Sáng ngày hôm sau, Điềm Nhiên thức giấc với một thể trạng đầy mệt mỏi. Trái ngược với cô, người đàn ông nào đấy ăn no xong liền hơn hớn ra mặt.
Buổi sáng anh dậy từ sớm, nấu một bữa sáng thật thơm ngon rồi đợi cô thức giấc.
Rõ ràng người tiêu tốn tinh lực là anh nhưng người đau đớn đến mức không xuống được giường lại là cô!
Điềm Nhiên vừa mở mắt, đập ngay vào mắt chính là khuôn mặt điển trai đáng ghét của anh đang dí sát vào mặt của mình. Nếu không phải là khuôn mặt của anh đẹp, cô nhìn cũng đã quen thì có lẽ đã có án mạng xảy ra ngay trên chính chiếc giường ấm áp của cô rồi.
Đây có lẽ là một phần nhiều lí do mà các chị em thường khuyên những người đi sau là nên lấy một người chồng đẹp.
Đúng là không thể nạo ra ăn nhưng được cái vào những lúc tức giận muốn gi.ết người thì cũng không thể xuống tay.
Không mang tội, không đi tù, gia đình đầm ấm tiếp tục hạnh phúc.
Anh nằm phè phỡn, dù không ngủ nhưng vẫn chiếm một phần lớn của chiếc giường khiến cô bị ép sát đến bên mép, Điềm Nhiên muốn giẫy giụa tránh khỏi anh thì cũng không có cơ hội đấy.
“Bà xa, buổi sáng tốt lành!” Khuôn mặt tràn đầy sắc xuân không một khuyết điểm của anh đang nói lời mật ngọt rót vào tai cô. Ánh mắt dịu dàng ấm áp, nụ cười hạnh phúc luôn treo trên môi kết hợp cùng tinh thần sảng khoái nhẹ nhàng vào buổi sáng sớm còn gì tuyệt hơn?
“Mau, chúc chồng em buổi sáng tốt lành đi.” Anh háo hức hối thúc cô.
“Em…”
Cô gần như đã bị cuốn theo anh, thật may vào phút cuối chút lí trí còn sót lại đã vùng lên, kéo cô thoát khỏi cơn mộng mị.
“Em… em đã nói là không được gọi như thế cơ mà? Aaa….” Điềm Nhiên thẹn quá hoá giận, lớn tiếng quát lên. Vừa nhúc nhích người một chút thì cơn đau nhức từ eo và hạ thể truyền đến khiến cô đau đớn kêu lên, cong lưng nhăn mày khóc không thành tiếng.
“Em… đau sao?”
Lăng Tiêu lo lắng nhích người gần cô, cất giọng quan tâm hỏi han.
Lòng tự trọng của Điềm Nhiên hớ sao có thể thừa nhận chuyện này?
“Đau gì chứ? Em mới không đau, không đau một chút nào hết!” Cô phòng má trợn mắt nói, biểu hiện ngoan cố rơi vào trong mắt anh mới đáng yêu làm sao.
Lăng Tiêu nhích người về phía cô, ép sát Điềm Nhiên đến không còn đường lui.
“Không đau sao? Vậy em có muốn… tiếp tục không?” Anh ghé vào bên tai cô, lời nói càng về sau càng thêm mờ ám.
Chiếc lưỡi linh hoạt màu hồng nhạt của anh đưa ra liếm một vòng môi trông thật cuốn hút, ánh mắt đưa tình sâu thẳm như muốn hút trong lĩnh hồn của cô vào bên trong.
Điềm Nhiên sững người, không ngờ tình cảnh lại dẫn bước đường này.
Cô… đâu có ý này?
Lăng Tiêu thấy cô im lặng thì càng lấn tới, tinh lực buổi sáng sớm của đàn ông rất tốt, anh không ngại nếu như cùng cô trải qua thêm một lần nữa đâu!
“Sao nào bà xã, mau trả lời anh đi? Nếu em không nói gì thì anh sẽ xem như là…”
Điềm Nhiên: “…”
“Đừng… đừng ép em!”
Cô đùng đùng lửa giận, giơ chân đá tên nào đấy ra thì…
Bộp!
“Á!”
“Ôi! Điềm Nhiên…”
Lăng Tiêu thất thanh kêu lên, ngay cả bản thân cũng phải ngỡ ngàng mà ngồi bật dậy, chồm người về trước nhìn xuống dưới đất.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu anh hiện giờ chính là: Ch.ết chắc rồi!
Điềm Nhiên của anh…
Cô bị ngã giường!
Điềm Nhiên mếu máo, cảm giác nhục nhã cùng đau đớn kéo đến khiến cô ấm ức đưa mắt tố cáo nhìn người đàn ông đang mím chặt môi ngăn chặn tiếng cười ngồi ở trên giường nhìn xuống mình.
“Anh… anh…” Cô nghiến răng, nói mãi không ra lời.
Anh nhảy xuống giường, đỡ Điềm Nhiên ngồi dậy, miệng liên tục nói: “Ha ha ha… anh xin lỗi, tại anh…”
Bàn tay anh đưa tới xoa xoa mặt cô, Điềm Nhiên nhân cơ hội đấy cắn một cái vào ngón tay của anh, tàn nhẫn hơn nữa còn đay nghiến như ngứa răng.
“Anh… đừng mơ đến chuyện chạm vào em!”
Lăng Tiêu: “…”
Anh nói là anh bị oan, có ai tin anh không?
…
Sau đấy anh đưa cô đến cửa hàng hoa, Điềm Nhiên dù vẫn còn tức giận chuyện hồi sáng nhưng vẫn giơ tay chào tạm biệt anh.
Lăng Tiêu nhân lúc cô không chú ý thì hôn “chụt” vào gò má của cô, mỉm cười rạng rỡ nói:
“Bảo bối đi làm vui vẻ, chiều anh sẽ đến đón em nhé!”
Trước thanh thiên bạch nhật, nơi công cộng và tấp nập người qua lại mà anh lại thể hiện tình cảm quá mức khiến Điềm Nhiên đỏ mặt, ngại ngùng nhìn ngó xung quanh.
“Anh… đi xe cẩn thận, làm việc đừng quá sức mà bỏ bữa đấy.”
Vẫn là câu nhắc nhở quen thuộc mỗi ngày của cô. Trước đây không phải là nó nhưng vì có một lần cô vô tình phát hiện Lăng Tiêu vì mải mê công việc mà bỏ quên luôn bữa trưa. Chính vì vậy mà mỗi sáng anh đưa cô đi làm, cô lại nhắc nhở anh chuyện ăn uống.
Lăng Tiêu thích nhất là lúc cô quan tâm tới mình vì đây chính là biểu thị cho việc trong trái tim cô có anh. Anh xoa đầu cô một cách trìu mến, cất giọng trầm ấm nói:
“Được, chiều gặp em sau.”
“…”
Câu chuyện tách ra vào mỗi buổi sáng không níu kéo quá lâu trong tâm trí của cô. Hôm nay cửa tiệm có nhân viên mới, cô cũng muốn chuẩn bị thật tốt để chào đón người đấy như cách mà Tiểu Mỹ và Thiên Ái từng làm với cô.
“Xin chào mọi người! Em tên là Trương Nhân Ngư, về sau rất mong mọi người sẽ giúp đỡ.”
Cô ấy lễ phép cúi đầu, vẻ ngoài đáng yêu và hoạt bát giúp cô ấy rất nhanh chiếm được thiện cảm của tất cả mọi người.
Đến giờ ăn trưa, Điềm Nhiên nhận được một tin nhắn đến từ Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu: Em ăn chưa? Aaa, anh đang ăn này!
Kèm theo đấy là hình chụp hộp cơm của anh và một mặt cười đến nham nhở.
Một dòng nước ấm chảy ngược vào trong trái tim của Điềm Nhiên. Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên màn hình, nụ cười hạnh phúc bấtgiác nở rộ trên môi đến mức ai nhìn vào cũng biết là người đang yêu.
Trương Nhân Ngư đặt xuống trước mặt cô một ly nước và một hộp bánh ăn kèm, cười tươi tắn nói: “Chị ăn thêm đi.”
Điềm Nhiên có chút ngại ngùng, cất giọng từ chối thì lại thấy cô ấy xui mặt, buồn tủi nói.
“Đây là quà làm quen của em đến mọi người, nếu chị không nhận là em sẽ buồn lắm đấy!”
“Vậy… cảm ơn em. Chị sẽ ăn thật ngon miệng.”
Cô ấy như một em gái nhỏ, cùng cô ngồi nói chuyện rất hợp ý nhau. Điềm Nhiên cứ ngỡ mình sẽ khó mà chung đụng với một người lạ nhưng người lạ là cô ấy lại rất dễ gần. Điềm Nhiên chỉ cho cô ấy những gì mình biết, từng chút một chăm sóc cho cô ấy như em gái trong nhà của mình.
Cô vốn có một đứa em cùng cha khác mẹ nhưng tình cảnh lại chỉ thiếu bước cầm dao đâm sâu vào da thịt của đối phương mà thôi. Trương Nhân Ngư chính là người đầu tiên mà cô sinh ra cảm giác muốn che chở như một người em ruột của mình.
Tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên làm cắt ngang qua câu chuyện đang nói dở của hai người. Nhân Ngư ngại ngùng nhìn cô cười gượng, Điềm Nhiên cười nhẹ nói:
“Em đi nghe đi.”
“Vâng, người nhà chắc lo lắng nên gọi hỏi thăm em. Đợi em nghe xong rồi chị em mình tiếp tục nói chuyện nhé?“
Cô gật đầu, đáp lại một tiếng: “Ừm…”
…
Trương Nhân Ngư càn điện thoại đến một nơi khuất, cô ta dáo dác nhìn xung quanh để kiểm tra kĩ càng không có ai một lần nữa rồi mới cẩn thận áp điện thoại lên tai để nghe.
“Vâng! Điểm tiểu thư, tôi nghe đây.”
Giọng nói của Điềm Uyển Uyển vang lên qua điện thoại.
“Cô đã làm xong việc chưa?”
Cô ta nhớ lại hình ảnh mà mình đã thực hiện chắc chắn công việc được giao phó rồi mới cất giọng đáp.
“Tôi đã làm xong rồi, thuốc của hôm nay… Điềm Nhiên, cô ta đã uống rồi!”
Giọng cười hả hê của Điềm Uyển Uyển vang lên trong điện thoại, cô ta khoái chí cười, miệng liên tục nói lời “Tốt lắm, tốt lắm!”
Trước khi cúp máy còn không quên nhắc nhở Nhân Ngư.
“Được rồi, cô nhớ tìm cách cho con khốn đấy uống mỗi ngày, tiền tôi sẽ chuyển đầy đủ.”
Nghe thấy chữ tiền là đôi mắt của cô ta lập tức sáng rỡ, miệng cười toe toét nói:
“Vâng, cô yên tâm. Việc cô giaotôi nhất định sẽ hoàn thành tốt. Dù có phải tìm bất cứ cách nào tôi cũng sẽ cho cô ta uống mỗi ngày một viên.”
“…”
Buổi sáng anh dậy từ sớm, nấu một bữa sáng thật thơm ngon rồi đợi cô thức giấc.
Rõ ràng người tiêu tốn tinh lực là anh nhưng người đau đớn đến mức không xuống được giường lại là cô!
Điềm Nhiên vừa mở mắt, đập ngay vào mắt chính là khuôn mặt điển trai đáng ghét của anh đang dí sát vào mặt của mình. Nếu không phải là khuôn mặt của anh đẹp, cô nhìn cũng đã quen thì có lẽ đã có án mạng xảy ra ngay trên chính chiếc giường ấm áp của cô rồi.
Đây có lẽ là một phần nhiều lí do mà các chị em thường khuyên những người đi sau là nên lấy một người chồng đẹp.
Đúng là không thể nạo ra ăn nhưng được cái vào những lúc tức giận muốn gi.ết người thì cũng không thể xuống tay.
Không mang tội, không đi tù, gia đình đầm ấm tiếp tục hạnh phúc.
Anh nằm phè phỡn, dù không ngủ nhưng vẫn chiếm một phần lớn của chiếc giường khiến cô bị ép sát đến bên mép, Điềm Nhiên muốn giẫy giụa tránh khỏi anh thì cũng không có cơ hội đấy.
“Bà xa, buổi sáng tốt lành!” Khuôn mặt tràn đầy sắc xuân không một khuyết điểm của anh đang nói lời mật ngọt rót vào tai cô. Ánh mắt dịu dàng ấm áp, nụ cười hạnh phúc luôn treo trên môi kết hợp cùng tinh thần sảng khoái nhẹ nhàng vào buổi sáng sớm còn gì tuyệt hơn?
“Mau, chúc chồng em buổi sáng tốt lành đi.” Anh háo hức hối thúc cô.
“Em…”
Cô gần như đã bị cuốn theo anh, thật may vào phút cuối chút lí trí còn sót lại đã vùng lên, kéo cô thoát khỏi cơn mộng mị.
“Em… em đã nói là không được gọi như thế cơ mà? Aaa….” Điềm Nhiên thẹn quá hoá giận, lớn tiếng quát lên. Vừa nhúc nhích người một chút thì cơn đau nhức từ eo và hạ thể truyền đến khiến cô đau đớn kêu lên, cong lưng nhăn mày khóc không thành tiếng.
“Em… đau sao?”
Lăng Tiêu lo lắng nhích người gần cô, cất giọng quan tâm hỏi han.
Lòng tự trọng của Điềm Nhiên hớ sao có thể thừa nhận chuyện này?
“Đau gì chứ? Em mới không đau, không đau một chút nào hết!” Cô phòng má trợn mắt nói, biểu hiện ngoan cố rơi vào trong mắt anh mới đáng yêu làm sao.
Lăng Tiêu nhích người về phía cô, ép sát Điềm Nhiên đến không còn đường lui.
“Không đau sao? Vậy em có muốn… tiếp tục không?” Anh ghé vào bên tai cô, lời nói càng về sau càng thêm mờ ám.
Chiếc lưỡi linh hoạt màu hồng nhạt của anh đưa ra liếm một vòng môi trông thật cuốn hút, ánh mắt đưa tình sâu thẳm như muốn hút trong lĩnh hồn của cô vào bên trong.
Điềm Nhiên sững người, không ngờ tình cảnh lại dẫn bước đường này.
Cô… đâu có ý này?
Lăng Tiêu thấy cô im lặng thì càng lấn tới, tinh lực buổi sáng sớm của đàn ông rất tốt, anh không ngại nếu như cùng cô trải qua thêm một lần nữa đâu!
“Sao nào bà xã, mau trả lời anh đi? Nếu em không nói gì thì anh sẽ xem như là…”
Điềm Nhiên: “…”
“Đừng… đừng ép em!”
Cô đùng đùng lửa giận, giơ chân đá tên nào đấy ra thì…
Bộp!
“Á!”
“Ôi! Điềm Nhiên…”
Lăng Tiêu thất thanh kêu lên, ngay cả bản thân cũng phải ngỡ ngàng mà ngồi bật dậy, chồm người về trước nhìn xuống dưới đất.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu anh hiện giờ chính là: Ch.ết chắc rồi!
Điềm Nhiên của anh…
Cô bị ngã giường!
Điềm Nhiên mếu máo, cảm giác nhục nhã cùng đau đớn kéo đến khiến cô ấm ức đưa mắt tố cáo nhìn người đàn ông đang mím chặt môi ngăn chặn tiếng cười ngồi ở trên giường nhìn xuống mình.
“Anh… anh…” Cô nghiến răng, nói mãi không ra lời.
Anh nhảy xuống giường, đỡ Điềm Nhiên ngồi dậy, miệng liên tục nói: “Ha ha ha… anh xin lỗi, tại anh…”
Bàn tay anh đưa tới xoa xoa mặt cô, Điềm Nhiên nhân cơ hội đấy cắn một cái vào ngón tay của anh, tàn nhẫn hơn nữa còn đay nghiến như ngứa răng.
“Anh… đừng mơ đến chuyện chạm vào em!”
Lăng Tiêu: “…”
Anh nói là anh bị oan, có ai tin anh không?
…
Sau đấy anh đưa cô đến cửa hàng hoa, Điềm Nhiên dù vẫn còn tức giận chuyện hồi sáng nhưng vẫn giơ tay chào tạm biệt anh.
Lăng Tiêu nhân lúc cô không chú ý thì hôn “chụt” vào gò má của cô, mỉm cười rạng rỡ nói:
“Bảo bối đi làm vui vẻ, chiều anh sẽ đến đón em nhé!”
Trước thanh thiên bạch nhật, nơi công cộng và tấp nập người qua lại mà anh lại thể hiện tình cảm quá mức khiến Điềm Nhiên đỏ mặt, ngại ngùng nhìn ngó xung quanh.
“Anh… đi xe cẩn thận, làm việc đừng quá sức mà bỏ bữa đấy.”
Vẫn là câu nhắc nhở quen thuộc mỗi ngày của cô. Trước đây không phải là nó nhưng vì có một lần cô vô tình phát hiện Lăng Tiêu vì mải mê công việc mà bỏ quên luôn bữa trưa. Chính vì vậy mà mỗi sáng anh đưa cô đi làm, cô lại nhắc nhở anh chuyện ăn uống.
Lăng Tiêu thích nhất là lúc cô quan tâm tới mình vì đây chính là biểu thị cho việc trong trái tim cô có anh. Anh xoa đầu cô một cách trìu mến, cất giọng trầm ấm nói:
“Được, chiều gặp em sau.”
“…”
Câu chuyện tách ra vào mỗi buổi sáng không níu kéo quá lâu trong tâm trí của cô. Hôm nay cửa tiệm có nhân viên mới, cô cũng muốn chuẩn bị thật tốt để chào đón người đấy như cách mà Tiểu Mỹ và Thiên Ái từng làm với cô.
“Xin chào mọi người! Em tên là Trương Nhân Ngư, về sau rất mong mọi người sẽ giúp đỡ.”
Cô ấy lễ phép cúi đầu, vẻ ngoài đáng yêu và hoạt bát giúp cô ấy rất nhanh chiếm được thiện cảm của tất cả mọi người.
Đến giờ ăn trưa, Điềm Nhiên nhận được một tin nhắn đến từ Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu: Em ăn chưa? Aaa, anh đang ăn này!
Kèm theo đấy là hình chụp hộp cơm của anh và một mặt cười đến nham nhở.
Một dòng nước ấm chảy ngược vào trong trái tim của Điềm Nhiên. Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên màn hình, nụ cười hạnh phúc bấtgiác nở rộ trên môi đến mức ai nhìn vào cũng biết là người đang yêu.
Trương Nhân Ngư đặt xuống trước mặt cô một ly nước và một hộp bánh ăn kèm, cười tươi tắn nói: “Chị ăn thêm đi.”
Điềm Nhiên có chút ngại ngùng, cất giọng từ chối thì lại thấy cô ấy xui mặt, buồn tủi nói.
“Đây là quà làm quen của em đến mọi người, nếu chị không nhận là em sẽ buồn lắm đấy!”
“Vậy… cảm ơn em. Chị sẽ ăn thật ngon miệng.”
Cô ấy như một em gái nhỏ, cùng cô ngồi nói chuyện rất hợp ý nhau. Điềm Nhiên cứ ngỡ mình sẽ khó mà chung đụng với một người lạ nhưng người lạ là cô ấy lại rất dễ gần. Điềm Nhiên chỉ cho cô ấy những gì mình biết, từng chút một chăm sóc cho cô ấy như em gái trong nhà của mình.
Cô vốn có một đứa em cùng cha khác mẹ nhưng tình cảnh lại chỉ thiếu bước cầm dao đâm sâu vào da thịt của đối phương mà thôi. Trương Nhân Ngư chính là người đầu tiên mà cô sinh ra cảm giác muốn che chở như một người em ruột của mình.
Tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên làm cắt ngang qua câu chuyện đang nói dở của hai người. Nhân Ngư ngại ngùng nhìn cô cười gượng, Điềm Nhiên cười nhẹ nói:
“Em đi nghe đi.”
“Vâng, người nhà chắc lo lắng nên gọi hỏi thăm em. Đợi em nghe xong rồi chị em mình tiếp tục nói chuyện nhé?“
Cô gật đầu, đáp lại một tiếng: “Ừm…”
…
Trương Nhân Ngư càn điện thoại đến một nơi khuất, cô ta dáo dác nhìn xung quanh để kiểm tra kĩ càng không có ai một lần nữa rồi mới cẩn thận áp điện thoại lên tai để nghe.
“Vâng! Điểm tiểu thư, tôi nghe đây.”
Giọng nói của Điềm Uyển Uyển vang lên qua điện thoại.
“Cô đã làm xong việc chưa?”
Cô ta nhớ lại hình ảnh mà mình đã thực hiện chắc chắn công việc được giao phó rồi mới cất giọng đáp.
“Tôi đã làm xong rồi, thuốc của hôm nay… Điềm Nhiên, cô ta đã uống rồi!”
Giọng cười hả hê của Điềm Uyển Uyển vang lên trong điện thoại, cô ta khoái chí cười, miệng liên tục nói lời “Tốt lắm, tốt lắm!”
Trước khi cúp máy còn không quên nhắc nhở Nhân Ngư.
“Được rồi, cô nhớ tìm cách cho con khốn đấy uống mỗi ngày, tiền tôi sẽ chuyển đầy đủ.”
Nghe thấy chữ tiền là đôi mắt của cô ta lập tức sáng rỡ, miệng cười toe toét nói:
“Vâng, cô yên tâm. Việc cô giaotôi nhất định sẽ hoàn thành tốt. Dù có phải tìm bất cứ cách nào tôi cũng sẽ cho cô ta uống mỗi ngày một viên.”
“…”
Danh sách chương