“Chị Nhiên, uống nước đi!”

“Chị Nhiên ơi, em có nấu nước giải nhiệt này!”

“Chị Nhiên…”

Và…

Vô vàng nhưng ngày vang lên câu gọi thân thương đấy.

Mỗi lần như thế, Điềm Nhiên đều vui vẻ nhận lấy, mỉm cười rạng rỡ như ánh mắt trời với cô ấy.

“Cảm ơn em!”

Vì cảm thấy rất biết ơn về những thứ mà cô ấy làm, Điềm Nhiên lấy được tiền lương còn để ra một phần mua quà đáp lễ tặng cho cô ấy.

Lăng Tiêu thấy tần suất cô nhắc đến tên Trương Nhân Ngư ngày một nhiều, cô còn đặc biệt mua cả quà cho cô ấy thì ghen tị hấm hức nói:

“Hừ! Riết rồi chẳng biết ai mới là người yêu của em nữa. Mười câu thì hết chín câu Thiên Ái và Nhân Ngư, một câu còn lại thì nửa câu đã liên quan đến Tiểu Mỹ. Hôm nay em còn mua cả quà cho cô ấy. Đồ vô lương tâm, anh rốt cuộc chiếm bao nhiêu trong trái tim của em vậy hả?”

“Anh là nhất!” Điềm Nhiên bước tới ôm lấy cổ anh hôn “chụt” một cái lên gò má góc cạnh của người đàn ông đang đứng phụng phịu kế bên ghế sô pha.

“…”

Anh được đà ôm lấy eo cô, nhưng dù vậy vẫn chẳng chịu buông bỏ khuôn mặt lạnh vô cảm đang tỏ vẻ giận dỗi.

Cô bất lực thở dài, với tay về hướng chiếc tủ nhỏ cạnh tivi, kéo ngăn kéo ra lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.

Lăng Tiêu nhìn vào lòng bàn tay cô rồi lại nhìn khuôn mặt của cô. Ý cười đã tràn hết lên khuôn mặt và khoé môi nhưng vẫn cố giữ điệu bộ của ông cụ non, hờ hững không quan tâm đến thế sự.

Khoé mắt cong cong, anh bĩu môi nói:

“Gì vậy, đồ ăn em muốn tặng cho ai sao? Là Tiểu Mỹ hay Thiên Ái? À! Là còn có Tiểu Nhân hay cô gái nào tên Thiên Vị?”

“…”

Ai nói con gái khó hiểu và hay gây sự vô cớ chứ?

Người đàn ông này của cô tính khí cũng chẳng mấy dễ chịu đâu!

“Thật là hết nói nổi với anh. Đúng là dùng lời lẽ thì chẳng thể nào giải quyết được mà!”

Cô trực tiếp đẩy anh ngồi xuống ghế, bản thân cũng theo đấy mà ngồi bên cạnh anh. Lăng Tiêu đẩy tay cô ra, giọng điệu lạnh lùng mà xa cách nói:

“Ah! Làm gì vậy chứ? Tôi có là gì của cô đâu? Xin cô giữ tự trọng, bạn gái ở nhà yêu thương tôi lắm, tôi chỉ quan tâm tới mình cô ấy mà thôi.”

Điềm Nhiên: “…”

Hay là cô đánh trên đàn ông ấu trĩ này một trận cho thỏa mãn xong rồi dỗ dành xin lỗi luôn một thể nhỉ?

“Đấy, thấy chưa? Cô tính theo đuổi tôi với cái khuôn mặt dữ tợn đấy ư? Hừ, đúng là không biết lượng sức!”

“Bạn gái tôi rất hiền lành, cô ấy luôn đặt tôi ở vị trí trung tâm. Cô ấy luôn đối xử dịu dàng… BỐP!”

“Em… em đánh anh!”

Lăng Tiêu ấm ức nói, bàn tay ôm chặt lấy đầu, đưa mắt tố cáo nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Hết rồi, hết thật rồi! Cô ấy hết yêu anh thật rồi!

Thấy biểu cảm tủi thân của anh cũng khiến tâm cô mềm đi. Điềm Nhiên đưa tay qua xoa xoa đầu của anh xem như đang sửa chữa lỗi lầm. Cô mở hộp quà ra, chìa ra trước mặt cho anh có thể thấy rõ.

“Em đã nói là em chỉ yêu mình anh thôi mà? Có nghe lời của em nói không vậy?”

“Có mà…”

Lăng Tiêu như chú cún con đang bị chủ mắng. Cô gần như đã tưởng tượng ra được cái tai cụp xuống và chiếc đuôi ỉu xìu từ anh.

Bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đã được cởi ba cúc áo. Điềm Nhiên cầm chiếc cà vạt mà bản thân đã đắn đo lựa chọn rất nhiều để mua cho anh lên, cẩn thận thắt lại trên cổ của anh.

Chiếc cà vạt màu đen không phải hiếm có khó tìm gì nhưng ngược lại Lăng Tiêu lại rất thích. Anh nhắm nhìn những ngón tay linh hoạt của cô đang chuyển động trên ngực của mình, nhìn bộ dạng chăm chú của cô khiến anh xao xuyến không thôi.

“Anh thật sự rất thích!”

Rất thích cô!

“Ha ha ha… vậy bây giờ, tôi đã có thể theo đuổi ngài chưa?”

Lăng Tiêu đang thích thú mân mê chiếc cà vạt trên cô, nghe giọng cô trêu ghẹo mình thì cũng phải bật cười. Anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng cùng nhau ngã ngửa xuống ghế, liên tục hôn lên khắp khuôn mặt của cô.

“Mãi là em!”



Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhanh như cách mà sức khỏe của cô giảm sút.

Điềm Nhiên ăn uống ngày càng lớt đớt, cô chán ăn đến mức Lăng Tiêu phải quan ngại về tình trạng sụp cân rõ ràng của cô.

“Nhiên Nhiên à, em sao vậy? Mệt lắm sao? Ráng ăn một chút nữa đi.”

Khuôn mặt Lăng Tiêu tràn đầy lo lắng ngồi bên mép giường, ánh mắt xót xa nhìn cô đang uể oải nằm trên giường chẳng hề có chút sức sống nào. Tô cháo nóng anh nấu còn cầm trên tay mà cô chẳng ăn được mấy miếng, từ cháo nóng đến bây giờ cháo nguội luôn rồi.

“Em không sao đâu… Buồn ngủ chút thôi. Anh mau đi làm đi, em nằm một lát rồi sẽ dậy ăn sau.”

“Không phải anh nói, hôm nay có cuộc họp cổ đông sao?”

Quả thật, hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng. Sau khi họp xong còn phải đi bàn hợp đồng cùng đối tác. Thời gian gần cuối năm này càng là khoảng thời gian bận rộn nhất.

“Không đâu! Em như vậy làm sao anh có thể đi được chứ? Dậy đi, anh đưa em đi bệnh viện khám. Trước đấy trông em suy nhược anh đã kêu đưa đi nhưng không chịu, bây giờ nhất định phải đi.”

“Em đã nói là không sao rồi mà? Cũng đâu phải là yếu đến mức không đi được? Anh mau đi đi. Em sẽ ăn hết tô cháo lớn của anh rồi đi khám.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì nữa. Thư ký Tống đã đợi anh ở ngoài cửa lâu lắm rồi đấy.”

“…”

Sau đấy Lăng Tiêu miễn cưỡng đi, trước khi ra đến cửa còn không quên nói “Anh đi đây, có gì là phải gọi cho anh liền đấy.”

Cô mỉm cười trấn an anh, đáp: “Vâng!”



Nằm thêm một lúc lâu, Điềm Nhiên miễn cưỡng nâng thân mình dậy, nhìn chính bản thân mình trong gương còn khiến cô giật mình hoảng sợ. Khuôn mặt hốc hác trắng bệnh không chút huyết sắc, hốc mắt hõm sâu xuất hiện quầng thâm.

Dù đã xuống bếp đun nóng cháo rồi nhưng vẫn không thể nào ăn được. Khó khăn lắm mới nuốt được hai ba thìa, cô lại chạy đi nôn thốc nôn tháo đến hết sạch.

Mỗi lần như thế, cảm giác khó chịu còn hơn ch.ết.

Cô lặng lẽ bắt xe đi đến một bệnh viện mà Trương Nhân Ngư đã chỉ cho cô. Nơi này là bệnh viện lớn, cô tìm kiếm trên mạng cũng thấy đây là một nơi uy tín nên quyết định đến.

Vừa hay, nó cũng không xa cho lắm!

“1512! Điềm Nhiên, đến lượt cô vào khám rồi!”

“Vâng!”



Sau hàng loạt các thủ tục và công đoạn khám bệnh, cuối cùng Điềm Nhiên cũng thở phào sau một buổi sáng đầy mệt mỏi. Liên tục đi chốc này rồi đến chỗ kia, một ngụm cũng chưa kịp uống.

Mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, vừa đặt mông ngồi chưa kịp thở một hơi thì cô y tá từ đâu ra đã tiếp tục gọi tên cô.

“Cô Điềm, mời cô đi theo tôi đến phòng làm việc của bác sĩ Trần.”

“À, vâng!”

Bên trong phòng làm việc, vị bác sĩ tuổi trung niên đang ngồi chờ cô. Sau vài câu hỏi qua loa, cuối cùng ông ấy cũng nói.

“Trước kia… cô không được ăn uống đầy đủ và đúng bữa nhỉ?”

Điềm Nhiên mở to mắt ngạc nhiên, sau đấy vội gạt đầu thừa nhận. Khi còn bé, kiếm được thứ để ăn đã khó, làm sao có thể mơ đến chuyện đầy đủ và đúng bữa chứ?

Khuôn mặt ông ấy nghiêm nghị, thở dài một hơi đầy nặng nề. Điềm Nhiên có thể nhận thấy được, tình hình nghiêm trọng hiện cô nghĩ rất nhiều.

“Bác sĩ… có gì xin ông cứ nói. Tôi, tôi có thể chịu được!”

Ông ấy nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm, sau một lúc lâu mới mở miệng cất lời nói:

“Theo kết quả xét nghiệm được, khả năng cô có con là rất thấp.”

ĐÙNG!

Một tiếng sét đánh ngang qua bầu trời yên ả. Hốc mắt Điềm Nhiên đau rát, cay xè.

Vị bác sĩ khoác trên mình chiếc áo trắng kia đang nói gì vậy?

Cô… khả năng có con là rất thấp?

Ông ấy tiếp tục đẩy thêm vài tờ giấy về trước mặt cô, giọng nói cất lên có phần nhỏ hơn trước.

“Hơn hết, cô bị ung thư dạ dày. Phát hiện trễ nên nó đã nằm ở giai đoạn cuối rồi.”

Điềm Nhiên: “…”

Bên tai cô ù đi, ý thức mơ hồ chẳng biết gì nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện