Vừa trở lại Khánh Vương phủ, thiếp mời của phủ Thái tử liền đến, Giang Tiểu Lâu mở thiếp mời vàng óng ra xem, hơi ngạc nhiên: “Tiệc chúc thọ Thái tử phi?”

Khánh Vương phi gật đầu mỉm cười: “Không sai, là chúc thọ Thái tử phi. Nàng ấy mời chúng ta đến làm khách, nhưng nếu con không thích thì ta sẽ tìm cách từ chối giúp con.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Thiệp mời của Thái tử phi, từ chối thì thật không hay. Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ ứng đối được.”

Khánh Vương phi cũng nghĩ vậy, liền vui mừng nói: “Được, đến khi đó chỉ cần đi theo ta, con không cần căng thẳng.”

Khánh Vương phi bảo Giang Tiểu Lâu không cần căng thẳng, nhưng chính mình lại hết sức xem trọng, tối hôm đó liền giúp nàng chọn trang sức. Mở một hộp gỗ ra, bên trong có đủ loại trang sức bằng trân châu, phủ thúy, san hô, bảo thạch, bích tỳ, từng loại lấy ra ướm lên tóc Giang Tiểu Lâu, nhất thời khắp phòng sáng lấp lánh.

“Cây trâm Phượng hoàng điểm thúy này đẹp thì có đẹp, nhưng hơi già quá.” Khánh Vương phi nhẹ nhàng thả xuống.

“Bộ trang sức bạch ngọc khảm bích tỳ này quả thật rất hợp với khí chất của con, lại quá đơn giản.” Bà tiếp tục thở dài.

Khi Khánh Vương phi cầm một cây trâm ngọc lên, Giang Tiểu Lâu không nhịn được nữa: “Mẫu thân, đầu của con không phải hộp trang sức, sao có thể cài nhiều như vậy?”

“Con đó, Thái tử phi tự mình đưa thiếp mời, nhà nào cũng tham gia, hoàn cảnh sẽ rất náo nhiệt, nếu con có chút nào thất lễ, người khác sẽ châm biếm.” Khánh Vương phi khoa tay trước gương nửa ngày, cuối cùng cũng thả tay xuống, bộ dạng không hài lòng.

Giang Tiểu Lâu cười, đứng lên đỡ lấy vai Khánh Vương phi: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ không thất lễ. Bây giờ không còn sớm, người về nghỉ ngơi đi, được rồi, để con đưa người về.”

Khánh Vương phi mặt mày bất đắc dĩ bị đẩy ra khỏi phòng, vẫn không quên nhắc nhở: “Bộ váy tử la này rất hợp với da con, cứ mặc nó đi thôi.”

Giang Tiểu Lâu quay người lại, khắp phòng là châu báu trang sức bày la liệt, không khỏi cười khổ.

Đến ngày dự tiệc, Giang Tiểu Lâu chỉ tùy ý mặc bộ váy màu tử la, phối với áo ngoài bằng lụa trắng thêu chỉ vàng, bên hông có hai sợi dây lụa dài tinh tế buông xuống, trên mái tóc đen chỉ cài một cây trâm bạch ngọc nạm vàng, xuất hiện trước mắt Khánh Vương phi. Khánh Vương phi nhìn tới nhìn lui, gương mặt nàng có một nửa được tắm dưới ánh mặt trời, khóe môi không cười nhưng cong lên tươi tắn, mang theo vẻ trẻ trung tươi mới, hoàn mỹ không chút tì vết.

Trên mặt Khánh Vương phi hiện lên nụ cười sung sướng, dung mạo rung động lòng người như vậy, dù không chút phấn son cũng đẹp vô cùng.

Phủ Thái tử nằm ở hướng nam, một đường đi vào, trước mặt là một tòa giả sơn khí thế, con đường xuyên qua uốn lượn quanh co, hoa cỏ sum suê, màu xanh mát rượi, đình đài lầu các, dòng nước uống quanh, lại có tiếng chim hót rộn ràng, phồn hoa rực rỡ, như tiên cảnh nhân gian.

Tiệc rượu bày ở đại sảnh, nơi đó cột trụ chạm trổ tươi đẹp tinh xảo, có một bức bách thọ đồ dùng hơn trăm loại kiểu chữ khác nhau tạo thành, trên khung cửa treo hình phượng hoàng, bát tiên quá hải, tạo hình ưu mỹ, sống động như thật. Khi mọi người yên vị, mới phát hiện ở đối diện phòng khách là một hồ nước, giữa hồ có một thuyền hoa, điêu khắc tinh xảo, lấp lánh sáng rực.

Thái tử và Thái tử phi cùng nhau bước vào, Tạ Du đi phía sau nửa bước, so với Thái tử phi hoa phục nghiêm trang, nàng ăn mặc vô cùng mộc mạc, mái tóc đen chỉ cài một đóa hoa hải đường thanh tú thoát tục. Thời tiết đã dần trở lạnh, đóa hải đường này vẫn kiều diễm ướt át, chỉ khi đến gần mới phát hiện, đóa hoa trong suốt này là do bạch ngọc điêu khắc mà thành, thiết kế vô cùng đặc biệt, như một nụ hoa vừa nở.

Thái tử phi nhìn tân khách trong sảnh đường, mặt mày tươi tắn, ngón tay trắng trẻo bưng lên ly rượu: “Hôm nay đa tạ các vị đến đây, ta xin cạn trước xem như kính rượu.”

Mọi người dồn dập đứng dậy, cùng chúc rượu Thái tử và Thái tử phi, Tạ Du chỉ mỉm cười ngồi một bên, bộ dáng đoan trang hòa nhã.

Mấy tên công tử áo gấm bên chỗ nam khách, ai cũng xưng huynh gọi đệ với Thái tử, giọng điệu thân thiết. Hiện giờ bệ hạ có tổng cộng mười mấy vị hoàng tử, nhị hoàng tử chính là đương kim Thái tử, đại hoàng tử, tứ hoàng tử, lục hoàng tử chết trẻ, cho nên hiện giờ người ngồi ngay bên trái Thái tử là Tam hoàng tử Độc Cô Khắc, hắn mặc một thân trường bào màu xanh óng ánh sắc vàng, đai lưng và mũ bạch ngọc, gò má thon gầy, đôi mắt tinh tường, từ xa nhìn lại có nét kiên cường cao ngạo của một con hạc đứng giữa bầy gà, tuổi trẻ hơn Thái tử một chút, nhưng khí độ trên người càng trầm ổn hơn. Vì hắn có hôn ước với Hách Liên Tiếu, nên Giang Tiểu Lâu đặc biệt nhìn hắn lâu một chút.

Tiếp đến là Ngũ hoàng tử Độc Cô Khâm, người này trời sinh mắt dài, sống mũi cao thẳng, thái dương rộng rãi, ý cười nơi khóe miệng ôn hòa, xem ra cũng là một thư sinh văn nhã. Hắn đang trò chuyện với Thất hoàng tử Độc Cô Ngạn, Độc Cô Ngạn chỉ nghiên mặt, biểu hiện như nghe mà không nghe, ánh mắt lơ đãng quét về phía Giang Tiểu Lâu, đúng lúc chạm vào ánh mắt nàng. Nếu là cô gái tầm thường, chỉ sợ đã lập tức ngoan ngoãn cúi đầu xuống, nhưng Giang Tiểu Lâu lại khẽ cười với đối phương, sắc mặt như thường. Độc Cô Ngạn là hoàng tử có dung mạo tuấn tú nhất, đôi mắt như sao, hai hàng lông mày thẳng, gương mặt có nét anh tuấn không tả được, khi vung tay nhấc chân càng có khí độ phong lưu vô cùng.

Hắn có vẻ kinh ngạc một chút, khẽ chớp mắt, hòa nhã cười. Hắn thích mỹ nhân, dù đã nhìn qua nhan sắc khắp thiên hạ, cũng không thể không thừa nhận người đối diện đẹp đến không tì vết, cả người như được tạo thành từ bạch ngọc thượng đẳng, nụ cười mềm mại đến mức có thể làm mềm lòng bất cứ tâm địa sắt đá nào.

“Đó là Minh Nguyệt quận chúa mẫu hậu vừa sắc phong.” Độc Cô Khâm chú ý tới ánh mắt của hắn, mỉm cười nói.

“À, thì ra chính là nàng ta.” Độc Cô Ngạn bỗng nhiên tỉnh ngộ, đang muốn tiếp tục thể hiện sức quyến rũ của mình, ánh mắt Giang Tiểu Lâu cũng đã dời đi.

Nam tử tuấn mỹ Giang Tiểu Lâu đã thấy quá nhiều, nhất là gương mặt như Tạ Liên Thành, nhìn thấy người khác cũng không có gì ngạc nhiên, cho nên ánh mắt của nàng nhanh chóng dời sang Cửu hoàng tử Độc Cô Báo. Nhưng mà cảm giác đầu tiên của nàng là… thất vọng. Vì so với các huynh đệ, tướng mạo của Độc Cô Báo rất bình thường, tuy các nét trên mặt đều rất đoan chính, nhưng hợp lại một chỗ lại mang vẻ trần tục. Nghe đồn trong số các hoàng tử, hắn là người có tư chất bình thường nhất, văn không được, võ không xong, cầm kỳ thư họa cũng không giỏi, cá tính lại rất thành thật, chưa từng tranh giành náo loạn với các huynh đệ tỷ muội. Chính vì vậy, hắn lại là người được lòng người khác nhất, kết giao rộng rãi. Có thể thấy người bình thường mới là người được hoan nghênh nhất. Trong lòng Giang Tiểu Lâu thầm nghĩ, lại phát hiện có một đôi mắt đang trừng lớn nhìn mình chằm chằm.

Phóng mắt nhìn sang, chính là vị thập nhất hoàng tử Độc Cô Phong, hắn nhỏ tuổi nhất, gương mặt non nớt mang theo vẻ trẻ con, đôi mắt tròn xoe đang nhằm chằm chằm Giang Tiểu Lâu, hàng mi dài chớp chớp. Hắn làm vậy hoàn toàn xuất phát từ hiếu kỳ, nhưng rõ ràng là thất lễ, cho nên ngay khi hắn đang cố gắng trừng mắt với Giang Tiểu Lâu, liền bị thập hoàng tử Độc Cô Vũ gõ đầu một cái: “Đã nói với đệ bao nhiêu lần, không được trừng mắt với người khác như vậy, không lịch sự.”

Độc Cô Vũ có một đôi mày kiếm, khí độ bất phàm, rõ ràng là tướng mạo oai hùng, lại có đôi mắt vô cùng thanh tú, lúc nổi giận đuôi mắt nhẹ cong lên, phong thái vô cùng tao nhã.

“Ôi, thập ca, đau quá.” Độc Cô Phong xoa đầu, bộ dáng đau đớn oan ức.

Đúng vào lúc này, một tì nữ từ từ bước đến, dung mạo của nàng bình thường, khí độ lại không tầm thường, cái khiến người khác ngạc nhiên là phía sau nàng có hơn hai mươi thanh niên, đều ăn mặc theo kiểu đầu bếp, tất cả đều chờ ở bên ngoài, không tiến vào đại sảnh.

Đầu tiên nàng cung kính hành lễ, chợt cao giọng nói với Thái tử: “Điện hạ, yến hội có ba cấp, không biết điện hạ muốn dùng ở cấp nào?”

Thái tử còn chưa lên tiếng, Độc Cô Phong đã cướp lời hỏi trước: “Ba cấp này có gì khác?”

Nữ đầu bếp tươi cười đáp: “Thượng đẳng dùng năm trăm con dê, trung đẳng dùng ba trăm con dê, hạ đẳng dùng một trăm con dê, những vật phẩm khác cũng căn cứ theo đó.”

Thái tử nghe vậy khẽ mỉm cười: “Ta luôn đề cao tiết kiệm, thượng đẳng quá xa xỉ, hạ đẳng… chỉ sợ khách mời nhiều quá không đủ dùng, ngươi dâng lên trung đẳng đi.”

Nữ đầu bếp đáp lời, vỗ tay một tiếng, hơn hai mươi thanh niên cùng nhau lui xuống, dĩ nhiên là đi chuẩn bị. Mọi người tiếp tục uống trà trò chuyện, không quá một canh giờ, liền có vài tì nữ bưng khay đến,mang rất nhiều món ăn làm từ thịt dê lên.

Khánh Vương phi thấy Giang Tiểu Lâu chỉ nhìn chứ không động đụa, liền chủ động gắp cho nàng, ôn nhu nói: “Đây là phần thịt trên mặt dê, không có mùi tanh, con thử đi.”

Giang Tiểu Lâu cắn một miếng, quả thực ngon ngọt giòn tan, không hề có mùi, bất giác mỉm cười gật đầu.

Nữ đầu bếp tiến lên lĩnh thưởng, Độc Cô Phong hiếu kỳ hỏi: “Yến hội trung đẳng đã tuyệt như vậy, thượng đẳng thì thế nào?”

“Bẩm điện hạ, nếu là yến hội thượng đẳng, sau khi giết chết dê, thì chỉ dùng một khối thịt nhỏ ở chóp mũi để nấu.”

“A, vậy còn phần thịt dê còn lại?”

“Dĩ nhiên là bỏ đi.” Nữ đầu bếp mỉm cười, khiến mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không khỏi chờ mong, chỉ là không biết nhân vật cỡ nào mới dùng đến cách nấu nướng xa hoa như vậy.

“Ngươi làm rất tốt, người đâu, ban thưởng một trăm lượng.” Thái tử mỉm cười dặn dò, nữ đầu bếp cảm tạ ban thưởng, khom người lui xuống.

Thái tử phi thấy mọi người ăn thích thú, biểu hiện vui vẻ, không khỏi mỉm cười: “Diệu Tiên tửu này do điện hạ sai người chuyển từ Vân Châu đến đây, chất lượng cực tốt, mùi thơm nức mũi, đã ủ hai mươi năm mới được lấy ra.”

Khánh Vương phi nếm thử một cái, liền cảm thấy hương thơm nức mũi, sau khi vào cổ thì hương rượu vừa nồng vừa thuần chất lại biến thành nhẹ nhàng, kéo dài không dứt, mát lạnh thấm ruột gan, bất giác gật đầu: “Rượu này quả thật rất đặc biệt.”

Giang Tiểu Lâu không thích uống rượu, nàng chỉ nhấp một cái, liền thả chén xuống, ánh mắt nhìn lên trên, đã thấy vị trí bên cạnh Thái tử không biết từ lúc nào đã trống rỗng.

Lúc này, trên thuyền hoa giữa hồ xuất hiện một nữ tử, chỉ là khoảng cách quá xa, nàng lại cúi thấp đầu, người khác không nhìn ra tướng mạo. Nữ tử ngồi ở đầu thuyền, “tưng…”, một tiếng đàn du dương cùng tiếng nước lan ra. Giữa hồ sóng nước lấp loáng, tiếng đàn từng đợt lan xa, mang theo ý tứ sâu sắc. Âm nhạc chầm chậm chuyển động triền miên như nước chảy, từ từ hiện ra tư thế gió nổi mây bay, giây lát lại biến thành đại dương mênh mông, rồi lại biến thành sôi trào mãnh liệt. Mọi người chăm chú nghe, chỉ cảm thấy mặt hồ ôn nhu trong nháy mắt biến thành mặt biển mãnh liệt gào thét. Bọn họ ngồi trong phòng khách xa xa, cũng biến thành một chiếc thuyền cô độc không chỗ nương tựa giữa biển, tự nhiên sinh ra cảm giác chấn động.

Một khúc nhạc, khiến mọi người say sưa, không biết là ai thốt ra một tiếng hay, lập tức những lời khen ngợi ào ào bay ra.

Nữ tử thu đàn lại, uyển chuyển đứng lên, từ từ ngẩn đầu, đôi mắt kinh diễm lóng lánh, tuyệt lệ phong tình, khiến người ta chìm vào trong đó, hầu như quên đi tất cả. Nàng khẽ mỉm cười: “Tạ Du xin hiến lễ lên Thái tử phi, chúc Thái tử phi phúc như Đông Hải, mãi mãi tươi trẻ.”

Trên mặt Thái tử phi mang theo nụ cười dịu dàng: “Tài đánh đàn của Tạ trắc phi quả nhiên thiên hạ vô song, khúc Lưu thủy này đánh ra thật là hoàn hảo, cho dù là cầm tiên trên đời cũng chỉ được như vậy thôi.”

Thái tử phi vừa nói vậy, mọi người liền không khỏi dồn dập tán thưởng.

“Khúc nhạc này chỉ trên trời mới có, nhân gian làm sao nghe được.”

“Tuyệt vời, thật là tuyệt vời, chúc mừng Thái tử được giai nhân thế này. Không, phải là chúc mừng Thái tử song hỷ lâm môn.”

Mọi người vô cùng hoan hỷ, Thái tử mơ hộ lộ ra nụ cười đắc ý.

Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, đôi mắt sáng như sao, không bị hoàn cảnh trước mắt ảnh hưởng chút nào. Nhưng khi Tạ Du đi ngang bên người Giang Tiểu Lâu, lại thoáng dừng chân, khẽ mỉm cười, như thấy người quen đã lâu không gặp. Khánh Vương phi đột nhiên căng thẳng, không tự chủ được mà nhìn chằm chằm đối phương, khó nén vẻ cảnh giác.

Thấy Tạ Du ngồi xuống, mặt mày Thái tử mang theo ý cười, vô cùng yêu thương: “Tài đánh đàn của Du Nhi thăng tiến, đúng là đáng mừng.”

Tạ Du mỉm cười, lời nói như mây gió: “Thiếp chỉ có chút kỹ xảo nhỏ bé, so với Minh Nguyệt quận chúa…thì còn kém xa.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, lộ vẻ kinh ngạc.

Trong lòng Khánh Vương phi chấn động, ngoài mặt cố tươi cười: “Tạ trắc phi quá khiêm tốn rồi, tài nghệ đánh đàn của người thiên hạ vô song, Minh Nguyệt làm sao so sánh được, người đừng đem Minh Nguyệt ra đùa nữa.”

Ánh mắt Tạ Du lấp lóe, nụ cười xinh đẹp, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu nói: “Minh Nguyệt quận chúa đàn tì bà đến xuất thần nhập hóa, chỉ là nàng kín tiếng, không chịu để lộ trước mặt người khác.”

Giang Tiểu Lâu giơ mắt lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương.

Thái tử nghe vậy, nhàn nhạt nói: “Không biết hôm nay quận chúa có thể diễn tấu một khúc cho mọi người nghe không, chỉ để góp vui thôi.”

Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, khó nén kinh ngạc, nhưng cũng toát ra tia trào phúng. Lần trước chuyện ở Khánh Vương phủ mọi người đều rõ ràng, vị Tạ trắc phi này cố ý làm khó Giang Tiểu Lâu. Sớm đã có một khúc nhạc tuyệt vời ngay trước mắt, cho dù Giang Tiểu Lâu có đàn hay đến mấy thì cũng xem như tự để lộ khuyết điểm thôi.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong trẻo, thần sắc bình tĩnh: “Tiểu Lâu tài nghệ sơ sài, đã mấy năm không chạm qua tỳ bà, sớm đã quên hết rồi.”

Tạ Du cũng không biết Giang Tiểu Lâu đàn thế nào, chỉ là thấy khi vào Tạ phủ đối phương mang theo một cây đàn tỳ bà thôi. Hôm nay mục đích của nàng là làm Giang Tiểu Lâu mất mặt, làm sao chịu dễ dàng buông tha, chỉ mềm mại nói: “Thái tử điện hạ, người xem, Minh Nguyệt quận chúa không chịu nể tình rồi.”

Thái tử khẽ nhướng mắt, lạnh lùng nói: “Minh Nguyệt quận chúa, hôm nay ở đây cũng không có người ngoài, nếu nàng chịu đàn một khúc, ta sẽ thưởng chuôi ngọc như ý này cho nàng được không?”

Bất kể Giang Tiểu Lâu biểu diễn thế nào, một khi trúng phép khích tướng của Tạ Du, cũng đã rơi xuống thế hạ phong, huống chi biểu lộ quá xuất sắc cũng không phải chuyện tốt, nếu mình đàn lên quá mức đặc biệt, lỡ bị nhận ra thì sẽ mang đến phiền phức lớn. Giang Tiểu Lâu nhẹ cong mi, nụ cười dịu dàng, thân thể lại bất động như núi: “Ngọc như ý này tiểu nữ cũng rất thích, nhưng đáng tiếc…” nàng đưa tay trái của mình ra, nhẹ nhàng quơ trước mặt mọi người, bàn tay trắng nõn như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nhưng đáng tiếc móng tay lại dài có đến nửa tấc: “Móng tay dài như vậy, mang lên thú giáp cũng rất bất tiện.”

*Thú giáp: miếng kim loại bọc đầu ngón tay để gảy đàn

Nét cười của nàng mang theo xin lỗi, bộ dáng cực kỳ ngại ngùng

Lý do này vô cùng mạnh mẽ, Thái tử phi cười híp mắt nói: “Tạ trắc phi, xem ra muội không thể toại nguyện rồi.”

Phí công sức như vậy muốn ép đối phương, người ta căn bản không thèm tiếp chiêu, như một quyền đấm vào mặt bông. Tạ Du hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó dò: “Không sao, sau này còn nhiều cơ hội, Minh Nguyệt quận chúa, người nói đúng không?”

Giang Tiểu Lâu cười, nụ cười như tuyết trắng mùa đông, trong trẻo hòa nhã, nhưng hoàn toàn không có ý trả lời.

Tạ Du tức giận trong lòng, giây lát lại cười lên, Giang Tiểu Lâu ngươi trốn được một lần chưa chắc đã trốn được lần sau.

Lúc này, có một âm thanh mềm nhẹ vang lên ở đại sảnh: “Xin lỗi các vị, ta đến muộn.”

Mọi người nhìn theo hướng của âm thanh, chỉ thấy một công tử áo gấm nhẹ nhàng bước tới. Toàn thân áo trắng vốn đặc biệt chói mắt, lại phối với dung mạo tuyệt hảo, để lộ ra nét hoàn mỹ, khiến mọi người chung quanh đều lu mờ.

Trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, Cố Lưu Niên đi vào, trên mặt mang theo ý cười, không nhanh không chậm nói: “Điện hạ, thần vì chuẩn bị lễ vật cho Thái tử phi mà đến muộn, xin lỗi.”

Thái tử cũng không tức giận, trái lại cười nói: “Cố công tử chuẩn bị lễ vật gì mà thần bí như vậy, ta nói trước, nếu Thái tử phi không hài lòng, ngươi phải bị phạt ba ly rượu.”

Cố Lưu Niên chỉ mỉm cười, thuận tay kéo cái khăn đỏ ra, lộ ra hình dáng lễ vật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện