Cốc… cốc…

Tống Khải Nguyên đẩy cửa bước vào, trên tay cậu ta là một tệp giấy tờ được sắp xếp gọn gàng. Cậu ta cúi đầu chào anh, đặt xấp giấy tờ đấy lên mặt bàn ngay trước mặt của anh.

“Theo lời ngài căn dặn, tôi đã điều tra mọi hoạt động khi đấy của cô Điềm. Quả thật cô ấy đã đi khám bệnh, nhưng không phải là bệnh viện thành phố mà là một bệnh viện tư.“

Lăng Tiêu trầm ngâm suy nghĩ, sau đấy cất giọng hỏi:

“Vậy có lấy được hồ sơ bệnh án không?”

Tống Khải Nguyên gật đầu, lấy vài tờ giấy để lên trước mặt của anh.

“Kết quả cho thấy, cô Điềm chỉ bị suy nhược mà thôi, hoàn toàn không có gì bất thường.”

“…”

Chỉ bị suy nhược?

Nếu là vậy thì tại sao cô ấy lại có biểu cảm thống khổ đấy?

Lăng Tiêu vẫy tay ra hiệu để cậu thư ký rời đi. Bên trong căn phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại mình anh. Anh nheo mắt, cầm từng tờ lên đọc một cách cẩn thận. Cảm giác có gì đấy không đúng, sao anh cứ có cảm giác sai sai ở đâu đấy nhỉ?

Quả thật… kết quả đúng là không có gì đặc biệt cả.

Anh thở dài, thả tờ giấy trên tay xuống bàn, ngả người ra sau ghế da với khuôn mặt đầy mệt mỏi. Đôi mắt nhắm hờ, từ ngày cô đi anh rất thường hay chìm đắm vào mớ suy nghĩ của chính mình mà mãi không tìm được lối thoát.

Khoan đã!

“…”

Lăng Tiêu đột nhiên nhớ ra điều gì đấy, anh cuống quýt bật dậy, vội vã vơ lấy xấp giấy trên bàn. Một qua hết tờ này đến tờ kia, cuối cùng anh cũng tìm thấy. Bàn tay anh run rẩy cầm chặt, miệng cứng ngắc nở rộ một nụ cười hiếm hoi. Anh một tay cầm tờ giấy, một tay vội tìm điện thoại cá nhân của mình, gấp gáp ấn nút gọi cho ai đấy.

Điện thoại vừa kết nối, người bên kia còn chưa kịp cất lời thì anh đã dồn dập nói:

“Cậu đang ở đâu? Giúp tôi xem giấy kết quả xét nghiệm này với.”



Đứng trước cửa tiệm hoa, nơi mà anh đã từng rất nhiều lần đưa cô đến đây để đi làm mà trong lòng hoài niệm không thôi.

Khung cảnh vẫn vậy, nơi đỗ xe cũng thế chỉ là… người để anh đưa đi làm đã không còn ở đây.

Lăng Tiêu mím môi thành một đường thẳng, trong đầu lại chuyển tới nhớ về cuộc đối thoại khi nãy giữa anh và một người làm bác sĩ ở bệnh viện lớn của quốc gia.

Cậu ta nói:

“Cậu có biết việc bạn gái mình uống thuốc gây suy nhược trong thời gian dài không?”

Anh bất ngờ, câu trả lời tất nhiên là không!

Sau một lúc lâu thảo luận và suy đoán, anh và cậu ta đưa ra kết luận cô đã vô tình bị người ta hại uống mà không hay biết gì và phải uống trong thời gian dài cùng đều đặn mỗi ngày.

Anh không cho cô uống, cô không hay biết mình uống vậy thì ai cho cô uống và uống ở đâu trong thời gian dài đấy?

Tất cả đều gợi cho anh nghĩ đến nơi này, cửa hàng hoa của bạn gái Đình Diệp.

Tống Khải Nguyên rất nhanh nhạy và biết việc. Cậu ta chạy vào trong đấy, chưa đến mười phút sau đã trở ra. Không cần đợi anh hỏi, cậu ta hớt hải nói:

“Mặc… Mặc tổng!”

Lăng Tiêu ném cho cậu ta chai nước, Khải Nguyên được anh cho phép liền uống một ngụm lớn, thở hồng hộc vài hơi rồi nói:

“Tiểu Mỹ… cô ấy nói, đã từng thấy có người bỏ thứ gì đấy vào nước của cô Điềm vài lần. Nhưng khi hỏi, người đấy lại nói đó là vitamin hoà tan vào nước giúp cô Điềm hồi sức.”

Lăng Tiêu: “…” Mọi chuyện có vẻ ngày càng rõ ràng rồi!

“Cô ta là ai?”

Làm thư ký cho anh từ lâu, Khải Nguyên tất nhiên hiểu rất rõ mấy câu hỏi không đầu không đuôi này của anh. Biết tâm trạng vị sếp của mình đang không tốt, cậu ngay khép tức cất lời đáp:

“Trương Nhân Ngư!”

“Ngay sau khi cô Điềm nghỉ việc rời đi thì cô ta cũng xin nghỉ việc và biến mất. Lấy lí do nhớ cô Điềm nên không muốn đi làm nữa.”

“Cô Mộ Thiên Ái thấy hai người họ từng rất thân nhau nên cho là thật và không hề nghĩ ngợi gì.”

“…”

Là cô ta?

Nếu anh nhớ không nhầm thì cô ta chính là người mà Điềm Nhiên rất yêu quý, còn luôn miệng nhắc với anh. Anh còn nhớ rất rõ, vào lần lãnh lương trước cuối cùng, cô ấy còn mua quà cho cô ta nữa.

Khốn khiếp!

Đáng lẽ anh nên thận trọng điều tra từ sớm hơn mới đúng!

Điềm Nhiên tốt với cô ta như vậy mà không ngờ, cô ta lại làm thế với cô!

Nếu quả thật cô ta cho cô uống thuốc gây suy nhược vậy bệnh viện tư nhân kia có liên quan gì tới cô ta không?

Lăng Tiêu trầm ngâm, rút điện thoại từ trong túi gọi đi một cuộc.

“Mặc tổng, tôi xin nghe!”

“Đem Trương Nhân Ngư đến trước mặt tôi.” Giọng anh trầm thấp nén giận khiến người bên kia nghe được cũng phải vã mồ hôi lạnh.

“Vâng!”



Trương Nhân Ngư đột nhiên bị người ta bắt cóc ngay giữa ban ngày ban mặt, cô ta bị trói chân trói tay, chỉ còn cái miệng được tự do nên luôn mồm gào thật to.

“Các người là ai? Vì sao lại bắt tôi? Bắt cóc là phạm pháp, tôi nhất định sẽ báo công an.”

“Thả tôi ra! Muốn tiền chứ gì, tôi cho các người tiền, cầm tiền rồi tìm đại con khốn nào đấy mà phóng túng đi!”

Những người đàn ông to con mặc vest đen lạnh lùng đứng nhìn chằm chặo vào cô ta bằng ánh mắt vô cảm. Khí thế họ oai phong đầy lạnh lẽo, đứng im bất động như thể không xem cô ta là một đại mỹ nhân xinh đẹp đang cất miệng chửi mắng người mà giống như là đang nhìn một xác ch.ết.

Trương Nhân Ngư cảm giác bức bách khó chịu, đang định cất lời to giọng tiếp tục mắng chửi thì bỗng một tiếng vỗ tay vang vọng từ xa.

Một dáng người có lớn bước vào từ cánh cửa lớn phía xa. Người ấy đi vào mang theo ánh sáng, những tia sáng chói loá như bủa vây lấy thân hình người đấy. Khung cảnh thật mĩ mãn, như thể từ chính người anh ta đang phát ra tia sáng đấy. Làm chủ tất cả, kiêu ngạo sải bước.

“Anh… là anh?” Khi thấy rõ mặt người đến, cô ta bất trở ngờ đến mức trợn tròn mắt, khó tin cất lời.

“Lâu rồi không gặp nhỉ? Cô tưởng cứ chạy là thoát sao?”

Lăng Tiêu nhếch môi cười lạnh, biểu cảm không phải dạng dữ tợn nhưng nhìn sâu vào ánh mắt thăm thẳm không thấy đáy kia, lòng người bất giác phải sinh ra hoảng sợ.

Đặc biệt là đối với một người như cá nằm trên thớt như Trương Nhân Ngư.

“Sao lại im lặng như bị câm vậy? Chẳng phải khi nãy cô chửi rất hùng hồn sao? Tôi ngồi đây nhìn, cô mau há mồm chửi tiếp cho tôi!”

Cô ta làm sao có thể mở miệng chửi rủa như khi nãy? Cảm giác chột dạ cùng sợ hãi bao trùm. Cô ta có cảm giác, người đàn ông này có thể gi.ết ch.ết cô ta!

“Không chửi được sao? Vậy… để tôi giúp cô!”

Anh ra hiệu, mấy người đàn ông nãy giờ đứng bất động bỗng cử động. Bọn chúng nhìn cô ta, từng bước lại gần.

Trương Nhân Ngư hoảng sợ, giẫy giụa trong vô lực.

Bọn chúng đến mỗi lúc một gần, những bàn tay to khoẻ đã hướng đến cô ta. Cô ta rất tiếc mạng nhỏ của mình nên ngay lập tức nói:

“Xin lỗi ngài, thành thật xin lỗi ngài. Làm ơn tha cho tôi, ngài làm ơn tha cho tôi đi!”

Anh nhếch mép cười lạnh, nói:

“Vậy mau nói đi. Cô biết rõ tôi muốn nghe gì mà đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện