Tì nữ ngoài thư phòng nhẹ nhàng nói: “Vương gia, Thuận phu nhân cầu kiến.”

Khánh Vương khẽ cau mày: “Vào đi.”

Thuận phu nhân sửa sang lại cây trâm xanh ngọc trên tóc, lúc này mới dịu dàng bước vào thư phòng. Trước mặt chính là một đôi mắt như sóng nước, cô gái này mặt bộ váy màu hồng phấn thêu hoa cỏ xanh nhạt, tóc dài đen óng, môi đỏ căng mọng, gương mặt trẻ trung được ánh mặt trời phủ lên một tầng sáng, càng tôn lên nước da như ngọc, nhan sắc như hoa xuân.

Thuận phu nhân theo thói quen mà cong mắt lên, cho dù bà không còn trẻ nữa, mỗi lần cười sẽ xuất hiện nếp nhăn ở khóe mắt, nhưng bà chưa bao giờ che dấu nụ cười của mình trước bất kỳ ai, vì bà biết rõ, nam nhân luôn thích nữ nhân hay cười. Nhưng không biết gì sao, ở trước mặt mỹ nhân này, bà có thể nhìn thấy rõ sự thương hại và đồng tình của đối phương dành cho nhan sắc suy tàn của mình. Sắc mặt bà ngưng lại, đảo mắt lại trưng ra nụ cười dịu dàng: “Vị này chính là Phiên Phiên cô nương sao?”

Khánh Vương mỉm cười: “Hai người chắc là lần đầu tiên gặp mặt.”

Thuận phu nhân năm nay cũng đã bốn mươi rồi, còn Phiên Phiên này mới mười tám, đang ở độ tuổi như hoa xuân, đẹp như nụ hoa lê đang chờ nở rộ trên cành, đặc biệt là đôi mắt dịu dàng như sóng nước giống hệt đôi mắt của Thuận phu nhân năm xưa mới vào cửa. Lần đầu Khánh Vương nhìn thấy nàng, còn cho rằng đã nhìn thấy Thuận phu nhân lúc trẻ, sau khi kinh ngạc thì trở nên thân thiết, vừa động lòng liền giữ nàng lại.

Hắn yêu thích nữ tử như vậy, dịu dàng, hiểu ý người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhu tình như nước, lúc vô ý còn lộ ra một chút biểu hiện quyến rũ, liếc mắt liền khiến người ta động lòng. Nói một cách nghiêm túc, Phiên Phiên vô cùng xinh đẹp, ngay cả Thuận Như Ý khi còn trẻ cũng không sánh bằng, càng khỏi nói nàng có nhiều thêm một phần phong tình, quyến rũ tận xương.

Thuận phu nhân phiền muộn mà nhìn Phiên Phiên trước mắt, sự sợ hãi từ từ lan ra. Cô nương xinh đẹp trẻ tuổi không đáng sợ, nhưng Phiên Phiên trước mắt này làm cho bà có cảm giác quen thuộc. Cũng nhu tình như nước giống hệt mình, lại hơn một bậc xinh đẹp phong tình, đặc biệt là lời nói đối với Vương gia, còn săn sóc tỉ mỉ, động lòng người hơn mình. Bà phảng phất có thể đoán được, dòng nước sủng ái của Khánh Vương dành do mình đã trôi đi hết, không còn vết tích. Nghĩ đến đây, tâm tình vốn đang sáng sủa của bà trong nháy mắt rơi xuống vực sâu, lạnh lẽo thấu xương.

Phiên Phiên này rốt cuộc là từ đầu xuất hiện.

Thuận phu nhân cố nén chua xót trong lòng, mỉm cười với Phiên Phiên: “Vẫn nghe nói Phiên Phiên cô nương gương mặt tuyệt đẹp, tài nghệ hơn người, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”

Phiên Phiên nhút nhát nhìn Khánh Vương một chút, lúc này mới cúi chào: “Ra mắt phu nhân.”

Thuận phu nhân hận không thể bóp nát cái đầu nhỏ nhắn kia, nhưng biểu hiện lại rất vui vẻ, vội vàng nâng nàng dậy, nói với Vương gia: “Chúc mừng Vương gia có được mỹ nhân.”

Mỗi lần Vương gia nạp thiếp, Thuận phu nhân đều nói vậy. Bà và Khánh Vương phi hoàn toàn khác biệt, lúc nào cũng bày ra bộ dạng hào phóng, đây chính là điểm mà Khánh Vương thích nhất ở bà. Mà những mỹ nhân kia hắn sủng ái vài tháng rồi cũng quên mất, một lần nữa quay về bên người Thuận phu nhân.

Thuận phu nhân thăm dò: “Nghe nói Phiên Phiên cô nương đến kinh thành là vì tìm người thân?”

Trên mặt Phiên Phiên là biểu hiện động lòng người: “Ai cũng nói phu nhân đang dưỡng bệnh, không ngờ ngài cũng quan tâm chuyện bên ngoài như vậy, không sai, thiếp đến kinh thành tìm người thân nưng nhờ, nhưng không tìm được…” Nàng nói đến đây, vành mắt hơi đỏ, bộ dáng rưng rưng muốn khóc. Khánh Vương vội vã ôn nhu nói: “Nha đầu ngốc, từ nay về sau nàng chính là chủ tử trong Khánh Vương phủ, người người đều kính nàng, thương nàng, che chở nàng, như vậy không tốt sao?”

“Như vậy dĩ nhiên là tốt, chỉ sợ Phiên Phiên ít phúc…”

“Không cho nói như vậy, có ta ở đây, phúc khí của nàng sẽ liên miên không dứt.”

Khánh Vương ở trước mặt Thuận phu nhân bộc lộ dáng vẻ bảo vệ yêu thương Phiên Phiên, mà Phiên Phiên cũng đỏ mặt lên, vô cùng ngượng ngùng. Tình cảnh trước mắt này y nhưthời gian đảo ngược, bàn tay Thuận phu nhân trong ống tay áo nắm chặt lại, năm đó bà cũng từng cùng với Khánh Vương ân ái trước mặt Vương phi, lúc đó bà bề ngoài thì cung thuận, trong lòng cực kỳ đắc ý. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng giống như tái hiện lại ngày xưa, bà nhịn xuống phẫn hận trong lòng, gượng cười nói: “Vương gia nói đúng, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà.”

Gò má Phiên Phiên ửng đỏ, tỏ vẻ bất an: “Đa tạ phu nhân quan tâm, Phiên Phiên vô cùng cảm kích.”

Thuận phu nhân hận đến muốn phun ra một ngụm máu, đúng là tiểu hồ ly tinh, học được hoàn toàn bản lãnh của ta.

Trong chòi nghỉ mát.

Khánh Vương phi nâng chén trà, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Phiên Phiên này, con tìm thấy ở đâu vậy?”

Khóe miệng Giang Tiểu Lâu mang một ý cười: “Từ khi con vào phủ ngày đầu tiên đã quan sát Thuận phu nhân. Hai mươi năm không mất sủng ái, bí quyết là ở đâu?”

Khánh Vương phi sững sờ: “Bây giờ con đã hiểu sao?”

Giang Tiểu Lâu cười thản nhiên: “Vương gia quyền cao chức trọng, tình tình lại hơi nóng nảy, nên thích nữ tử dịu dàng như nước, từ Thuận phu nhân đến những thiếp thất gần đây mà Vương gia chọn, đa phần đều mỹ lệ ôn nhu, thấu hiểu lòng người. Thuận phu nhân dĩ nhiên là người xuất sắc nhất trong số đó, chỉ tiếc… bà ta sẽ già.”

Nữ tử ôn nhu săn sóc đến mấy, dung nhan cũng sẽ từ từ suy yếu. Cùng là những lời nói làm ấm lòng người, nếu được nói ra từ miệng một nữ nhân nhăn nheo thì cũng mất giá hơn nhiều. Mà điểm đó chính là điểm bất hạnh nhất của Thuận phu nhân, cũng là điểm may mắn của Khánh Vương phi. Vốn Giang Tiểu Lâu không muốn dùng thủ đoạn đê hèn đối phó người khác, nhưng Thuận phu nhân đã vượt quá giới hạn của nàng, nhiều lần khiêu khích, không tiếc bất cứ giá nào đánh lạc hướng nàng hòng che dấu sự thật. Đối phó người như vậy, chỉ có thể dùng cách gậy ông đập lưng ông.

“Nhưng mà, con vẫn cảm thấy có lỗi với mẫu thân…”

Khánh Vương phi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cũng như con nói, nếu hắn muốn quay đầu thì đã sớm quay đầu rồi, ta không còn gì chờ mong nữa. Trước kia ta cũng tỉ mỉ lựa chọn hai mỹ nhân đưa cho Vương gia, nhưng hai người đều không đấu lại Thuận phu nhân. Chỉ sau vài năm, một người thì chết vì khó sinh, một người tự nguyện xin được xuất gia, đều bị cô ta đánh cho tan tác. Nữ nhân này có thủ đoạn lợi hại, ta sợ Phiên Phiên mà con tìm được này… cũng không chắc sẽ trụ được.”

Sự thật đã chứng minh, cái lợi hại của Thuận phu nhân không phải là thủ đoạn hay trí thông minh, mà là khả năng lung lạc Vương gia. Đây là tiền vốn lớn nhất của bà ta, cũng là chỗ dựa lớn nhất. Chỉ cần trái tim của Vương gia đặt trên người bà, bất kể bà làm gì sai cũng được tha thứ.

Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Một nữ tử nhìn thấy thanh xuân của mình từ từ trôi đi, trong lòng vốn đã rất đau khổ. Thuận phu nhân bảo dưỡng rất tốt, nhưng làm thế nào cũng không bằng được Phiên Phiên trẻ trung, càng không nói đến thủ đoạn của Phiên Phiên giống bà ta như đúc, như một phiên bản. Có thể thấy, giờ khắc này bà ta đang rất phẫn nộ. Người đang tức giận sẽ dễ dàng hành động sai lầm, lúc này chính là thời cơ ra tay tốt nhất.”

“Con dùng cách gì kích thích cô ta?” Vương phi bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Giang Tiểu Lâu nhẹ thở dài: “Lời này của mẫu thân không đúng rồi, cái này không phải kích thích mà là nhìn rõ thực tế. Quả thật bà ta rất ôn nhu hiểu ý, nhưng nếu có một ngày xuất hiện một người tốt hơn, đẹp hơn, ôn nhu hơn, quan trọng nhất là trẻ hơn bà ta, địa vị của bà ta sẽ bị uy hiếp nghiêm trọng. Từ người mới biến thành người cũ, bà ta gặp phiền phức to rồi.”

“Ta thấy vị Phiên Phiên cô nương này, không giống nữ tử nhà lành lắm…” Khánh Vương phi không nhịn được nói ra nghi hoặc trong lòng.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thả chén trà trong tay xuống, cười ôn hòa: “Khuê tú nhà lành bình thường sao hiểu được phong tình, cô ta từ nhỏ được nhận nuôi, nhưng không muốn vào thanh lâu bán thân, một lòng muốn leo lên nhà giàu quyền quý, đáng tiếc thân phận quá thấp hèn, lại không người tiến cử, nên mới chậm trễ đến giờ.”

Lời của Giang Tiểu Lâu rất mịt mờ, nhưng để lộ ra thân phận của đối phương không bình thường. Nữ tử yếu đuối thông thường làm sao đấu lại Thuận phu nhân, Phiên Phiên đã lăn lộn chốn trăng hoa một thời gian dài, biết rõ lòng của nam nhân, cũng biết làm sao mới có thể nắm Khánh Vương trong tay. Được Giang Tiểu Lâu chỉ điểm, nàng hiểu được từng lời nói hành động của Thuận phu nhân, hiểu rõ thủ đoạn nắm giữ Vương gia của đối phương. Bây giờ Phiên Phiên không chỉ ôn nhu uyển chuyển như Thuận phu nhân, còn có được phong cách của riêng mình, ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp và phong tình của mình mà đẩy Thuận phu nhân ra tít phía sau.

Đây chính là lý do Giang Tiểu Lâu vẫn yên lặng chờ đợi, nàng phải đợi đến khi Phiên Phiên có thể hoàn mỹ xuất hiện, mới đem nàng đến trước mặt mọi người.

Hương Sơ Các

Thuận phu nhân trở lại phòng, dùng tư thế sấm chớp rút cây trâm trên tóc ra, ném cả áo khoác trên người, rồi ngã xuống đất. Tì nữ vội và nhặt lên, không ngờ bà lại giật đứt sợi dây chuyền trân châu trên cổ, từng viên châu tinh tinh văng tung tóe ra chung quanh, bà cắn chặt đôi môi, mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Đi điều tra, lập tức điều tra.”

“Phu nhân, người muốn tra cái gì?”

“Đi thăm dò chuyện của Phiên Phiên.”

Tì nữ ngạc nhiên, không thể không nghe lời: “Vâng, nô tì đi ngay.”

“Chờ đã.” Thuận phu nhân đột nhiên gọi nàng lại. “Sớm không vào phủ muộn không vào phủ, lại ngay lúc ta bị nhốt, đúng là quá mức trùng hợp. Để ý cho ta, xem Phiên Phiên này có qua lại với Giang Tiểu Lâu không?”

"Vâng."

Thuận phu nhân đi đến trước gương đồng, nữ tử trong gương hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng vì phẫn nộ quá độ mà để lộ nếp nhăn ở khóe mắt và bên môi, mắt nhìn khuông mặt của mình, sắc mặt bà càng thêm âm trầm: “Lại có thể nghĩ ra chiêu rút củi dưới đáy nồi, đúng là ta coi thường ngươi rồi.”

Nếu Phiên Phiên kia thật sự có được sủng ái của Vương gia, vậy thì mọi chuyện mình bỏ ra bao nhiêu năm qua đều thành công cốc. Không, tuyệt đối không thể. Thuận phu nhân hận cực kỳ, ngón tay nắm chặt lấy gương đồng, dùng sức ném xuống đất.

Tạ phủ

Tạ Khang Hà khỏe lại một thời gian, bệnh tình vốn đã tốt lên, nhưng lại bị một trận phong hàn, hoàn toàn đánh ngã hắn, liên tiếp nằm trên giường mấy ngày, không bước ra khỏi cửa được. Khi Giang Tiểu Lâu nghe tin chạy tới Tạ phủ, Tạ Khang Hà đã không nói được gì. Hắn nhìn Giang Tiểu Lâu, suy yếu mà cười.

Thái Vô tiên sinh đang đứng trước giường quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu, không tự chủ được mà than nhẹ một tiếng.

Trái tim Giang Tiểu Lâu như chìm xuống, sức khỏe của Tạ Khang Hà vẫn rất tốt, nhưng sau chuyện của Tạ Du, hắn bị đả kích rất nặng. Từ đó, hắn thất vọng với toàn bộ Tạ gia, cũng nguội lạnh với những đứa con vô tình ích kỷ đó, một ngườikhi không còn vướng bận, thì cơ thể cũng sẽ tự nhiên sụp đổ.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu ôn nhu nhìn Tạ Khang Hà, dịu dàng nói: “Bá phụ, người có chuyện gì cần Tiểu Lâu làm sao?”

Tạ Khang Hà nhẹ ho khan một tiếng, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Hôm nay ta mời con và Thái Vô tiên sinh tới, là muốn hai người làm chứng cho ta.”

Giang Tiểu Lâu là con gái của cố nhân, còn Thái Vô tiên sinh là bạn tốt nhiều năm của hắn, chứng kiến chính là để lại di ngôn, phòng ngừa việc bất trắc. Giang Tiểu Lâu nghe được câu này, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Sắc mặt Tạ Khang Hà mơ hồ trở nên trắng bệch, âm thanh lại rất trấn định: “Gọi bọn họ đến đây hết đi.”

Câu này nói xong, những người đang chờ ở bên ngoài đồng loạt tiến vào. Ngoại trừ Tạ tam công tử ở bên ngoài chưa về kịp, còn lại đều có đủ. Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành một chút, hắn vẫn một thân y phục thanh lịch, tuấn nhã như ngày thường, chỉ có đôi mắt sâu như hồ nước mang theo một tia tịch mịch chưa từng có. Không biết vì sao, lòng nàng khẽ động, không kềm được một tiếng thở dài xuất hiện trong lòng, càng ngày càng nặng nề.

Ánh mắt Tạ Khang Hà tìm tòi trong đám người, đôi mắt xám trắng toát lên vẻ thất vọng. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, mình đã gần đất xa trời, nhưng Tạ phu nhân vẫn không muốn tha thứ, rõ ràng hắn đã giải thích nỗi khổ tâm của mình, nhưng bà vẫn lạnh lùng. Hắn nhìn chằm chằm Tạ Liên Thành, nụ cười vô cùng cay đắng: “Ta rất hối hận.” Nói xong bốn chữ này, cổ họng của hắn bị nghẹn lại, chỉ muốn phun ra hết đàm trong cổ họng, nhưng không làm được.

“Ta thật sự rất hối hận.” Trước sự kinh ngạc của mọi người, hắn lặp lại lần nữa, từng chữ đều cứng ngắc.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chỉ có sự quan tâm: “Bá phụ, có gì để sau hãy nói.”

Sắc mặt Tạ Khang Hà càng lúc càng suy yếu, hắn chỉ lắc lắc đầu, khục khặc hai tiếng, cuối cùng lấy lại sức từ từ nói: “Đời ta chưa từng làm sai chuyện gì, ngay cả chuyện của Tạ Du ta cũng không thẹn với nó. Nhưng chỉ có một chuyện, nhiều năm qua ta đều giữ trong lòng, ta thẹn với một người…”

Trên mặt mọi người biểu hiện khác nhau, nhưng Tạ Khang Hà nói xong câu đó, lại không nói nữa. Vương di nương tiến lên phía trước, nhỏ nhẹ nói: “Lão gia, có gì dặn dò người cứ nói đi, mọi người đều đang lắng nghe.”

Tạ Khang Hà liếc nhìn bà một cái, như hiểu thấu ánh mắt chờ đợi của đối phương, mặt cũng không biến sắc, chỉ đưa tay chỉ vào dưới gối của mình. Vương di nương định tiến lên, Tạ Khang Hà lại lắc tay với bà. Thái Vô tiên sinh hiểu được, liền chủ động bước lên kéo gối ra, lấy một tờ giấy ở bên dưới.

“Tiên sinh, nhờ ông đọc tờ giấy này lên cho mọi người nghe.” Tạ Khang Hà nói.

Trên giấy ghi chép tỉ mỉ sản nghiệp của Tạ gia, Thái Vô tiên sinh đọc từng chữ, mỗi người Tạ gia hai mắt như tỏa sáng, như nhìn thấy trên tờ giấy đó đang tỏa ra ánh sáng hy vọng. Không, đó là núi vàng, biển bạc, là sự đảm bảo cho phần đời còn lại.

Âm thanh của Thái Vô tiên sinh chậm rãi, lướt qua trái tim của tất cả mọi người.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhìn thật kỹ qua từng người, phú quý ngập trời như vậy, có ai không động lòng? Nhưng Tạ Khang Hà đang bệnh nặng thoi thóp, những người này không kiêng dè chút nào mà thể hiện lòng tham của mình, đúng là làm cho lòng người lạnh lẽo.

Chỉ có Tạ Liên Thành mang thần sắc nặng nề, hắn không có hứng thú với những thứ này, còn về sự hứng thú cuồng nhiệt trên mặt những huynh đệ tỷ muội đó, hắn không hề nhìn.

Cuối cùng, Thái Vô tiên sinh đọc đến phần quan trọng nhất, sau đó sắc mặt mọi người dần dần thay đổi. Tạ Khang Hà đem hơn nửa sản nghiệp để lại cho Tạ Liên Thành, cho những người còn lại chỉ một phần năm, nhiều người như vậy chỉ được chia một phần năm, vậy thì mỗi người sẽ được bao nhiêu. Không đợi người khác lên tiếng, Tạ Ỷ Chu nãy giờ vẫn yên lặng không nói gì đã mở miệng trước: “Phụ thân, đây là di chúc của người sao?”

Âm thanh Tạ Khang Hà suy yếu nhưng không chút do dự: “Những năm này đại ca con giúp đỡ ta làm ăn, trải qua vô số sóng gió, nhiều lần Tạ gia gặp nguy khốn gần như phá sản, là đại ca con khổ sở chống đỡ. Tạ gia của bây giờ, hơn nửa công lao đều thuộc về nó. Nhưng ta cũng không quên các con, nữ nhi trong nhà sẽ có một phần đồ cưới phong phú, mỗi người được bốn điền trang, trăm mẫu ruộng. Còn về con, cố gắng học hành thi lấy công danh, những tục vật này cũng không có ích gì cho con.”

Tạ Hương không nhịn được, đỏ mắt nói: “Phụ thân người bất công quá, đại ca là con của người không lẽ bọn con không phải, sao thứ tốt đều để cho huynh ấy.”

Âm thanh ngọt ngào vì tham lam mà trở nên sắc bén chói tai, Giang Tiểu Lâu không nhịn được phải nhíu mày.

Tạ Liên Thành bình tĩnh như không nghe thấy gì, đôi mắt lạnh nhạt hờ hững.

Tạ Khang Hà tức giận nói: “Ta không còn bao nhiêu ngày tháng nữa, sau khi ta chết cái nhà này sẽ sụp đổ. Của cải càng nhiều thì tai họa càng nhiều, không có đại ca con thì không ai chống đỡ nổi. Nếu các con ngoan ngoãn ở trong nhà, nó cũng sẽ chăm sóc các con một đời, nếu thấy ta bất công thì cút đi, một đồng ta cũng không cho.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện