Điềm Nhiên cầm trên tay kết quả siêu âm mà cảm giác lâng lâng như đang đi trên chín tầng mây.
Cô bất giác đưa tay sờ xuống bụng, nụ cười ngây ngốc cứ vậy mà nở rộ trên khuôn mặt.
“Thật khó tin quá… bé con à, thật sự là con sao?” Bàn tay cô vượt ve bụng, miệng lẩm bẩm với thiên thần nhỏ hiện hữu mới chỉ gần ba tháng.
Chuyện này khó tin đến mức trước đấy không lâu, cô đã phải hỏi đi hỏi lại vị bác sĩ kia đến tận mấy lần liền.
“Tôi… tôi thật sự có thai sao bác sĩ?” Điềm Nhiên xúc động đến mức rơi lệ.
“Đúng vậy. Cô còn trẻ, sức khỏe lại tốt thì sao lại không có thai được chứ?” Vị bác sĩ đấy cũng phải bất lực mà đáp lại cô.
“…”
Điềm Nhiên nghe vậy thì bật khóc trong niềm hạnh phúc, cô liên tục cúi đầu cảm ơn bác sĩ không ngừng trước khi rời đi.
Chỉ một tháng trước, cô còn đang chờ đợi cái ch.ết đến với mình vậy mà chỉ một tháng sau cô lại nhận được tin tức bản thân không những không ch.ết mà còn đang mang thai?
Chuyện này quả thật rất khó tin nhưng Điềm Nhiên đã đi hết mấy cái phòng khám và bệnh viện ở gần đây để kiểm tra rồi. Kết quả chỉ có một, cô thật sự đã mang thai.
Hạnh phúc gõ cửa, một món quà mà thượng đế ban tặng cho cô.
Cô… có thể gầy dựng nên mái ấm của mình chứ?
Đứa bé này chính là kết duyên tình yêu, là sợi dây thiêng liêng kết nối giữa cô và anh. Cô đang mang trong mình giọt máu của anh, đứa bé của ra hai người.
Cô thật sự rất háo hức và chờ đợi đứa bé đến với mình. Anh… có cảm giác như cô, sẽ hạnh phúc khi biết sự hiện diện của bé con chứ?
Anh… hiện tại đang như thế nào? Có phải đã sớm quên cô rồi trong mối quen hệ tìm hiểu với một cô gái khác không?
Tinh thần của cô chỉ sau một vài suy nghĩ vu vơ mà đã tụt dốc không phanh. Cô ngồi trên ghế đá, đối diện chính là một khung cảnh yên tĩnh bình dị. Bầu không khí trong lành và mát mẻ, tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng gió thổi vi vu nghe thì yên bình nhưng thực chất là cô đơn.
Cô nhìn lên bầu trời xanh, cảm giác đám mây kia rất anh nên buột miệng cất lời than trách.
“Ha! Cũng có thể lắm chứ? Anh hoàn hảo như vậy chắc chắn không ít người theo đuổi nhỉ? Em lạnh lùng rời đi, anh chắc đã quên luôn tên của em rồi…”
“Hừ! Đồ đàn ông bạc tình, anh có vui khi biết mình có con không?”
“Em… sẽ không ch.ết, bây giờ lại liên lạc cho anh có phải mặt dày quá không?”
“…”
Cô thất thần, rốt cuộc vẫn chẳng có can đảm để gọi cho anh.
Chuyện này… vẫn nên suy nghĩ cẩn thận đã. Trước mắt cô phải nghỉ ngơi và bồi bổ thật tốt, không thể giống như trước liều mạng làm mấy trò có khả năng nguy hại đến bé con được.
Dù quyết tâm là vậy nhưng kiếm tiền thì vẫn phải kiếm tiền. Cẩn thận là điều tất nhiên nhưng không thể vì thế mà sinh lười. Cô còn phải tiết kiệm hơn một chút nữa, mai sau sinh con sẽ tốn rất nhiều tiền.
…
Tình trạng ốm nghén của cô có vẻ không ổn lắm. Điềm Nhiên chẳng thể ăn uống được mấy, khẩu vị cũng trở nên cảnh vẻ hơn, gần như chẳng ăn được mấy thứ vào bụng.
Vẫn là công việc thường ngày ở cửa hàng tiện lợi. Hôm nay có đoàn khách từ trên thành phố xuống, nghe đồn là vì một địa điểm du lịch nổi tiếng ở gần đây. Vài người ghé vào cửa hàng tiện lợi mà cô đang làm, chọn qua loa vài thứ cho bữa trưa rồi ngồi ở hàng ghế sát cửa kính gần quầy tính tiền của cô để ăn.
Điềm Nhiên đứng ở quầy tính tiền, tổng kết lại hoá đơn thì bỗng tiếng la thất thanh của một cô gái trong nhóm người đấy vang lên.
“A! Trời đất ơi! Tin này là thật sao?”
Cô gái đấy chắc tầm hai mươi hoặc hai hai tuổi, đôi mắt trợn to, miệng há hốc vì ngạc nhiên. Điềm Nhiên tất nhiên biết rất rõ quy tắc không được can thiệp vào chuyện hay tò mò về chuyện của khách, cô rời mắt khỏi họ và tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Chỉ là người tính vốn không bằng trời tính, cô dù muốn bỏ qua cũng không thể được.
“Tin gì?”
“Cậu chưa lên mạng sao? Tin tức này lan truyền khắp các trang báo lớn nhỏ rồi!”
“Để tớ xem… A! Mặc tổng siêu cấp đẹp trai của Mặc thị cùng nữ minh tinh nhà chúng ta- Điềm Uyển Uyển đang trong mối quan hệ yêu đương cuồng nhiệt?”
CHOANG!
Điềm Nhiên: “…”
Ly nước tuột khỏi tay của cô rơi xuống đất vỡ tan tành, mảnh thủy tinh văng tứ tung nhưng cô lại chẳng thể tâm nổi.
Những người kia nghe thấy tiếng động lớn thì giật mình theo bản năng quay đầu nhìn, bất ngờ trước phản ứng của người phụ nữ đứng ở quầy tính tiền.
Điềm Nhiên loạng choạng bước nhanh về phía mấy người kia đang bàn tán như người mất hồn. Khuôn mặt cô trắng bệnh, bàn tay run rẩy, đôi môi không chút huyết sắc mấp máy mãi mới nói ra được vài lời.
“Có… có thể, cho… cho tôi xem…”
Những ánh mắt ngờ vực nhìn cô rồi cũng có một người tốt bụng đưa điện thoại của cô ấy cho cô xem. Điềm Nhiên cẩn thận cầm lấy, cố gắng giữ chặt dù đôi bàn tay đang run rẩy.
Trên màn hình điện thoại, thân hình người đàn ông quen thuộc tới mức đến mơ cô cũng có thể mơ thấy rất rõ ràng đang đứng trên ban công hóng gió. Vẫn là bộ vest đen được cắt may tỉ quen thuộc, mái tóc được chải chuốc vuốt keo cẩn thận cùng đôi giày ra cùng màu. Anh hờ hững đứng đấy hoà mình vào màn đêm đêm, một đốm sáng nho nhỏ được kẹo giữ hai ngón tay thon dài của anh. Một làn khói trắng đục lượn lờ quay, có lẽ trước đấy không lâu Lăng Tiêu đã phát ra một hơi đầy sảng khoái. Tuy chỉ là một bức hình chụp lén thôi nhưng nó có thể toát lên được vẻ khí chất cao lãnh cùng vẻ thâm trầm của anh.
Người đàn ông là ba của con cô, anh ta đang đứng và nói chuyện gì đấy với một người con gái có bóng lưng nóng bỏng mảnh khảnh và yêu kiều. Đúng như lời người kia vừa nói, cô ta chính là minh tinh đang rất nổi sau một thời gian ngắn gia nhập giới giải trí- Điềm Uyển Uyển.
Đầu Điềm Nhiên ong ong, mơ màng nhớ về cuộc thoại giữa cô và cô ta vào thời gian trước.
“Những người mà chị trân quý và yêu thương, tôi sẽ đoạt lấy từng người, từng người một. Tất cả mọi người đều sẽ yêu thương và quây quần bên tôi, một kẻ như chị chỉ đáng có được cô đơn mà thôi!”
“…”
Thật chí, ngay cả khi nhớ lại cuộc nói chuyện mơ hồ đấy mà trong đầu cô vẫn có thể hiện hữu lên rất rõ ràng giọng cười của cô ta.
Mặc Lăng Tiêu… anh cũng bị hút hồn bởi cô ta sao?
…
Chẳng biết sau đấy mọi chuyện đã diễn ra như thế nào nữa. Đợi đến lúc thần trí của cô khôi phục được vài phần rồi thì phát hiện bàn tay mình đang nhuốm đầy máu do ngồi xổm trên nền nhà nhặt các mảnh thủy tinh bị văng tung toé.
Vết cứa trên da không đau, máu chảy không khóc nhưng cớ sao trái tim lại đau đớn như thế này?
Điềm Nhiên siết chặt những mảnh thủy tinh còn đang ở trong tay, gục mặt xuống gối khóc nức nở.
“Hức… khóc, khóc cái gì chứ? Đây, đây chẳng phải là điều mày muốn sao? Mày không xứng… hu hu hu… anh ấy sẽ yêu và cưới người tốt hơn.”
“Nhưng mà… vì sao… vì sao cứ phải là cô ta chứ? Hu hu hu…”
Điềm Nhiên dù có mạnh miệng trấn an bản thân như thế nào thì cũng chẳng thể ngăn cản nổi một giọt nước mắt. Cô gào khóc thảm thương, những giọt lệ long lanh nóng hổi nối đuôi nhau chảy xuống hai bên gò má của cô.
“Hức…”
“Vì sao chứ… cô ta là người xấu mà… ô ô…”
“…”
Cô bất giác đưa tay sờ xuống bụng, nụ cười ngây ngốc cứ vậy mà nở rộ trên khuôn mặt.
“Thật khó tin quá… bé con à, thật sự là con sao?” Bàn tay cô vượt ve bụng, miệng lẩm bẩm với thiên thần nhỏ hiện hữu mới chỉ gần ba tháng.
Chuyện này khó tin đến mức trước đấy không lâu, cô đã phải hỏi đi hỏi lại vị bác sĩ kia đến tận mấy lần liền.
“Tôi… tôi thật sự có thai sao bác sĩ?” Điềm Nhiên xúc động đến mức rơi lệ.
“Đúng vậy. Cô còn trẻ, sức khỏe lại tốt thì sao lại không có thai được chứ?” Vị bác sĩ đấy cũng phải bất lực mà đáp lại cô.
“…”
Điềm Nhiên nghe vậy thì bật khóc trong niềm hạnh phúc, cô liên tục cúi đầu cảm ơn bác sĩ không ngừng trước khi rời đi.
Chỉ một tháng trước, cô còn đang chờ đợi cái ch.ết đến với mình vậy mà chỉ một tháng sau cô lại nhận được tin tức bản thân không những không ch.ết mà còn đang mang thai?
Chuyện này quả thật rất khó tin nhưng Điềm Nhiên đã đi hết mấy cái phòng khám và bệnh viện ở gần đây để kiểm tra rồi. Kết quả chỉ có một, cô thật sự đã mang thai.
Hạnh phúc gõ cửa, một món quà mà thượng đế ban tặng cho cô.
Cô… có thể gầy dựng nên mái ấm của mình chứ?
Đứa bé này chính là kết duyên tình yêu, là sợi dây thiêng liêng kết nối giữa cô và anh. Cô đang mang trong mình giọt máu của anh, đứa bé của ra hai người.
Cô thật sự rất háo hức và chờ đợi đứa bé đến với mình. Anh… có cảm giác như cô, sẽ hạnh phúc khi biết sự hiện diện của bé con chứ?
Anh… hiện tại đang như thế nào? Có phải đã sớm quên cô rồi trong mối quen hệ tìm hiểu với một cô gái khác không?
Tinh thần của cô chỉ sau một vài suy nghĩ vu vơ mà đã tụt dốc không phanh. Cô ngồi trên ghế đá, đối diện chính là một khung cảnh yên tĩnh bình dị. Bầu không khí trong lành và mát mẻ, tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng gió thổi vi vu nghe thì yên bình nhưng thực chất là cô đơn.
Cô nhìn lên bầu trời xanh, cảm giác đám mây kia rất anh nên buột miệng cất lời than trách.
“Ha! Cũng có thể lắm chứ? Anh hoàn hảo như vậy chắc chắn không ít người theo đuổi nhỉ? Em lạnh lùng rời đi, anh chắc đã quên luôn tên của em rồi…”
“Hừ! Đồ đàn ông bạc tình, anh có vui khi biết mình có con không?”
“Em… sẽ không ch.ết, bây giờ lại liên lạc cho anh có phải mặt dày quá không?”
“…”
Cô thất thần, rốt cuộc vẫn chẳng có can đảm để gọi cho anh.
Chuyện này… vẫn nên suy nghĩ cẩn thận đã. Trước mắt cô phải nghỉ ngơi và bồi bổ thật tốt, không thể giống như trước liều mạng làm mấy trò có khả năng nguy hại đến bé con được.
Dù quyết tâm là vậy nhưng kiếm tiền thì vẫn phải kiếm tiền. Cẩn thận là điều tất nhiên nhưng không thể vì thế mà sinh lười. Cô còn phải tiết kiệm hơn một chút nữa, mai sau sinh con sẽ tốn rất nhiều tiền.
…
Tình trạng ốm nghén của cô có vẻ không ổn lắm. Điềm Nhiên chẳng thể ăn uống được mấy, khẩu vị cũng trở nên cảnh vẻ hơn, gần như chẳng ăn được mấy thứ vào bụng.
Vẫn là công việc thường ngày ở cửa hàng tiện lợi. Hôm nay có đoàn khách từ trên thành phố xuống, nghe đồn là vì một địa điểm du lịch nổi tiếng ở gần đây. Vài người ghé vào cửa hàng tiện lợi mà cô đang làm, chọn qua loa vài thứ cho bữa trưa rồi ngồi ở hàng ghế sát cửa kính gần quầy tính tiền của cô để ăn.
Điềm Nhiên đứng ở quầy tính tiền, tổng kết lại hoá đơn thì bỗng tiếng la thất thanh của một cô gái trong nhóm người đấy vang lên.
“A! Trời đất ơi! Tin này là thật sao?”
Cô gái đấy chắc tầm hai mươi hoặc hai hai tuổi, đôi mắt trợn to, miệng há hốc vì ngạc nhiên. Điềm Nhiên tất nhiên biết rất rõ quy tắc không được can thiệp vào chuyện hay tò mò về chuyện của khách, cô rời mắt khỏi họ và tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Chỉ là người tính vốn không bằng trời tính, cô dù muốn bỏ qua cũng không thể được.
“Tin gì?”
“Cậu chưa lên mạng sao? Tin tức này lan truyền khắp các trang báo lớn nhỏ rồi!”
“Để tớ xem… A! Mặc tổng siêu cấp đẹp trai của Mặc thị cùng nữ minh tinh nhà chúng ta- Điềm Uyển Uyển đang trong mối quan hệ yêu đương cuồng nhiệt?”
CHOANG!
Điềm Nhiên: “…”
Ly nước tuột khỏi tay của cô rơi xuống đất vỡ tan tành, mảnh thủy tinh văng tứ tung nhưng cô lại chẳng thể tâm nổi.
Những người kia nghe thấy tiếng động lớn thì giật mình theo bản năng quay đầu nhìn, bất ngờ trước phản ứng của người phụ nữ đứng ở quầy tính tiền.
Điềm Nhiên loạng choạng bước nhanh về phía mấy người kia đang bàn tán như người mất hồn. Khuôn mặt cô trắng bệnh, bàn tay run rẩy, đôi môi không chút huyết sắc mấp máy mãi mới nói ra được vài lời.
“Có… có thể, cho… cho tôi xem…”
Những ánh mắt ngờ vực nhìn cô rồi cũng có một người tốt bụng đưa điện thoại của cô ấy cho cô xem. Điềm Nhiên cẩn thận cầm lấy, cố gắng giữ chặt dù đôi bàn tay đang run rẩy.
Trên màn hình điện thoại, thân hình người đàn ông quen thuộc tới mức đến mơ cô cũng có thể mơ thấy rất rõ ràng đang đứng trên ban công hóng gió. Vẫn là bộ vest đen được cắt may tỉ quen thuộc, mái tóc được chải chuốc vuốt keo cẩn thận cùng đôi giày ra cùng màu. Anh hờ hững đứng đấy hoà mình vào màn đêm đêm, một đốm sáng nho nhỏ được kẹo giữ hai ngón tay thon dài của anh. Một làn khói trắng đục lượn lờ quay, có lẽ trước đấy không lâu Lăng Tiêu đã phát ra một hơi đầy sảng khoái. Tuy chỉ là một bức hình chụp lén thôi nhưng nó có thể toát lên được vẻ khí chất cao lãnh cùng vẻ thâm trầm của anh.
Người đàn ông là ba của con cô, anh ta đang đứng và nói chuyện gì đấy với một người con gái có bóng lưng nóng bỏng mảnh khảnh và yêu kiều. Đúng như lời người kia vừa nói, cô ta chính là minh tinh đang rất nổi sau một thời gian ngắn gia nhập giới giải trí- Điềm Uyển Uyển.
Đầu Điềm Nhiên ong ong, mơ màng nhớ về cuộc thoại giữa cô và cô ta vào thời gian trước.
“Những người mà chị trân quý và yêu thương, tôi sẽ đoạt lấy từng người, từng người một. Tất cả mọi người đều sẽ yêu thương và quây quần bên tôi, một kẻ như chị chỉ đáng có được cô đơn mà thôi!”
“…”
Thật chí, ngay cả khi nhớ lại cuộc nói chuyện mơ hồ đấy mà trong đầu cô vẫn có thể hiện hữu lên rất rõ ràng giọng cười của cô ta.
Mặc Lăng Tiêu… anh cũng bị hút hồn bởi cô ta sao?
…
Chẳng biết sau đấy mọi chuyện đã diễn ra như thế nào nữa. Đợi đến lúc thần trí của cô khôi phục được vài phần rồi thì phát hiện bàn tay mình đang nhuốm đầy máu do ngồi xổm trên nền nhà nhặt các mảnh thủy tinh bị văng tung toé.
Vết cứa trên da không đau, máu chảy không khóc nhưng cớ sao trái tim lại đau đớn như thế này?
Điềm Nhiên siết chặt những mảnh thủy tinh còn đang ở trong tay, gục mặt xuống gối khóc nức nở.
“Hức… khóc, khóc cái gì chứ? Đây, đây chẳng phải là điều mày muốn sao? Mày không xứng… hu hu hu… anh ấy sẽ yêu và cưới người tốt hơn.”
“Nhưng mà… vì sao… vì sao cứ phải là cô ta chứ? Hu hu hu…”
Điềm Nhiên dù có mạnh miệng trấn an bản thân như thế nào thì cũng chẳng thể ngăn cản nổi một giọt nước mắt. Cô gào khóc thảm thương, những giọt lệ long lanh nóng hổi nối đuôi nhau chảy xuống hai bên gò má của cô.
“Hức…”
“Vì sao chứ… cô ta là người xấu mà… ô ô…”
“…”
Danh sách chương