác lạ lẫm không quen muốn tránh né nhưng chỉ một lúc sau, khi cơn nóng thiêu đốt đi toàn bộ lí trí, cô không những không tránh né mà còn có ý muốn nhiều hơn nữa. Điềm Nhiên cong lưng, ghé sát cơ thể của mình vào gần anh hơn.
Ý cười trong mắt Lăng Tiêu càng sâu, bàn tay cũng vì vậy mà càn rỡ hơn, phiêu lưu khắp nơi trên cơ thể của cô. Mỗi một nơi bàn tay to lớn của anh chạm tới là cảm giác nóng hổi như bị châm lửa râm ran đến đấy.
Bàn tay anh hướng xuống dưới trong khi miệng vẫn đang gặm cắn đôi gò bồng của cô. Anh nắm một góc quần lót của cô, chậm rãi dọc theo chân trắng noãn lột xuống, mở chân của cô ra, eo cường tráng chen vào. Vậy là… trang bị duy nhất còn sót lại trên thân thể cô cuối cùng cũng bị kéo cởi ra. Bàn tay ấm áp của anh mơn trớn nơi riêng tư của cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt vuốt ve viền ngoài môi, â.m đ.ế cùng mép th.ị.t căngđầy hai bên đều không tránh khỏi việc bị anh trêu đùa. Lớp lông m* thưa thớt cưng cứng kết hợp cùng ít d.â.m dịch nhớp nháp chảy ra khiến Lăng Tiêu trêu đùa không ngơi tay. Tiếng “nhép nhép” liên tục vang lên khiến Điềm Nhiên đang mê man cũng phải đỏ mặt vì ngại ngùng.
“A…”
Toàn thân cô căng cứng, bất ngờ kêu lên khi một ngón tay của anh đưa vào, khuấy động hai bên tường th.ị.t non mềm của cô. Một ngón rồi hai ngón, tốc độ của anh mỗi lúc một nhanh hơn đến khi cô cao trào, d*m dịch nhầy nhụa đầy nơi cửa huy*t.
Dưới sự kiểm soát của anh, hai chân Điềm Nhiên bị gập lại, cô nhận thấy cây gậy th.ị.t to lớn màu đỏ tím nóng bỏng nổi đầy gân trông thật đáng sợ của anh đang ở giữa hai chân mình, quy đầu như hình quả nấm đang đặt vào khe hở giữa hai đùi của cô.
“Ưm… Nhiên Nhiên à, em cảm nhận được gì chưa?” Giọng nói khàn khàn nhuốm đầy màu dục vọng của anh vang lên bên tai cô. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào gò má của của cô, Lăng Tiêu thấy cô không phản ứng gì thì có chút tiếc nuối, ấm ức nghiêng đầu cắn vào vành tai của cô một cái.
“Ha… đừng, đừng cắn…” Điềm Nhiên sực tỉnh, vội vàng cất lời muốn ngăn anh lại.
Lăng Tiêu còn hơi men say trong người, trước cơn dục vọng đang bao lấy, anh cố chấp muốn bắt nạt cô.
“Trả lời anh.”
“Là… là…”
Đó là dương v.ậ.t của anh...
Danh sách chương