Cô thất thần như người mất hồn trở về nhà với đôi bàn tay loang lổ vết máu khô được giấu trong túi áo khoác.

Bộ dạng của cô quá chật vật, thảm hại đến mức bất cứ ai thấy cũng phải ngoái đầu lại nhìn.

Điềm Nhiên trở về nhà, bàn tay đặt trên thanh nắm cửa bất ngờ khựng lại khi thấy một vệt những tia sáng nhỏ lọt qua dưới khe cửa. Trời bên ngoài tối đen càng làm cho những tia sáng đấy thêm nổi bật chiếu tới chân cô.

Không phải hoa mắt nhìn lầm, càng không có khả năng cô bật đèn quên tắt. Điều này chỉ có thể chứng mình… trong nhà của cô có kẻ đột nhập.

Bước chân của cô bất giác lùi lại, đưa mắt nhìn xung quanh nhà mình. Nơi này vắng vẻ chỉ có vỏn vẹn vài nhà, nếu không phải là vợ chồng già có nhau thì cũng chỉ có thể là một mình đơn độc nuôi đàn cháu nhỏ trong lúc bố mẹ chúng đi làm ăn xa. Nếu đi xa hơn một chút ra đường lớn thì cũng có thể gặp được những nhà có vợ chồng trẻ. Chỉ là… hiện giờ đã không còn sớm với xóm này. Nếu lỡ gõ cửa nhầm nhà thì còn có thể bị dính phải nỗi oan ức khó lòng giải thích.

Phải… làm sao đây?

Là trộm hay là ai? Vì sao lại lộ liễu bật điện như thế?

Điềm Nhiên rơi vào trầm tư, trong đầu còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thích hợp thì phía bên trong nhà đã có động tĩnh. Cô giật mình hoảng sợ, bịt chặt lấy miệng quay người toan muốn rời đi.

Cho dù có là gì đi nữa thì cô cũng phải bỏ đi trước. An toàn của cô và đứa trẻ trong bụng là trên hết, cô không muốn lấy tính mạng của mình ra để đặt cược.

Cạch!

Cánh cửa mở ra, một bóng đen nhanh như cắt lao về phía cô. Bước chân của bóng đen đấy rất nhanh, chẳng mấy bước đã đuổi kịp Điềm Nhiên.

“A!”

“Suỵt! Im lặng nào!”

Bóng đen đấy một tay khống chế cô, một tay khác đưa lên bịt miệng của cô. Ánh trắng đang dần hé lộ sau đám mây lớn, ánh sáng mờ yếu cũng từ đấy mà trở nên rõ ràng hơn. Viền mắt Điềm Nhiên đỏ ửng, cô quay đầu nhìn rõ bóng đen đang khống chế mình.

“…”

“Chỉ mới hơn một tháng mà em đã không nhận ra anh?”

Không chỉ giọng nói mà ngay cả mùi hương cũng quen thuộc.

Toàn thân Điềm Nhiên như hoá đá, mở to mắt nhìn anh mà chẳng hề phản kháng. Người đàn ông này… có ch.ết cô cũng không thể nào quên!

Anh nhẹ tay xoay người cô đối diện với mình, bàn tay to lớn ấm áp quen thuộc đưa lên lau đi hai hàng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt của cô.

Cảm xúc ch.ết tiệt, thật khó khống chế!

“Khóc cái gì chứ? Em đúng là quỷ mít ướt!”

Điềm Nhiên thật sự rất ấm ức. Vì cớ gì người này làm cô đau, bây giờ còn ở đây chấp vấn bắt nạt cô chứ? Người nên thể hiện thái độ ở đây phải là cô mới đúng chứ?

Cô hất tay anh khỏi mặt mình, bộ dạng lạnh lùng nói:

“Tôi muốn khóc hay muốn cười là việc của tôi, anh ở đây mắng tôi làm cái gì chứ?”

Lời nói cộc cằn đầy ghét bỏ nhưng rơi vào tai anh lại giống như nghe được một âm thanh êm tai hay nhất trần đời, mỉm cười anh phúc nhìn cô đầy trìu mến, bộ dạng của anh như muốn nói: Chửi hay lắm, em tiếp tục chửi anh đi!

Điềm Nhiên: “…”

Cô lườm anh, thật chẳng muốn để tâm đến người đàn ông này.

“Bảo bối à, bên ngoài lạnh quá, chúng ta vào nhà nhé?”

“…”

Khuôn mặt anh rất dịu dàng khi nói khiến cô suýt chút nữa đã mềm lòng để bị đánh lừa. Hiền lành cái gì chứ? Khi trưa rõ ràng cô thấy anh rất bảnh bao bên… Điềm Uyên Uyển!

Cơn tức giận khó khăn áp chế vào lúc trưa bỗng chốc lại vụt cháy, ánh mắt mang ý sót xa nhưng nhiều hơn là cơn tức giận không thể che giấu.

Mọi thứ đều có thể thương lượng nhưng chỉ riêng với cô ta thì không!

“Hừ! Đừng có ở đây xảo ngôn với tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, đồ giả dối!”

“Anh giả dối chỗ nào?” Anh nói như thể đùa giỡn lại như chấp vấn ngược lại hỏi cô.

“…”

Điềm Nhiên cứng họng, nên nói như thế nào đây?

Dù có vì nguyên nhân gì thì cũng chẳng thể chối cãi được việc cô rời bỏ anh trước, nói lời tuyệt tình mà mong anh tìm được người khác trước.

Anh… cái gì cũng không biết, chỉ biết cô hết yêu bỏ rơi mình mà thôi.

Đúng là có chút tội nghiệp và oan ức cho anh nhưng việc anh gần gũi với Điềm Uyển Uyển với vẫn chẳng thể nào tha thứ được. Tin tức anh và cô ta quen nhau bay ngập trời, bây giờ anh còn giả bộ ở đây nói lời yêu thương với cô làm gì?

Cô ấm ức lắm chứ? Điềm Nhiên đưa tay mạnh bạo tháo gỡ bàn tay anh đang nắm giữ lấy cái của mình.

Hình như anh đã hết kiên nhẫn với cô rồi. Anh chẳng nói hay có hành động gì nữa, toàn thân cứng đờ mở to mắt nhìn cô.

Ánh mắt hung dữ quá, đáy lòng cô bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi.

Anh… sẽ không đánh cô chứ?

“Ực!”

Lăng Tiêu như hiểu được nỗi lo sợ vu vơ của cô, anh vội thu hồi sát khí của mình, búng nhẹ lên trán cô cất giọng khàn khang nói:

“Ngốc! Anh đã đánh em bao giờ chưa? Sợ cái gì vậy hả?”

Sát khí đấy của Lăng Tiêu thật sự không phải là dành cho cô mà thật ra là dành cho chính anh.

Anh đột nhiên cúi người bế cô theo kiểu công chúa. Điềm Nhiên sợ hãi la lên, giơ tay giơ chân tính vùng vẫy thì nghe thấy giọng nói mang theo ý đe dọa của anh.

“Em thử cử động tay nữa xem?”

“…”

Tay?

Cô cúi đầu xuống nhìn đôi bàn tay loạng lổ vết thương cùng những vệt máu khô trên tay, tuy đã không còn chảy máu nhưng nhìn đáng sợ vô cùng.

Thì ra là như vậy!

“Bỏ tôi xuống đi, tôi có thể tự… ưm…”

Lời chưa nói hết của cô dành phải nuốt ngược vào trong khi Lăng Tiêu đang cúi người xuống khoá đôi môi cô lại. Điềm Nhiên sững sờ, bàn tay giẫy giụa đập vào cái vào lưng bị anh trừng mắt cảnh cáo, kèm theo đấy còn nghiến môi cô một cách mạnh bạo.

Sự trừng phạt dành cho kẻ không nghe lời.

Anh rời khỏi môi của cô, tinh thần phấn chấn nên giọng nói cũng hài hoà hơn hẳn.

“Ngoan ngoãn một chút.”

“Đồ xấu xa!” Điềm Nhiên chẳng thèm nhìn đến anh, quay mặt đi nhỏ giọng mắng.

“Đúng vậy, anh chính là đồ xấu xa của em.”

“…”

Điềm Nhiên thật sự hết nói nổi người đàn ông này. Cái gì mà đồ xấu xa của cô chứ? Đúng là nói khoác!

Thích bế đến như vậy chứ gì? Vậy thì bế đi. Vừa hay, đi bộ từ chỗ làm thêm về đến nhà cũng khiến cô mỏi chân rồi.

“Em không có gì muốn nói với anh sao?” Bàn tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy cô, trước mùi hương bạc hà thanh mát dịu nhẹ, giọng nói trầm thấp hoà mình vào màn đêm đen của anh lọt vào vành tai cô.

“Anh về đi!” Cô đáp lời.

“Tại sao anh lại phải về?” Anh không biết xấu hổ mà hỏi ngược lại cô.

“Vậy thì tại sao anh lại hỏi?”

Lăng Tiêu im lặng một hồ lâu, đến khi sắp tới trước cửa nhà cô rồi anh nói cất giọng mất mát nói:

“Nhiên Nhiên… bảo bối của anh, em… thay đổi rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện