“Nhiên Nhiên…” Anh cất giọng nỉ non gọi tên cô.

Điềm Nhiên sao còn không hiểu ham muốn hiện giờ của anh như thế nào?

Thật ra không chỉ riêng mình anh ham muốn cô mà ngay cả cô, cũng đang rất ham muốn có được anh.

Cảm giác ngứa ngáy và trống vắng giữa hai chân khiến cô dường như sắp phát điên rồi.

Cô loạng choạng từ dưới đất đứng lên với đôi chân mềm nhũn của mình, ở ngay trước mặt anh thực hiện một màn thoát y đầy bắt mắt. Nóng rực và cuốn hút đến mức Lăng Tiêu còn cảm thấy tiếc nuối nếu bản thân mình chớp mắt.

Từng thứ một trên người cô rơi xuống, sau vài thao tác nữa thì trên người cô đã hoàn toàn trơ trọi, không một mảnh vải che thân đứng trước mặt của anh.

Điềm Nhiên ngại chứ? Tất nhiên là có nhưng nó sẽ chẳng là gì so với cảm giác nóng bỏng ham muốn phối phương hiện hữu trong người mình.

“Em thật sự làm anh rất bất ngờ.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp đầy quyến rũ lòng người của anh vang lên.

Điềm Nhiên mở rộng đôi chân thon dài của mình ra ngồi lên đùi đối diện với anh, trước ánh mắt nóng bỏng như sói rình mồi của anh, cô cất giọng hỏi:

“Vậy anh có thích không?”

Lăng Tiêu gục mặt xuống hõm cổ của cô, đôi bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng đưa lên xoa nắn cặp v.ú đầy đặn dựng đứng trong không khí của cô, nói một cách thỏa mãn: “Tất nhiên là vô cùng hài lòng.”

Anh gặm nhấm chiếc cần cổ trắng ngần của cô để lại biết bao vết đỏ hồng đầy mờ ám như đánh dấu chủ quyền rồi ngẩng mặt lên, cậy mở đôi môi đỏ mộng của cô mà càn quét.

Tiếng nước ướt át vang lên giữa môi lưỡi của hai người. Điềm Nhiên đột nhiên “a” lên một tiếng khi hạ thể bị một bàn tay sờ mó đến. Anh mơn trớn â.m h.ộ của cô, kích thích hạt đậu nhỏ khiến toàn thân cô phải căng cứng. Điềm Nhiên cong lưng, ý đồ tránh né bị anh phát hiện, đưa tay ôm chặt lấy thắt lưng kéo sát cô về phía anh.

“Aaa…”

Một ngón tay của anh cho vào trong, khuấy đảo chà sát lên hai mép tường thành của cô. Anh liên tục rút ra đâm vào, chẳng mấy chốc đã biến thành ba ngón tay. Miệng nhỏ của Điềm Nhiên tiết ra nhiều d.â.m thuỷ, kết hợp với tiết tấu ra vào của anh tạo nên những âm thanh nhóp nhép khiến người ta nghe được phải đỏ mặt.

“Ưm… Lăng Tiêu… áaa…”

Lăng Tiêu kìm nén dục vọng chướng đến phát đau của mình để chuẩn bị cho cô được tốt nhất. Trên trán anh chảy mồ hồi ròng ròng, cánh tay nổi đầy gân xanh, khó khăn kìm chế chính bản thân mình.

“Em… em muốn…”

Điềm Nhiên đưa tay cản anh lại, giọng nói mị hoặc nhuốm màu tình dục của cô vang lên khiến anh lại thêm một phần khó khăn kìm nén.

“Chưa… chưa được, thêm chút nữa đã.” Anh cất giọng khàn đặc nói. Dù bản thân đang chật vật muốn phóng túng đến phát điên nhưng vẫn ngoan cố không chịu tiến đến bước tiếp theo.

Cô nhỏ bé yếu ớt như thế, anh sung sức và to lớn đến như vậy, nếu không chuẩn bị kĩ lưỡng thì cô sẽ rất đau. Nếu đã là chịu đang thì thật để anh gánh chịu còn hơn.

“Em… đã nói là em làm chủ mà. Anh không được quyền quyết định!”

Cô mạnh mẽ đẩy anh ra, trước ánh mắt đỏ ngầu nhuốm màu dục vọng của Lăng Tiêu, cô chầm chậm nắm lấy d.ư.ơ.ng v.ậ.t to lớn cứng ngắc của anh nhét vào nơi thầm kín của mình.

“Ha!”

“Ưm…”

Hai người đồng loạt kêu lên một tiếng đầy khoái lạc khi nơi hạ thể hoà hợp vào nhau. C.ô.n th.ị,t to lớn như củ khoai nóng bỏng của anh vào sâu trong cô theo từng nhịp nhấp lên xuống nặng nề của Điềm Nhiên.

Lăng Tiêu thỏa mãn đến run người, nhắm mắt ngả đầu ra sau kìm nén cơn kích thích muốn phóng túng luận động của mình. Bên trong cô thật khít và ẩm ướt như thể có hàng ngàn cái miệng nhỏ đang bao lấy anh. Mồ hôi trên trán anh chảy ròng ròng, gầm nhẹ lên một tiếng trong cổ họng áp chế dục vọng xuống.

Khó khăn lắm mới có dịp cô muốn chủ động, anh phải giúp cô thành toàn. Không thể áp chế khiến cô hoảng sợ được.

“Ưm… Lăng, Lăng Tiêu… ôm… ôm em…”

C.ô.n th.ị.t của anh chôn sâu trong người của cô, Điềm Nhiên cử động phần hông, dồn lực vào thân dưới liên tục lên xuống để tạo ra khoái cảm cho cả hai. Khuôn mặt anh thỏa mãn, tiếng thở dốc không ngừng phát ra từ đôi môi mỏng khẽ mím của anh.

Lăng Tiêu nghe thấy lời của cô nói, anh vươn tay ôm lấy hông của cô, chỉnh lại tư thế giúp cô có thể thuận lợi di chuyển. Dường như đã quá quen thuộc với nhau, chẳng cần nói một lời mà cả hai đã tự biết ý mà ngả người về phía nhau, cuồng nhiệt quấn quýt lấy môi của người kia.

Cô liếm láp đôi môi của anh, anh càn quét khoang miệng của cô. Theo lẽ tự nhiên, quần áo trên người cả hai đã rơi vãi khắp nền đất dưới chân.

“Hưm…”

Với âm thanh da th.ị.t va chạm phầm phập của c.ô.n th.ị.t ra vào trong tiểu hu.yệt nhỏ hẹp cùng tiếng bạch bạch do sự động chạm xác th.ị.t vang lên, cô chìm đắm trong dục vọng với đôi mắt mờ mịt của chính mình trong đáy mắt anh.

“Ha… ưm… anh, anh…”

Điềm Nhiên khoái cảm bủa vây, cô ôm chặt lấy cổ của anh miệng không ngừng rên rỉ sau một lúc lâu nhấp liên tục và đón nhận cao trào.

Thân dưới nhức mỏi, động tác của cô cũng dần trở nên chậm và lâu hơn. Đây… chẳng khác nào chính là một loại tra tấn đầy kích thích dành cho anh.

Lăng Tiêu nghiến chặc răng, dường như đã không thể kìm chế được nữa mà nắm chặt lấy eo nhỏ của cô, ra sức dùng lực.

Điềm Nhiên vừa đạt cao trào, một dòng d.â.m th.ủ.y chảy ra làm ướt dẫm dề nơi giao hợp của hai người. Điều này càng khiến anh thêm phần kịch liệt khi tốc độ ra vào càng thêm thuận lợi và nhanh hơn.

“Aaa… Lăng Tiêu, anh à… không, không thể nữa… á!”

“Anh là gì của em?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, kèm theo đấy là c.ô.n th.ị.t liên tục đ.â.m rút sau mỗi từ ngữ mà anh nói.

Điềm Nhiên mơ màng, khoái cảm làm đầu óc cô trở nên mụ mị.

“Là… là… là bạn trai!”

“Hừm!” Anh dường như không thích câu trả lời này. Hành động càng thêm phần mãnh liệt khiến tầm mắt của cô mờ ảo đi.

“Em nói lại đi, nếu nói đúng thì anh sẽ làm chậm lại?”

Điềm Nhiên mím môi không nói, chính hành động ngoan cố này của cô đã kích thích đến mãnh cảm muốn chinh phục của anh.

“Ưm, ha! Lăng Tiêu, chậm… chậm lại!”

“Là gì?” Anh cất giọng cuốn hút nói bên tai của cô.

Điềm Nhiên cắn môi, sau hai lần tiếp tục đ.â.m sâu của anh thì buộc phải buông vũ khí đầu hàng, thất thanh kêu lên.

“Ông… ông xã, chồng… anh là chồng của em.”

“Hưm… ngoan!” Tiếng cười vui vẻ của anh vang lên, cất giọng khen ngợi cô.

“Ha… aaa, anh… chậm, chậm lại đi! Em… chịu không nổi… Á!”

Anh nghe tiếng cô rên rỉ đầy nỉ non thì đ.â.m vào càng nhanh, càng mạnh hơn, miệng anh hạ xuống cắn lên vai cô rồi đ.â.m vào điên cuồng hơn trước.

“Lăng Tiêu là đồ… nói dối!”

“Aaa... anh... nhanh quá... em không chịu được... a... em sắp...”

Hoa huy.ệt của cô điên cuồng co rút dưới những lần đ.â.m vào mạnh mẽ của anh. Trong đầu cô xuất hiện một tia sáng lóe lên, toàn thân cô như bị điện giật, đột nhiên một dòng nước trong vắt b.ắn ra từ lỗ nhỏ của cô.

“Ha… aaa…”

“Nhiên Nhiên… cố gắng, thêm chút nữa!”

Anh đang chạy nước rút trong cô, sau khi điên cuồng đ.â.m cả trăm lần thì cuối cùng cũng b.ắn ra dòng t*nh dịch đặc quánh vào nơi sâu thẳm trong cô.

Lăng Tiêu thấm mệt ôm lấy cô ngã xuống chiếc ghế sô pha dưới thân, thở hổn hển nói:

“Bà xã, anh yêu em ch.ết mất!”

Điềm Nhiên vẫn còn hấm hức, giơ nắm đấm nhỏ đấm vào ngực của anh.

“Ai là bà xã của anh chứ!”

Anh hôn “chụt” một cái lên môi của cô, không có liêm sỉ nói: “Là em đấy!”

Điềm Nhiên: “…”

“Buông em ra!”

Cô giẫy giụa, ý đồ muốn thoát thân bị anh cản lại. Chưa để cô lên tiếng, anh đã cất giọng nói trước:

“Bảo bối, em đừng dại mà cử động. Nếu bây giờ mà cử động là sẽ lớn chuyện đấy!”

Anh còn khoa trương đến mức nắm lấy tay cô kéo xuống dưới, ép buộc cô phải chạm lên phần bụng còn đang nhô lên của mình.

C.ô.n th.ị.t của anh… vẫn còn đang ở trong cô!

“Cầm thú!”

Anh cười nham nhở, nói: “Với mình em!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện