Xưa nay hắn rất ôn hòa, ít khi nào nói chuyện nghiêm khắc như vậy, rõ ràng là đã nổi giận. Giang Tiểu Lâu cúi mắt, của cải quá nhiều thật sự không phải chuyện tốt, đến lúc này, con cái trong nhà không nghĩ đến bệnh tình của Tạ Khang Hà, mà chỉ nghĩ đến chuyện phân chia tài sản thế nào.

Hàng lông mày Tạ Ỷ Chu co rút lại, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua con chỉ là miếng thịt nằm trên thớt, cắt ngang cắt dọc đều do phụ thân. Tuy rằng con không giỏi giang, nhưng bao nhiêu năm qua từng chữ của phụ thân chỉ dạy con đều ghi nhớ, không bao giờ dám quên. Trước kia phụ thân thấy trong nhà có đại ca, không cho con buôn bán, nên con chăm chỉ học hành. Nhưng cái đó không phải thứ con thích, con chỉ làm để người vui, để người nở mày nở mặt. Nhưng hôm nay, người nói cái nhà này chỉ do một mình đại ca chống đỡ, vậy con là cái gì? Nhiều năm qua, phụ thân cho đại ca cơ hội biểu hiện, có từng cho con cơ hội không? Trước kia con thấy phụ thân còn khỏe mạnh tinh tường, không cần con quơ tay múa chân, nên con vùi đầu vào sách vở, không ngờ phụ thân lại xem con là kẻ vô dụng. Nay phụ thân lâm trọng bệnh, mấy ngày qua con đã suy nghĩ rất nhiều, viết xong một bản kế hoạch phát triển sự nghiệp Tạ gia, xin phụ thân nhìn qua, để xem con có khả năng kinh doanh hay không, có thật sự là không sánh bằng đại ca hay không.” Dứt lời, hắn nâng một tờ giấy trong tay đưa đến trước mặt Tạ Khang Hà.

Sau khi Tạ Khang Hà nghe được lời này, không khỏi nhìn chằm chằm đứa con thứ hai của mình, thần sắc có mấy phần xa lạ.

Thái Vô tiên sinh tiếp nhận bản kế hoạch trong tay hắn, nhẹ nhàng đưa cho Tạ Khang Hà, Tạ Khang Hà miễn cưỡng nhìn qua, tức giận đùng đùng: “Con có ý gì?”

“Bản kế hoạch này ghi rõ những việc quan trọng cần làm để phát triển sự nghiệp Tạ gia, cũng tránh cho Tạ gia bị người ngoài quấy rầy, triệt để sụp đổ.”

Nói chắc như đinh đóng cột, từng chữ lọt vào tai khiến mọi người biến sắc, người ngoài, hắn đang nói ai? Tạ Liên Thành chậm rãi ngẩn đầu lên, nhìn đệ đệ mình, khóe môi khẽ mỉm cười, mang theo trào phúng vô tận.

Tạ Ỷ Chu chỉ nhìn Tạ Khang Hà, khó nén vẻ sốt ruột: “Phụ thân, đến mức này không lẽ người còn muốn che giấu cho hắn sao?”

Tạ Khang Hà mạnh liệt ho khan, tì nữ bên cạnh vội đưa chén trà sang, dâng đến trước mặt Tạ Khang Hà, hắn lại đẩy chén trà ra, tức giận nói: “Nghiệt tử, ngươi đang nói cái gì?”

Tạ Ỷ Chu không hề áy này, bỗng nhiên đứng dậy nói với tất cả mọi người: “Mọi người còn chưa biết, vị đại ca phong hoa tuyệt đại, văn võ song toàn này, không phải mang huyết thống Tạ gia.”

Giang Tiểu Lâu hơi run run, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Khang Hà, tràn đầy khiếp sợ. Trong lúc hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ tới lần trước Tạ Khang Hà có nói nửa câu: “Đáng tiếc hắn không phải…” Không phải, lẽ nào đó là câu nói tình cờ Tạ bá phụ tiết lộ bí mật của Tạ Liên Thành?

Vương di nương hít vào một ngụm khí lạnh: “Ỷ Chu, không có căn cứ con không được nói lung tung.”

Tạ Nguyệt, Tạ Nhu, Tạ Hương, Tạ Xuân đều ngơ ngác nhìn nhau, không nói được nửa câu. Trời ơi, nếu Tạ Liên Thành không phải mang huyết thống Tạ gia, vậy không phải Tạ phu nhân kia… Lời chỉ tội nghiêm trọng như vậy thật quá đáng sợ.

Tạ Khang Hà vùng vẫy muốn ngồi dậy, rồi lại chán nản ngã xuống, chỉ có thể trách mắng: “Ăn nói bậy bạ, tên nghiệp chướng này dám nói xấu đại ca của mình như vậy?”

“Đại ca?” Tạ Ỷ Chu nhíu mày cười, khóe miệng co rúm, mơ hồ hiện ra vẻ thù hận: “Có phải ruột thịt hay không trong lòng phụ thân đã biết rõ, nếu mọi người không tin thì con sẽ chứng minh.” Nói xong, hắn vỗ tay một cái: “Mời vị phu nhân bên ngoài bước vào.”

Mành hơi động, một nữ nhân mặc áo màu xanh ngọc đi vào, dương mặt dài, hàng mi cong, tóc được búi gọn đằng sau đầu. Ngay khi nhìn thấy bà, sắc mặt Tạ Khang Hà trở nên trắng xám, hắn nhìn Tạ Ỷ Chu tức đến không nói ra lời: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Tạ Hương kinh ngạc: “Nhị ca, bà ấy là ai?”

Tạ Ỷ Chu cười lạnh: “Trần ma ma, bà tự nói đi.”

“Bẩm các vị chủ nhân, lúc còn trẻ nô tì là bà đỡ.” Bà cúi mắt, âm thanh không nhanh không chậm.

Trần ma ma có kinh nghiệm nhiều năm, rất biết cách đỡ đẻ, tiếng tăm rất lớn.

Ngữ khí Tạ Ỷ Chu bình thản: “Trần ma ma, còn nhớ khi đại ca ta được sinh ra là ngày nào không?”

Trần ma ma cười nhạt, ung dung nói: “Ngày mùng ba tháng hai năm Tân Dậu.”

“Thời gian lâu như vậy, sao bà còn nhớ rõ?” Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lóe lên, mở miệng hỏi.

“Khi đó Tạ phu nhân bị khó sinh, hơn ba canh giờ cũng chưa sinh được, thuốc thang đều vô dụng, cuối cùng Tạ lão gia mời nô tì tới, nô tì dùng nước nóng làm ấm người phu nhân, lại xoa bóp toàn thân, Tạ phu nhân mới có cảm giác, không lâu lắm đã sinh được đại công tử. Lúc đó Tạ lão gia rất cảm ơn nô tì, còn hỏi tại sao lại làm được như vậy, trên thực tế khi đại công tử được sinh ra, một tay còn nắm lấy dạ dày của phu nhân, không chịu buông ra, nên trong lúc nô tì xoa bóp đã dùng kim châm châm vào bụng, đại công tử bị đau nên mới buông tay. Tạ lão gia ngài đã quên, khi Tạ công tử vừa sinh ra ở cổ tay còn có vết châm hay sao?”

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu hơi chìm xuống, nàng nhìn từng người trong phòng, mơ hồ đã hiểu được gì đó.

Tạ Khang Hà tức giận nói: “Ăn nói bậy bạ, nữ nhân này ngươi tìm ở đâu ra, lập tức đuổi bà ta ra ngoài.” Hắn vừa nói vừa ho sặc sụa, Thái Vô tiên sinh sợ hắn xảy ra chuyện, vội vã đỡ lấy: “Tạ huynh, đừng tức giận như vậy, sức khỏe quan trọng.”

Nhưng Tạ Khang Hà vẫn ho khan liên tục, khí tức tắc nghẽn: “Đuổi bà ta ra ngoài, lập tức đuổi đi.”

Trong lúc mọi người đang khiếp sợ, Tạ Ỷ Chu khẽ cười: “Phụ thân, Trần ma ma nói là mùng ba tháng hai năm Tân Dậu, nhưng mọi người đều biết sinh nhật của đại ca là mùng năm tháng sáu, chênh lệch đến bốn tháng, rốt cuộc là người hồ đồ rồi, hay là mọi người trong nhà đều nhớ lầm. Mười tháng mang thai, thì ra trước khi phu nhân gả cho người đã có thai trước. Con đã điều tra lão quản gia năm xưa, hắn nói khi đó phụ thân vừa từ Thúc Châu trở về, khi gặp được phu nhân ở Liêu Châu, thì bà ấy đã là quả phụ đang mang thai rồi.”

Trên mặt Tạ Hương là vô hạn khiếp sợ, rồi lại tức giận: “Đại ca quả thật không phải người của Tạ gia sao? Vậy sao phụ thân còn muốn đưa gia tài cho huynh ấy, người điên rồi sao?”

“Tam tiểu thư, xin chú ý lời nói.” Giang Tiểu Lâu không nghe lọt tai nữa, âm thanh đột nhiên vang lên.

Tạ Hương quay đầu, tựa như cười mà không cười nhìn nàng: “Đây là chuyện của Tạ gia, người là người ngoài có tư cách gì chen vào?”

Giang Tiểu Lâu không chút biến sắc mà cười: “Bá phụ đã mời ta đến là vì muốn ta làm chứng, các người vì chiếm gia tài lại nghĩ ra cách bôi nhọ này, đúng là khiến người ta thở dài. Đại thiếu gia có phải mang huyết thống Tạ gia hay không, những thứ này do bá phụ định đoạt, các người làm con không được quyền nghi vấn phụ thân. Quan trọng hơn là, mỗi một đồng trong Tạ gia đều không phải do các người kiếm về, bây giờ có tư cách gì mà đòi, không lẽ con cái Tạ gia đều là ăn mày sao?”

Lời của Giang Tiểu Lâu như một roi mạnh mẽ quất vào mặt Tạ Hương, làm cho nàng không nói được gì. Cho dù Tạ Liên Thành không mang huyết thống Tạ gia, chỉ cần một câu của Tạ Khang Hà, thân là con cái có tư cách gì nghi vấn? Nói cho cùng chỉ vì tiền thôi, quả là đáng thẹn đáng buồn cười.

Giang Tiểu Lâu hơi dừng một chút, nhìn về phía Trần ma ma, nụ cười ngày càng sâu hơn: “Dám hỏi một câu, nhị công tử đã cho bà cái gì để bà đến đây vu oan đại công tử? Theo pháp lệnh Đại Chu, cấu kết con thứ nói xấu con trưởng, mưu toan cướp gia tài, tội này sẽ bị phán lưu đày, Trần ma ma, bà phải nghĩ cho kỹ đó.”

Vẻ mặt Trần ma ma đại biến, cả kinh nói không ra lời.

Tạ Ỷ Chu lạnh lùng nói: “Giang Tiểu Lâu nàng đừng khinh người quá đáng, ý nàng là ta thu mua bà đỡ cố ý vu oan đại ca?”

Nụ cười của Giang Tiểu Lâu biến mất: “Nếu đại công tử không phải con ruột của bá phụ, thì người cần gì che giấu bao nhiêu năm nay? Nếu không phải vì gia tài của Tạ gia, thì huynh đệ cần gì phải trở mặt với nhau. Thời cơ huynh nói ra chân tướng không sớm không muộn, lại đúng lúc Tạ bá phụ để lại mọi thứ cho đại công tử, lòng lang dạ sói đã quá rõ ràng. Nhị công tử, chẳng qua chỉ vì tiền lại thu mua bà đỡ ăn nói linh tinh, rõ ràng là danh dự của người có học cũng không cần nữa, nếu bị các học quan biết được, sợ là huynh đừng mong đặt chân vào triều đình nữa.”

Nàng cũng mặc kệ Tạ Liên Thành có mang huyết thống Tạ gia hay không, chỉ là không thích nhìn thấy hắn sa sút, càng không muốn nghe ai nhục nhã hắn. Chẳng qua chỉ là một bà đỡ, tuổi lớn như vậy trí nhớ cũng sẽ không tốt, Giang Tiểu Lâu có cả ngàn cách làm cho lời khai của bà ta trở nên không chút ý nghĩa, trên công đường Kinh triệu doãn sẽ phán là con thứ âm mưu cướp đoạt tài sản, Tạ Liên Thành nhất định sẽ thắng.

Lời của Giang Tiểu Lâu vừa nói ra, sắc mặt Tạ Ỷ Chu trắng bệch, hắn biết rõ Giang Tiểu Lâu có sức ảnh hưởng trước mặt Dương Các lão, nếu nàng nói chuyện này trước mặt ông ta, sau này hắn muốn đi làm quan là điều không thể. Vì người này học trò khắp thiên hạ, nhiều năm qua các quan chủ khảo đều là học trò của ông ta, nếu ông ta nói không, thì nỗ lực nhiều năm của hắn sẽ thành công cốc. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghiến răng nói: “Giang Tiểu Lâu quả nhiên ngươi tàn nhẫn, nhưng ta cho ngươi biết, cho dù ta đê tiện nhưng cũng không đến mức chuyện như vậy cũng lầm lẫn được.”

Nói xong hắn hơi nghiên người nhìn thẳng Tạ Khang Hà, vẻ mặt đau xót: “Đại ca không mang huyết thống Tạ gia, phụ thân là người rõ ràng nhất mà. Nhưng người chỉ quan tâm hắn, chỉ coi trong hắn, xưa nay chưa từng nghĩ cho con. Gia nghiệp to lớn này để hết cho hắn, vậy con là cái gì? Sớm biết như vậy, không bằng ngay khi con ra đời thì giết chết con đi, còn hơn để con trơ mắt nhìn mình bị đối xử không công bằng.” Từng câu từng chữ, mang theo phẫn nộ đẫm máu và nước mắt.

Vương di nương cũng không khỏi tiến lên, thê lương cầu xin: “Lão gia, tuy rằng có lúc Ỷ Chu làm việc hồ đồ, nhưng chuyện lớn như vậy… nó không thể mang ra đùa giỡn được, sao người không nói cho mọi người biết sự thật?”

Tạ Khang Hà nhìn từng gương mặt, vô cùng đau đớn. Bí mật này hắn đã giữ trong lòng nhiều năm, không lẽ bây giờ phải bị vạch trần sao, không, không thể nào. Hắn cắn chặt răng, nói từng chữ: “Ỷ Chu, ngươi làm ta quá thất vọng, Tiểu Lâu nói không sai, ngươi làm vậy chỉ vì tiền, nhưng đáng tiếc một xu ta cũng không cho ngươi, ngươi cút, cút đi.”

Tạ Ỷ Chu thê thảm cười: “Phụ thân, đây là câu trả lời của người sao? Được, con đi, đời này sẽ không quay lại Tạ gia. Nhưng mà con nhắc người, liệt tổ liệt tông Tạ gia còn đó, họ sẽ không trơ mắt nhìn người giao sản nghiệp cho người ngoài, đến khi người chết rồi, người giữ linh vị không mang huyết thống Tạ gia, để xem người có mặt mũi gì đi gặp liệt tổ liệt tông.”

Tạ Khang Hà tức giận đến run rẩy, cánh tay vung vẩy như muốn té từ trên giường xuống. Thái Vô tiên sinh vội đỡ lấy hắn, lớn tiếng nói: “Tạ nhị công tử, có gì thì từ từ nói.”

Tạ Ỷ Chu đã quay lưng ra, Vương di nương gắt gao nhào tới, kéo tay áo hắn, cầu khẩn nói: “Ỷ Chu, có gì mà không thể nói đàng hoàng với phụ thân chứ, đều là người một nhà, không nên tổn thương hòa khí.”

Tạ Ỷ Chu vùng khỏi tay bà, nghiêm túc nói: “Mẹ, những gì cần nói con đã nói hết, sự thật đã bày ra trước mắt, họ lại nói là con vu oan. Nếu con thật sự thu mua bà đỡ thì con sẽ không được chết tử tế.” Bao nhiêu năm rồi, hắn đã chịu đủ áp bức của Tạ Liên Thành, chỉ cần là nơi Tạ Liên Thành xuất hiện thì ngay cả một chỗ đứng hắn cũng không có, tâm tình phẫn uất tuyệt vọng đã theo hắn hai mươi năm, hắn cho rằng mình đã thoát được, ai ngờ đáp án lại là như vậy. Tạ Khang Hà thà để một người khác họ thừa kế gia nghiệp cũng không chịu lựa chọn mình.

Vương di nương không kềm được, quay đầu lại khóc lóc nhìn Tạ Khang Hà: “Lão gia, người đang che chở cho người ngoài sao?”

Tạ Nguyệt cứng ngắc tại chỗ, Tạ Nhu không biết làm sao, Tạ Hương giận dữ, mà Tạ Xuân thì hoàn toàn choáng váng, trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo nụ cười yếu ớt, càng xem càng thấy vở kịch này đặc sắc. Đối phương càng vùng vẫy càng giống một tên hề, chẳng qua là giãy chết thôi.

Tạ Liên Thành từ từ bước lên, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Ỷ Chu.

Lông mi Giang Tiểu Lâu run lên một cái, dùng âm thanh cực kỳ chân thành nói: “Đại công tử, đừng để người khác ảnh hưởng tới mình, nhất là những người bụng dạ khó lường.”

Đừng nhận, dù thế nào cũng đừng nhận. Tạ Ỷ Chu vì tư lợi, mục đích chỉ là tiền thôi. Hôm nay Tạ Khang Hà truyền hết mọi thứ cho Tạ Liên Thành, đây mới là vấn đề. Huyết thống của Tạ Liên Thành thì sao, có quan trọng không? Không, chỉ cần Tạ Khang Hà nhận định hắn là con cái Tạ gia, vậy là hắn được quyền kế thừa. Huống chi Tạ gia được như bây giờ, không thể không nhắc tới nỗ lực của hắn, dựa vào cái gì lại để cho nhị công tử cả ngày chỉ biết oán giận chiếm hết mọi thứ chứ.

Vẻ mặt Tạ Liên Thành khẽ chấn động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đôi mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, từng chữ chậm rãi nói: “Nhị đệ nói đúng, ta không mang huyết thống Tạ gia, không phải con ruột của phụ thân, càng không có quyền thừa kế, tất cả trong Tạ phủ đều là của mọi người, ta không có quyền can thiệp.”

Giang Tiểu Lâu chấn động nửa ngày không nói được gì.

Nói xong câu đó, Tạ Liên Thành liền đi ra ngoài, vẻ mặt từ đầu tới cuối lạnh đạm, thậm chí không nhìn bọn họ một cái.

Người này, vì Tạ gia mà bỏ ra mọi thứ, cuối cùng lại rời đi như thế.

Người này, vì bảo vệ từng người trong Tạ gia, cuối cùng bị mọi người xem thường căm ghét.

Người này, rõ ràng rất ôn nhu, cuối cùng lại kiên quyết đối lập với người thân.

Hắn một mình đi ra ngoài, từ từ biến mất trong ánh mặt trời, Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy bóng lưng đó quá cô độc, cuối cùng hóa thành bụi mù.

Thái Vô tiên sinh thở dài, Tạ Khang Hà nói không sai, những năm này Tạ Liên Thành vì Tạ gia mà cúc cung tận tụy, mỗi ngày liều mạng bôn ba bên ngoài, Tạ gia có ngày hôm nay, không thể không nhờ hắn nỗ lực, nhưng bây giờ, chỉ một câu không mang huyết thống Tạ gia, lại đánh hắn vào mười tám tầng Địa ngục. Người của Tạ gia, tất cả đều là lòng lang dạ sói, không, bọn họ vốn cũng không có lòng.

Tạ Khang Hà nhất thời cực kỳ tuyệt vọng, ngửa mặt ngã trên giường, đấm rầm rầm xuống giường, bàn tay nổi cả gân xanh: “Cút, cút hết ra ngoài.”

Tạ Ỷ Chu vương cổ lên muốn nói gì, Vương di nương lại kéo áo hắn, ra hiệu không được nhiều chuyện. Mục đích hôm nay đã đạt đến, mọi người đều biết Tạ Liên Thành không phải người nhà họ Tạ, đối phương sẽ không nhận được gia tài của Tạ Khang Hà. Mà Tạ Liên Thành vốn là người cao ngạo, thậm chí hắn sẽ không ở lại Tạ phủ.

Không muốn nhìn những người xấu xa này nữa, Giang Tiểu Lâu vội rời đi, khi nàng đi đến chòi nghỉ mát, đã thấy một người lặng lẽ ngồi đó.

Nàng đứng yên lặng tại chỗ một lúc, mời chậm rãi đi lên hỏi một câu: “Tại sao lại thừa nhận?”

Tạ Liên Thành dùng âm thanh bình tĩnh trả lời: “Vì ta không thể thay đổi sự thật.”

Giang Tiểu Lâu ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của đối phương, Tạ Liên Thành ưu tú như vậy, lại không phải là con của Tạ Khang Hà… Muốn hỏi gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng. Nghĩ nửa ngày, cuối cùng nàng nhẹ giọng hỏi: “Sau này huynh có dự tính gì?”

Tạ Liên Thành đứng lên, ngóng nhìn đám trúc xanh tươi đằng xa, bất giác mỉm cười: “Ta sẽ rời khỏi đây.”

“Bá phụ mang gia tài truyền cho huynh, không liên quan đến việc huynh có phải là con ông ấy hay không, điểm này huynh đã sớm biết. Ông ấy chỉ đang giao cả một gánh nặng cho huynh thôi. Nhưng những người kia không hiểu, còn tưởng rằng sẽ chiếm được lợi, đúng là ngu ngốc.”

Tiếp nhận Tạ gia là một gánh nặt khổng lồ, người chống đỡ phải đảm bảo được con thuyền này phải được lèo lái chuẩn xách, dự đoán được những nguy hiểm xảy ra trong tương lại. Nếu không có Tạ Liên Thành, Tạ gia sẽ không duy trì được bao lâu. Người nhà họ Tạ tự cho mình là thông minh, lẽ nào không nhìn ra được điểm này? Không, bọn họ chỉ bị lợi ích trước mắt che đậy, chỉ nhìn thấy hoàng kim rực rỡ trước mắt, không nhận ra những gian nan khổ cực đằng sau nó.”

“Mẫu thân đã chuẩn bị dọn lên chùa, mà ta cũng sẽ dời ra ngoài, vốn dĩ… ta muốn tiễn phụ thân một đoạn đường.”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu thầm kinh ngạc, Tạ Liên Thành đã sớm ngờ đến sẽ có ngày hôm nay, cho nên đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng hắn sẽ không đau lòng sao? Người tính tình lạnh nhạt, cũng có tim, cũng sẽ bị thương, sẽ chảy máu. Nếu nàng không có nhìn lầm, hắn duy trì bình tĩnh bề ngoài là để che đậy bên trong tràn đầy thương tích.

Tạ Liên Thành xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt trong suốt: “Nàng sẽ vì ta là đứa con riêng mà ghét bỏ ta không?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Huynh cảm thấy sẽ như vậy sao?”

Tạ Liên Thành hơi cong môi: “Nếu nàng là người như vậy, thì sẽ không xứng làm bạn của ta.”

Giang Tiểu Lâu không chút do dự: “Huynh nên mừng vì ta không phải người như vậy, nên huynh sẽ có thêm một người bạn hiểu huynh, thông cảm cho huynh. Nếu không có chỗ để đi, ta sẽ thu nhận huynh, đảm bảo một ngày ba bữa không đói.”

Câu nói đùa này dường như xuyên thấu được một vùng tâm hồn u tối, mang đến ánh sáng ấm áp.

Tạ Liên Thành ngạc nhiên, môi không tự chủ được mà cong lên, lại có phần yêu thương như có như không, ánh mắt trở nên sáng rỡ.

Giang Tiểu Lâu bị nụ cười của đối phương làm chấn động.

Tạ Liên Thành yên lặng nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nhớ kỹ những gì mình đã nói, ta không cho phép nàng hối hận.”

Giang Tiểu Lâu tự nhiên nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện