Vì đánh đổ Giang Tiểu Lâu, đầu tiên Hách Liên Thắng tìm một người giả mạo Dao Tuyết quận chúa, sau đó tìm ra một Lý Long chứng minh Giang Tiểu Lâu xuất thân từ Quốc Sắc Thiên Hương lầu. Trên thực tế, Giang Tiểu Lâu và danh kỹ Đào Yêu cực kỳ giống nhau, quyền quý trong triều không phải là không nhận ra, nhưng không ai dám đứng ra chỉ mặt. Dù sao trước kia nàng trang điểm rất đậm, so với người không trang điểm lại thanh nhã như hiện nay hoàn toàn như hai người khác nhau, trên đời này người giống người cũng không hiếm thấy. Hôm nay Hách Liên Thắng có thể chỉ cần vạch trần thân phận Giang Tiểu Lâu, không cần một quận chúa giả mạo, nhưng chuyện lưu lạc thanh lâu tuy sẽ làm nàng tổn dao danh dự, mà chỉ cần Khánh Vương phi che chở nàng, cũng sẽ không dao động được gốc rễ. Bởi vì xuất thân thanh lâu không có lỗi, chỉ là dơ bẩn thôi, nhưng nếu mạo danh quận chúa, mưu toan lừa dối, nhất là khi đối phương còn lừa được Hoàng hậu nương nương ban cho phong hào quận chúa, thì tính chất lại khác. Lừa dối Hoàng hậu nương nương là tội chết không thể tránh.

Một lời nói ra, Hách Liên Thắng đây là muốn lấy mạng Giang Tiểu Lâu.

Cả điện đều nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, ánh mắt mang theo ác ý, khinh thường, làm nhục. Giờ khắc này, gương mặt tuấn tú của Độc Cô Liên Thành chợt hiện lên ý cười: “An Hoa quận vương, lời này nói quá xa rồi, vị nhân chứng này còn chưa làm chứng mà.”

Lý Long run lẩy bẩy ngẩn đầu lên, trên mặt dần dần hiện ra thần thái thông suốt: “Bệ hạ, tất cả đều là âm mưu của An Hoa quận vương, trước tiên hắn mua chuộc cô gái này, lại cho nô tài một trăm lượng hoàng kim để chứng minh Minh Nguyệt quận chúa xuất thân từ thanh lâu, giả mạo hoàng thân. Bệ hạ, nô tài và quận chúa không thù không oán, sao có thể bôi nhọ như vậy được, huống chi nói dối trước kim điện là tội khi quân, phải tru di cửu tộc.”

Sắc mặt Hách Liên Thắng trắng bệch, tuyệt không ngờ tới Lý Long lâm trận thối lui, hắn vội quát: “Ngươi nói bậy cái gì đó?”

Ánh mắt hoàng đế trở nên âm trầm, trách mắng: “Im miệng, để cho hắn nói hết.”

Tuy rằng Lý Long rất sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói hết: “Nô tài đã ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu ba năm, chưa từng gặp Minh Nguyệt quận chúa, nhưng ngài lại kiên quyết nói quận chúa là kỹ nữ của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, lại trả cho nô tài nhiều bạc, chính là để vu oan cho người vô tội. Nô tài sợ hãi quyền thế nên mới tạm thời đồng ý, nhưng tội khi quân là phải tru di cửu tộc, sao nô tài có thể vì một chút bạc mà làm hại mấy trăm tính mạng Lý thị. Bệ hạ, cầu ngài làm chủ cho nô tài, hôm nay nói ra lời thật lòng, chỉ sợ nô tài không ra khỏi cửa cung được nữa.”

Trái tim Hách Liên Thắng như chìm trong nước đá, tay nắm chặt thành quyền: “Lý Long, ngươi là kẻ thay đổi thất thường, lúc trước thì luôn nói là muốn trừ hại, bây giờ lại…”

“Bệ hạ, nô tài muốn vạch trần âm mưu của An Hoa quận vương, cô gái này là hắn tìm đến để giả mạo quận chúa, thật ra chỉ là một thuyền nương (cô gái đưa đò) thôi, nói cái gì mà từ nhỏ ly tán cha mẹ ruột chứ, chẳng qua An Hoa quận vương thấy cô ta có dụng mạo giống Vương phi thôi. Để lấy được lòng tin của Vương phi, hắn còn tìm đến danh y, cố tình tạo ra nốt ruồi son trên mắt nữa, chỉ cần dùng nước gì đó tẩy một cái là mất ngay. Nếu bệ hạ không tin, thì có thể mời thái y trong cung thử một lần.” Lý Long như nghĩ mình lâm trận thối lui là chưa đủ tàn nhẫn, lại còn chọc thêm một đao.

Nếu mời thái y đếm kiểm nghiệm thì mọi thứ sẽ bị vạch trần. Nữ tử này bị dọa, sắc mặt trắng bệch: “Là…là quận vương cho nô tì tiền, nô tì chỉ bị quyền thế của quận vương ép buộc mới không thể không đồng ý, bệ hạ, cầu ngài tha mạng, tha mạng.”

Nàng vừa nói liền dập đầu xuống đất, trong lòng cực kỳ hối hận mình vì nhất thời tham tiền mà đáp ứng việc này, âm thanh như đứt từng đoạn ruột.

Tiêu Quan Tuyết thở dài một hơi, ưu thế của Hách Liên Thắng đã mất, không thể cứu vãn.

Hoàng đế mặt mày tức giận: “Hách Liên Thắng, bây giờ ngươi còn gì để nói?”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người An Hoa quận vương, gương mặt của hắn từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển đen, cuối cùng biến thành màu tím chết chóc, miệng mấp máy không biết nên nói gì.

Khánh Vương phi lạnh lùng cao ngạo nhìn hắn: “Hách Liên Thắng, ta không ngờ ngươi vì báo thù cho Thuận di nương mà nghĩ ra hạ sách này, mẹ ruột của ngươi làm sai nên mới bị Vương gia trách phạt, có liên quan gì tới Tiểu Lâu? Nếu ngươi muốn hận thì hận ta là được, sao có thể nghĩ ra chiêu độc ác như vậy để vu oan con bé?”

Mọi người liền nghĩ đến chuyện lần trước ở Khánh Vương phủ, từng có người luôn miệng nói Giang Tiểu Lâu là thê tử hắn, nhưng lại lấy ra tín vật của Tạ Du. Hôm nay Hách Liên Thắng giở lại trò cũ, lại dùng chiêu vu oan người ta là nữ tử thanh lâu, nếu không có Lý Long lâm trận đổi ý, chỉ sợ Giang Tiểu Lâu có nhảy xuống sông hộ thành cũng rửa không sạch.

Danh tiết nữ tử quan trọng cỡ nào, Hách Liên Thắng nhiều lần tấn công Giang Tiểu Lâu chẳng qua là vì đả kích Khánh Vương phi, tất cả đều là nội đấu trong Khánh Vương phủ, nhưng lại để lộ ra trên tiệc rượu này, Hách Liên Thắng đúng là không xem hoàng đế ra gì, vô sỉ bại hoại.

Lúc này Giang Tiểu Lâu mới đứng dậy, dịu dàng quỳ xuống: “Bệ hạ, nương nương, từ khi Tiểu Lâu nhập phủ đến nay vẫn không được huynh trưởng yêu thích, điểm này ai cũng biết, nhưng thật không thể ngờ hắn lại căm hận con như vậy, nhất định phải đẩy con vào tuyệt cảnh. Biết sớm như vậy, Tiểu Lâu thà rời khỏi vương phủ còn hơn phải nhìn thấy mẫu thân khó xử…”

Hách Liên Thắng thở không ra hơi, rầm một tiếng ngã quỵ trên đấy, trên mặt không còn giọt máu, không phải hắn bị Giang Tiểu Lâu chèn ép, mà lại bị bốn chữ khi quân phạm thượng chèn ép. Phải làm sao, phải làm sao đây? Lý Long và quận chúa giả đã nhận tội, chỉ chứng hắn là chủ mưu, hắn phạm tội khi quân, phải làm sao đây? Hoàng đế thất vọng nhìn cảnh này, nói với Khánh Vương: “Vốn đây là chuyện nhà ngươi, trẫm không muốn nhúng tay, nhưng mà đã lôi đến trước mặt trẫm rồi, trẫm cũng không thể không quản.”

Mồ hôi lạnh trên trán Hách Liên Thắng rơi xuống từng giọt, hắn hầu như muốn ngẩn đầu lên cầu cứu Thái tử, nhưng bây giờ nếu hắn dám lôi Thái tử xuống nước, Thái tử sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Còn về Tiêu Quan Tuyết, chẳng qua đối phương chỉ đưa cô gái có dung mạo giống Vương phi cho hắn, tất cả đều là chủ ý của hắn, người ta hoàn toàn không nhúng tay vào. Nghĩ đến đây, thân thể hắn không kềm được mà run lên, hắn cảm thấy cực kỳ hối hận, vốn dĩ hắn không phải làm vậy, chỉ vì cái chết của Thuận phi gây ra đả kích rất mạnh với hắn, tuy bên ngoài hắn làm ra vẻ không có gì, nhưng thực tế hắn sợ hãi, sợ sức mạnh của Giang Tiểu Lâu, sợ sự tàn nhẫn của đối phương, cho nên muốn ra tay trước, ai ngờ lại bị đối phương đánh ngược lại, chuyện đến nước này đúng là gieo gió gặt bão, không trách được người khác.

Khánh Vương ngã quỵ trên đất, lưng mơ hồ run rẩy, gương mặt nghiêm nghị giờ khắc này như già hẳn đi. Hắn cúi đầu không nói một lời, Hách Liên Thắng đã phạm tội khi quân, nếu hoàng đế truy cứu đến cùng, chỉ sợ một cái đầu là chưa đủ trảm. Nếu mình tùy tiện xin tha, không những không cứu được hắn mà còn liên lụy toàn bộ Khánh Vương phủ.

Hoàng đế nhìn Khánh Vương, mơ hồ nhận ra đối phương đang khó xử, quay đầu lại nói: “Hoàng hậu, nàng thấy thế nào?”

Hoàng hậu thờ ơ nói: “Bệ hạ, nuôi không dạy là lỗi của cha, nếu vương phủ là nơi có quy tắc, một đứa con thứ cũng sẽ không đến mức đứng trước mặt mọi người chỉ trích đích mẫu của mình thiên vị, càng sẽ không tự bộc lộ chuyện xấu của mình trước mọi người, đúng là không biết xấu hổ. Đây là hoàng cung, không phải là nơi trẻ con chơi đùa, xưa nay bệ hạ khoan dung, không tính toán với kẻ không hiểu chuyện, nhưng quá mức nhân nhượng lại dung túng kẻ ác, tương lai trên dưới làm theo, hoàn toàn mất hết quy củ. Theo thiếp thấy… tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể miễn. Nể nhìn Vương phi, tội khi quân có thể bỏ qua, chỉ là từ nay về sau hắn không nên đặt chân trong triều đình nữa, bằng không sẽ làm hại xã tắc, gây họa cho bá tánh.”

Trái tim Hách Liên Thắng chìm xuống, đôi mắt như bốc cháy, nhưng chỉ có thể khom gối quỳ không nhúc nhích.

Hoàng đế gật đầu: “Hoàng hậu đã nói như thế, vậy thì miễn tội chết cho Hách Liên Thắng, thu hồi tất cả phong hào, giáng thành thứ dân, lui ra đi.”

Hách Liên Thắng quỳ không nhúc nhích, như hóa thành một pho tượng.

Hoàng hậu lạnh lùng nhướng mày: “Sao còn không tạ ơn?”

Hách Liên Thắng bỗng nhiên nhắm mắt, hít sâu một hơi, trong lòng như xuất hiên một con mãnh thú muốn bộc phát ra ngoài. Thời khắc mấu chốt Khánh Vương mạnh mẽ đá hắn một cước: “Không muốn sống nữa.”

Hắn đột nhiên tỉnh lại, cả người bị mồ hôi ướt đẫm: “Tạ chủ long ân.” Vừa muốn đứng lên lại vì hai chân mềm nhũn mà ngã nhào trên đất. Tả Tuyên vẫn không hề xin tha cho hắn, chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn từng bước tập tễnh rời khỏi đại điện.

Mọi người nhanh chóng di chuyển ánh mắt, chỉ là một kẻ thất bại, không đáng để quan tâm.

Hoàng đế mỉm cười nâng chén, nói như không có gì xảy ra: “Chuyện lúc nãy mọi người đừng để trong lòng, người đâu, tấu nhạc.”

Hoàng đế ra lệnh một tiếng, có vô số nữ tử xinh đẹp bước ra, thân hình di chuyển theo tiếng nhạc, chỉ tiếc không có bao nhiêu người nhìn ngắm vũ đạo, đa số ánh mắt đều rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu.

Giữa những ánh mắt khác nhau, Khánh Vương phi đột nhiên đưa tay qua, nắm chặt tay Giang Tiểu Lâu, ôn nhu nói: “Đừng để những người đó làm ảnh hưởng.”

Giang Tiểu Lâu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nàng rất cảm kích Khánh Vương phi đã đứng về phía nàng vào lúc mấu chốt, nếu không phải Khánh Vương phi lựa chọn đứng về phía nàng, Hách Liên Thắng cũng không bị thua nặng nề như vậy. Chỉ là… chuyện này Độc Cô Liên Thành đã dự liệu từ trước nên mới cho Tiểu Điệp đến truyền lời…

Tiệc rượu kết thúc, khách khứa lần lượt quay về, không ít quý phu nhân cố ý tìm tới Khánh Vương phi để an ủi bà, mà giờ khắc này Giang Tiểu Lâu vẫn chưa rời đi, nàng cố ý chờ Độc Cô Liên Thành đi ra, mới mỉm cười nói: “Hôm nay, ta phải đa tạ huynh đã giúp đỡ.”

Trong gió rét, ánh mắt Độc Cô Liên Thành thâm trầm, tuấn tú đến cực điểm, khẽ cười: “Từ nay về sau, sẽ không có bất cứ ai dùng quá khứ để uy hiếp nàng nữa.”

Giang Tiểu Lâu sững sờ: “Huynh…”

Đáy mắt Độc Cô Liên Thành óng ánh, tỏa ra ánh sáng lung linh: “Ta tìm đến Lý Long còn sớm hơn Hách Liên Thắng, cho nên ván này hắn nhất định sẽ bại. Nếu chuyện vạch trần thân phận của nàng đã được chứng minh là giả, thì sau này sẽ không ai giở lại trò cũ nữa.”

Giang Tiểu Lâu lập tức hiểu được, Hách Liên Thắng chứng minh Giang Tiểu Lâu là danh kỹ của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, kết quả bị giáng làm thứ dân, sau này có ai muốn nhắc lại chuyện đó thì cũng không ai tin nữa. Chặn miệng người khác sẽ chỉ làm cho lời đồn càng lan rộng, đây mới đúng là cách rút củi dưới đáy nồi. Nhưng lỡ không cẩn thận sẽ thua cả ván cờ, hôm nay đúng là quá mạo hiểm.

Giang Tiểu Lâu cảm thấy một luồng hơi ấm xông thẳng vào tim, không nhịn được nói: “Huynh nên sớm nói cho ta biết, miễn cho ta trở tay không kịp…”

“Dĩ nhiên nàng sẽ trở tay kịp, nàng còn có Tả Tuyên. Theo ta thấy, An Hoa quận vương phi chỉ là giả vờ tha thứ cho trượng phu, mục đích là giám sát hắn,nhưng nếu dùng con cờ này quá sớm thì sẽ không có tác dụng nữa.”

“Bất kể thế nào, ta vẫn phải cảm tạ huynh đã giúp ta giải quyết chuyện này.” Giang Tiểu Lâu cũng không trả lời vấn đề liên quan đến Tả Tuyên, chỉ nhẹ nhàng cười mang theo vẻ cảm kích.

Độc Cô Liên Thành biết nàng cẩn thận, cũng không vạch trần chuyện này, chỉ là nhìn nàng cười: “Bây giờ thế cuộc nguy hiểm, Bùi Tuyên cũng đã về kinh, ta mong nàng có thể tạm thời kín đáo lại, có chuyện gì cũng phải bàn trước với ta, hiểu không?”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu hơi động, bị ánh mắt như hồ sâu của hắn làm cho rung rẩy, chợt nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta hiểu rồi, nhất định sẽ không quên lời nhắc của huynh.”

Một âm thanh chợt chen vào, mang theo ý bất hảo: “Hai vị đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Công tử trước mắt ngọc quan vấn tóc, cẩm y phấp phới, gương mặt còn đẹp hơn nữ tử, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, chính là Cố Lưu Niên.

Giang Tiểu Lâu nhìn Cố Lưu Niên một chút, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thì ra là Cố công tử, đã lâu không gặp.”

“Quận chúa đúng là quý nhân hay quên, không phải vừa gặp trên yến hội sao…” Cố Lưu Niên sâu sắc nhìn nàng một chút, ánh mắt lại đột nhiên chuyển sang Độc Cô Liên Thành, càng tức giận thì càng bình tĩnh, “Thuần Thân Vương, làm thương nhân khó, làm thân vương càng khó, cảm giác từ thương nhân đến thân vương thế nào?”

Không biết vì sao, khi hắn nhìn thấy Giang Tiểu Lâu và Thuần Thân Vương đứng sóng vai, trong lòng liền có một cảm giác khác lạ, lại thấy Giang Tiểu Lâu làm như hoàn toàn không chú ý đến mình, hoảng loạn liền xông thẳng lên đầu,trong lời nói khó nén ý giễu cợt.

Vẻ mặt Độc Cô Liên Thành tự nhiên, cười nói: “Từ ăn mày biến thành hoạn nô (nô tài bị thiến), cảm giác thế nào?”

Sắc mặt Cố Lưu Niên thoáng cái thay đổi, Độc Cô Liên Thành xem ra hào hoa phong nhã, không ngờ lại ác miệng như vậy, xem ra hắn đã xem thường đối phương rồi. Phải, rõ ràng là dư nghiệt của Thái tử đời trước, lại có thể sống đến thành niên dưới mí mắt hoàng đế, ngày xưa không biết Thái tử đã dùng bao nhiêu đòn hiểm, hắn vẫn còn tung hoành ngang dọc như cũ, còn có sức trợ giúp Giang Tiểu Lâu. Chỉ một phần tâm ý này thì người thường cũng không thể bì kịp. Một lúc sau, hắn mới nói, từng chữ như phát ra từ kẽ răng: “Thuần Thân Vương quả nhiên là ăn nói lanh lợi, bội phục, bội phục.”

“Quá khen, Cố công tử mới là tuấn kiệt đương thời.” Trên mặt Độc Cô Liên Thành tỏa ra ý cười nhàn nhạt.

Cố Lưu Niên toát ra hơi lạnh trong mắt, như nhắc nhở như cảnh cáo, giọng điệu biến ảo không ngừng: “Thuần Thân Vương, bây giờ Thái tử điện hạ coi ngài là cái đinh trong mắt, chỉ muốn trừ khử ngài. Trở thành kẻ địch của Thái tử một nước là việc rất không khôn ngoan, ngài nên tự biết thân mình, không nên lấy trứng chọi đá. Quan trọng nhất là trong tình hình này, nếu ngài thật lòng quan tâm Minh Nguyệt quận chúa thì nên cách xa nàng một chút không phải sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn Cố Lưu Niên, nhất thời không hiểu vì sao. Tại sao Cố Lưu Niên lại quan tâm tới an nguy của nàng, tuy rằng nàng từng giúp hắn, nhưng cái đó chỉ là chuyện nhỏ, người giả dối nham hiểm như hắn, một lòng chỉ muốn trèo lên cao, chút ân huệ ấy sao có thể khiến hắn bận lòng? Cố Lưu Niên bây giờ đã thay thế Quyền Đốc công, trở thành thân tín của hoàng đế, phụ trách phòng vệ của toàn kinh thành. Hoàng đế dành cho hắn đặc quyền giám sát quan chức triều đình, thậm chí Thái tử cũng trong phạm vi bị giám sát, cho nên quyền lực của hắn rấtlớn, ngay cả Thái tử và Tam hoàng tử đều đang cật lực lôi kéo hắn, sao hắn lại nhìn chằm chằm một người không có ích gì cho hắn như mình, không phải là kỳ quái sao?

Ánh mắt Độc Cô Liên Thành hơi lóe lên, từ lâu đã nhìn ra tâm tư của Cố Lưu Niên, không biến sắc nói: “Cố công tử, ngươi kết thù rất nhiều, kẻ địch vô số, nói ra lời này không thấy đỏ mặt sao?”

Cố Lưu Niên ngạc nhiên, người gian xảo như hắn lại bị người tao nhã như Độc Cô Liên Thành dồn vào chỗ chết, nhất thời cười lạnh một tiếng muốn phản bác lại, đột nhiên nghe giọng của Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt nói: “Ánh trăng rất đẹp, hai vị nếu có nhã hứng xin mời từ từ nói chuyện, Tiểu Lâu xin cáo từ trước.”

Tiểu Điệp lập tức khoác áo lông lên người Giang Tiểu Lâu, đối phương không chút lưu luyến xoay người bỏ đi. Cố Lưu Niên vốn còn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng nhịn xuống không gọi nàng lại, Độc Cô Liên Thành cười khẽ: “Yêu thích một cô gái, cũng không cần dùng thủ đoạn bỉ ổi để loại trừ những người chung quanh như vậy.”

“Ngài nói cái gì?” Cố Lưu Niên bỗng quay đầu lại, dùng đôi mắt cực lạnh lẽo nhìn Độc Cô Liên Thành. Trước mặt Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt hắn vẫn ôn hòa vui cười, thậm chí là yếu thế, nhưng khi đối phương rời đi, huyết khí trong mắt hắn dâng lên, mang theo sát khí.

Độc Cô Liên Thành không vì mặt mày hắn dữ tợn mà sợ sệt, chỉ bình thản nói: “Tính tình Tiểu Lâu ngươi cũng biết, nàng không thích bị miễn cưỡng, càng không thích bị lừa dối. Nếu muốn theo đuổi, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

“Độc Cô Liên Thành.” Cố Lưu Niên ở phía sau kêu một tiếng, nhưng Thuần Thân Vương không quay đầu lại mà bỏ đi rồi.

Trước cửa cung, Cố Lưu Niên đứng tại chỗ không nhúc nhích, phụ tá của hắn tìm đến, thấy hắn đứng đó, đáy mắt như có tia máu, không khỏi giật mình: “Công tử, người làm sao vậy?”

“Độc Cô Liên Thành nhất định sẽ là đại họa của ta.” Âm thanh Cố Lưu Niên chậm rãi, giọng điệu bình thường, biểu hiện lại rất nghiêm túc.

“Chuyện này… không thể nào.”

Hừ, không thể? Nam nhân này xem ra ôn nhu điềm đạm như nước, nhưng nghĩ lại, thân thế của hắn đặc biệt, các thế lực khắp nơi luôn dòm ngó, bề ngoài hắn sống giàu sang sung túc, kỳ thật lại giống như đầm rồng hang cọp, nguy cơ tứ phía. Trước kia Cố Lưu Niên cũng bị bề ngoài bình tĩnh của đối phương lừa dối, cho hắn là người lạnh nhạt nhạt nhẽo, nhưng nghĩ lại, loại người thậm chí Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, có thủ đoạn đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay, mới là người khiến người khác hoảng sợ.

“Công tử, chắc người lo xa rồi, Độc Cô Liên Thành không có dã tâm, bình thường cũng không tham gia chính sự.”

“Không, không phải ta lo xa.” Cố Lưu Niên ánh mắt thâm trầm, nói khẳng định: “Từ đầu tới cuối mặt hắn không chút biến sắc, phải là người thế nào mới có thể bình tĩnh như nước, lạnh nhạt thong dong? Có thể làm được chuyện này chứng tỏ hắn tâm cơ rất sâu, rõ ràng có mưu đồ lớn nhưng ở trước mặt mọi người lại ra vẻ mình là một quân tử nho nhã, người như vậy không đáng sợ sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện