Bên ngoài cửa cung, Giang Tiểu Lâu vừa đặt chân lên xe ngựa đã nghe thấy Khánh Vương phi khẽ cười, không khỏi kinh ngạc nhìn đối phương: “Sao mẫu thân cười vui vẻ vậy?”

Khánh Vương phi ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt đã bình tĩnh lại: “Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ rất chấn động, nhưng không ngờ lại có người đến lấy lòng, quả nhiên có con gái đẹp thật là lợi…”

Tiểu Điệp xì cười một tiếng, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng liếc nàng một cái, Tiểu Điệp vội dùng tay áo che mặt, vẫn không nén được ý cười.

“Xưa nay mẫu thân là người đoan chính, sao cũng đem con ra làm trò cười vậy.” Giang Tiểu Lâu mỉm cười.

“Vậy thì không chọc nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.” Khánh Vương phi nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ôn nhu nói: “Con yên tâm, khi trở về ta sẽ không bỏ qua cho tên nghịch tử Hách Liên Thắng, nhất định phải xả cơn giận này cho con.”

Giang Tiểu Lâu khẽ lắc đầu nói: “An Hoa quận vương còn trẻ đa tài, tương lai rộng mở, nếu không có chuyện này thì tiền đồ của hắn rất tốt, vinh hoa phú quý chờ đợi. Đáng tiếc, giờ hắn bị tước phong hào quận vương mà trở thành thường dân, đối với hắn, chuyện này còn đau khổ hơn là bị giết. Mẫu thân, người không cần để ý tới tên tiểu nhân này, chỉ cần quản lý vương phủ thật tốt, làm tròn chức trách Vương phi là được.”

Trải qua nhiều chuyện, từ lâu Khánh Vương phi đã không ôm hy vọng gì ở Khánh Vương, bà chỉ xem địa vị Vương phi là trách nhiệm, hết sức quản lý tốt vương phủ, ngày thường thì đi ngắm hoa, xem kịch, đi dạo, nắm vững vàng quyền quản sự trong tay, không ai làm gì được bà. Giang Tiểu Lâu nói đúng, bà có gia thế hiển hách, có Hoàng hậu chống lưng, Khánh Vương có một trăm lá gan cũng không dám phế bà. Trước kia bà bị Thuận di nương bức ép đến rối loạn tay chân, bây giờ nhìn lại đúng là trúng kế của người ta. Bà nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu: “Được, mọi chuyện đều nghe theo con.”

Xe ngựa đã cách xa hoàng cung, đột nhiên nghe thấy một trận vó ngựa từ sau đuổi tới, Giang Tiểu Lâu nhấc màn xe lên, đã thấy một con tuấn mã đỏ thẫm lướt qua như bay.

Nhìn thoáng qua, Bùi Tuyên có vẻ chú ý đến người trên xe ngựa, hắn như từ trên cao xuống, đúng lúc chạm vào ánh mắt Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh lạnh nhạt, trơ mắt nhìn con ngựa kia đi qua.

Khánh Vương phi chỉ nghe tiếng vó ngựa, không khỏi kinh ngạc: “Tiểu Lâu, con đang nhìn gì vậy?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng hạ màn xe xuống, khẽ mỉm cười: “Đang nhìn phong thái anh tuấn của Bùi tướng quân.”

Khánh Vương phi lại nhíu mày: “Hắn là một mãng phu giết người không chớp mắt, có gì đẹp mà nhìn. Tiểu Lâu, mẫu thân phải nhắc con, Độc Cô Liên Thành và Cố Lưu Niên thì không nói, nhưng tuyệt đối không được chọn Bùi Tuyên. Tính tình Gia Niên công chúa ôn nhu, hiền lành, tuy không phải con ruột của Hoàng hậu nhưng cũng được nương nương yêu thương, trước khi xuất giá sức khỏe rất tốt, không hề có chứng bệnh gì, nhưng vừa gả cho Bùi Tuyên thì lại trở thành con bệnh, không chỉ là hiếm khi ra khỏi cửa, chuyện mang thai sinh con lớn như vậy mà cũng không bẩm báo với nương nương…”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy bất giác liếc mắt: “Mẫu thân cảm thấy lý do cái chết của công chúa khả nghi?”

Khánh Vương phi vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã che lấp tất cả, nhìn không rõ ràng, bà quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu, trong mắt có thêm ba phần cảnh giác: “Về cái chết của công chúa ta cũng biết được một ít, nhưng chưa bao giờ dám nói ra với ai, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không. Sau khi Gia Niên công chúa gả đi thì phải chịu đựng lạnh nhạt, ở trước mặt người ngoài Bùi Tuyên rất kính trọng nàng, thật ra chỉ xem nàng là vật trang trí, nàng vốn là người hay giấu kín tâm sự, không dám nói với Hoàng hậu nương nương, không thể làm gì khác hơn là sống như một con rối. Sau lại nói mình quá nhớ Hoàng hậu nương nương, thỉnh cầu cho phép nàng hồi cung. Con nghĩ đi, trên đời làm gì có chuyện công chúa đã gả đi còn quay về cung ở? Dĩ nhiên nương nương không đồng ý, thời gian dài, nàng không thể chịu đựng nữa, nên phái người gửi thư cho ta để ta đi cầu xin giúp nàng. Ta thừa dịp Bùi Tuyên xuất chinh mà đến thăm, nhưng khi gặp được nàng thì đầu óc nàng không còn tỉnh táo, ăn nói lung tung, biểu hiện hoảng hốt, giống như một con rối để mặc cho người khác định đoạt, không kềm chế được lời nói hành động của mình. Ta cho rằng nàng sinh bệnh… sáu tháng sau, đột nhiên nghe thấy nàng sinh khó rồi chết, ta cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không dám nói linh tinh…”

Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt nghe xong, trong lòng thầm suy nghĩ, Bùi Tuyên là người nổi danh không háo sắc, đã từng có phó tường hoài nghi hắn thích nam tử, liền cố ý đưa cho hắn một tù binh dung mạo tuấn tú, kết quả hắn lại lột da người này treo ở trước trại, tạo nên danh tiếng vang dội. Giang Tiểu Lâu rất rõ, công chúa trẻ trung xinh đẹp, tính tình hoạt bát, mang nhiều kỳ vọng đối với vị tướng quân oai hùng này, sau kết hôn cuộc sống cô quạnh làm cho nàng nảy sinh nỗi buồn bực không thể hóa giải được, nàng trở nên nghi thần nghi quỷ, nóng lòng thoát khỏi Bùi Tuyên, nhưng chuyện sinh khó mà chết thì là thế nào? Phủ của Bùi Tuyên tựa hồ có rất nhiều bí mật.

Người nào cưới được công chúa thì làm gì dám kén chọn chê bai, nhưng Bùi Tuyên thì không phải bình thường, không thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích. Quan trọng nhất là sau khi thành thân hắn lại lĩnh binh ra ngoài, rất hiếm khi về phủ, thậm chí vì cưới công chúa mà đuổi hết vô số mỹ nhân trong phủ đi, bên cạnh hắn không có thông phòng không có ái thiếp, cho dù có lạnh nhạt công chúa thì cũng là do phu thê không hợp, công chúa chỉ có thể nuốt hết vào trong lòng. Dù sao hoàng đế có thể xử tội phò mã bất kính công chúa, nhưng cũng không thể nào lại đè đầu trâu bắt nó uống nước được.

Giang Tiểu Lâu nghĩ đi nghĩ lại, chỉ hời hợt nói: “Nhà nào cũng có cái khổ riêng, công chúa điện hạ cũng không thể vạn sự đều như ý.”

“Cho nên nếu con chọn hôn phu, nhất định phải nhìn rõ một chút. Như Thuần Thân Vương, dù sao vẫn là đứa con mồ côi của tiền Thái tử, cách hoàng đế một bậc, bất luận sau này vị hoàng tử nào lên ngôi, người đầu tiên phải đề phòng chính là hắn, ngày tháng sau này sẽ không thái bình. Còn về Cố Lưu Niên, hắn là kẻ hãm hại không biết bao nhiêu trung thần tướng tài, chỉ vì muốn được tiến thân, hắn chú ý tới con nhất định là vì muốn kiến được lợi ích gì từ con. Tiểu Lâu, qua lại với bọn họ, nhất định phải cẩn thận.”

Giang Tiểu Lâu nhỏ nhẹ trả lời: “Mẫu thân yên tâm, con hiểu rõ.”

Dưới ánh nến, gò má của nàng nhu hòa yên tĩnh, đẹp như bạch ngọc, nghe nàng đồng ý Khánh Vương mới như trút được tảng đá trong lòng.

Xe ngựa dừng trước Khánh Vương phủ, vừa xuống xe liền nhìn thấy Hách Liên Thắng đang quỳ trước bậc thang, các hộ vệ trước cửa mắt nhìn mũi cũng không dám nhìn hắn, kẻ nào cũng giống như một khúc gỗ. Hách Liên Thắng quỳ thẳng tắp, cổ cong xuống không nói một lời, thậm chí ngay cả mi mắt cũng không nhấc lên.

Khánh Vương phi nhìn hắn, trong lòng cười gằn, hận không thể đi tới đá hắn một cái, nhưng người ta không cần mặt mũi, bà vẫn cần thể diện, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi vào cửa. Những người khác xuống xe ngựa, thấy tình hình này không dám nói nhiều nửa câu, chỉ có thể cúi mặt nín hơi theo sát Vương phi đi vào. Chỉ có Giang Tiểu Lâu dừng chân lại, đầy hứng thú nhìn Hách Liên Thắng một chút.

Hách Liên Thắng nghe thấy tiếng bước chân, cuối cùng nhướng mắt lên, nhưng chỉ bình tĩnh nhìn Giang Tiểu Lâu. Ánh mắt hắn băng hàn thấu xương, lạnh lùng căm hận, không có chút hổ thẹn sám hối: “Giang Tiểu Lâu, lúc này ngươi đắc ý lắm?”

Mây đen che khuất ánh trăng, trong bóng đêm nồng đậm đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe ra ánh sáng kỳ ảo, âm thành điềm đạm không chút tâm tình: “Quận vương, à không, bây giờ phải gọi ngươi là Hách Liên Thắng, ngươi nên cảm kích ta, nếu lúc nãy ta bỏ đá xuống giếng thì ngươi đã mất mạng rồi, sao còn trách ta nữa chứ?”

“Cảm kích ngươi?” Hách Liên Thắng xì cười một tiếng, “Nếu không có ngươi, mẹ ta sao lại chết, thù giết mẹ không đội trời chung, ta tìm ngươi báo thù cũng là đương nhiên, đừng tưởng rằng giữa chúng ta như thế là xong chuyện.”

Giang Tiểu Lâu yên lặng nhìn hắn, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng thương xót: “Hách Liên Thắng, đến nay ngươi còn không biết kẻ thù giết mẹ mình là ai sao? Ngươi sao không nghĩ lại, Vương phi là người phúc hậu, Thuận di nương đã không còn uy hiếp gì nữa, bà ấy cần gì ra tay. Còn về ta thì... đối với một con giun con dế, ta cũng không có hứng thú ra tay đâu.”

Hách Liên Thắng cả người chấn động, nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt đại biến: “Ngươi có ý gì?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, mang theo ý đùa dai: “Trở về hỏi lại muội muội ngoan của ngươi đi, thù giết mẹ đúng là không đội trời chung, nhưng cũng phải tìm cho đúng người đã.” Vừa dứt lời, ngoài cửa gió to bất ngờ nổi lên, làn váy tung bay, mây đen che khuất hẳn mặt trăng, một tia sét rạch toang bầu trời đêm nặng nề, rầm một tiếng, từng hạt mưa to như hạt đậu lập tức rơi xuống.

Tiểu Điệp vội bung dù ra, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng bước lên bậc thang, mà Hách Liên sau cơn chấn động đã ngẩn đầu lên hô to: “Ngươi quay lại, nói cho rõ ràng đi.”

“Những gì cần nói đã nói rất rõ, thật ra trong lòng ngươi cũng rõ, chỉ tiếc ngươi thà đẩy thù hận lên người ta cũng không dám đi tìm hung thủ thật sự báo thù, đáng thương, đáng tiếc…” Giang Tiểu Lâu bỏ lại một câu, làn váy màu xanh bích như một đóa hoa sen tao nhã thoáng cái đã biến mất ở cửa.

Hách Liên Thắng nhìn chằm chằm hướng đối phương vừa đi mất, trong lòng phức tạp hỗn loạn. Lúc nãy ả ám chỉ người giết Thuận di nương là Hách Liên Tiếu sao? Nhớ đến vẻ thờ ơ của Hách Liên Tiếu, tim hắn đập thình thịch như trống đánh, không, không thể. Tiếu Nhi là nữ tử ngoan ngoãn hiền lành, sao có thể làm ra chuyện trời đánh như vậy. Nhất định là Giang Tiểu Lâu cố ý nói vậy để di dời thù hận của mình, nhất định ả sợ mình trả thù nên mới nói vậy.

Ý nghĩ độc ác trong lòng Hách Liên Thắng không ngừng tuôn ra, không thể khống chế tâm tư của mình. Trời mưa càng lúc càng lớn, cuồn phong cuốn lấy từng hạt mưa quất vào người hắn như vô số cây roi, cả người hắn đều ướt đẫm. Một An Hoa quận vương quen sống trong nhung lụa, một Hách Liên Thắng thân thế hiển quý, chưa từng bị khuất nhục như vậy, nhưng hắn nhất định phải quỳ, chỉ có quỳ mới được phụ thân tha thứ. Bị hoàng đế giáng làm thứ dân, sau này không còn cơ hội tiến thân nữa, người duy nhất cứu được hắn chính là Khánh Vương. Hách Liên Thắng nhắm chặt hai mắt, tùy ý để nước mưa điên cuồng rơi trên mặt mình, đúng vào lúc này, một cây dù màu xanh xuất hiện trên đầu hắn, chặn lại cơn mưa xối xả.

Đột nhiên mở mắt ra, đập vào mi mắt không phải là Hách Liên Tiếu muội muội mình, mà là sắc mặt lạnh lùng của Tả Tuyên. Trên đại điện, hắn luôn hy vọng đối phương sẽ cầu xin cho mình, nhưng không, bây giờ nàng lại ra đây che dù cho hắn. Nhất thời không biết được tâm tư phức tạp của mình hiện giờ là gì, hắn chỉ cảm thấy hai mắt nóng lên, cả người rét lạnh, trong lúc nóng lạnh chập chờn đó cuối cùng hắn ôm lấy hai chân Tả Tuyên: “Ái thê, đều là sai lầm của ta…”

Tả Tuyên cúi đầu nhìn Hách Liên Thắng khóc không thành tiếng, trên mặt là biểu hiện lạnh nhạt, đáy mắt lại tràn đầy băng hàn. Hách Liên Thắng ơi Hách Liên Thắng, khi ngươi bị mọi người xa lánh, muội muội yêu quý của ngươi ở đâu, thiếp thất ngươi sủng ái ở nơi nào, ai thật lòng quan tâm ngươi, ai thật sự nghĩ cho ngươi, ngươi sống cả đời này cuối cùng đã nhìn rõ chưa…

Tâm tình Hách Liên Thắng càng kích động, cả người đều không ngừng run rẩy, ánh mắt cực kỳ thẹn thùng.

Trong lòng Tả Tuyên khẽ thở dài một hơi, rõ ràng ngươi rất hận ta không chịu cầu xin cho ngươi, nhưng bây giờ lại ôm chặt lấy ta, tại sao đến nông nỗi này rồi mà ngươi còn diễn kịch.

Hách Liên Thắng quỳ trước cửa Khánh Vương phủ ba ngày ba đêm, cuối cùng bất tỉnh. Khánh Vương cứ đi tới đi lui giữa đại sảnh và thư phòng, sắc mặt biến ảo không ngừng, khi nghe người hầu vào báo, hắn thở dài một tiếng: “Dìu hắn vào đi.”

Hách Liên Thắng được hai người hầu khiên vào, chỉ sau ba ngày mà bộ dạng đã tiều tụy, sắc mặt suy sụp, so với quý công tử trước kia như hai người hoàn toàn khác nhau. Ánh mắt Khánh Vương rơi vào trên mặt hắn, không kềm được xẹt qua một tia bi thương: “Thắng Nhi, từ nhỏ ngươi đi theo bên người phụ thân, ta đã dạy con thế nào, nam tử hán phải đội trời đạp đất, làm việc trong sáng, sao con có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy chứ?”

Hách Liên Thắng nhướng mắt, đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng giờ khắc này hắn nước mắt đầm đìa, đầy mặt hổ thẹn, quỳ gối dưới chân Khánh Vương, khóc không thành tiếng: “Phụ thân, con biết sai rồi. Con đã làm phụ thân mất hết thể diện trước bệ hạ và triều thần, còn hại bản thân mình thân bại danh liệt, tất cả đều là sai lầm của con. Nhưng xin người nể tình trước kia nhi tử luôn cẩn trọng, chưa từng có sai sót gì, xin người cho con cơ hội cuối cùng.”

Khánh Vương nhìn hắn lắc lắc đầu: “Vấn đề không phải là ta có tha thứ cho con hay không, thân là quan chức trong triều, phẩm đức là quan trọng nhất, nhưng con lại nghĩ ra cách làm xấu xa như vậy, bây giờ âm mưu bại lộ, con cầu ta tha thứ, nhưng trên đời này đâu có thuốc hối hận. Không lẽ con có thể quay lại trước khi mọi chuyện xảy ra hay sao, thể diện của Khánh Vương phủ đã mất không thể lấy lại được, tiền đồ và lòng tự tôn của con đã mất cũng không thể tìm lại được.”

Hách Liên Thắng cắn chặt răng: “Nhi tử biết tội của mình không thể tha thứ, cũng không dám giải thích cho mình nữa, chỉ cầu phụ thân để con được ở lại, đừng đuổi con đi. Con sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, học hành ở đây, từ đầu tới cuối đều là phụ thân giáo dục con, con không đành xa phụ thân, càng không nỡ xa vương phủ. Nếu rời khỏi đây con cũng không biết mình có thể đi đâu nữa.”

Tuy Hách Liên Thắng là con thứ, nhưng xưa nay kiêu căng tự mãn, lòng tự ái rất cao, hơn nữa hắn thông minh từ nhỏ, trí nhớ rất tốt, học một biết mười, rất được Vương gia sủng ái. Từ sáu tuổi, hắn luôn thức vào giờ Mão (từ 5 đến 7 giờ sáng), đến giờ Thân (từ 3 giờ đến 5 giờ chiều) mới nghỉ ngơi, từ sớm đến tối đều chăm chỉ luyện võ, khắc khổ học hành. Nhiều năm qua, hắn dùi mài kinh sử, tinh thông học vấn, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, thế tử Khánh Vương hoàn toàn không thể so sánh với hắn. Khánh Vương vẫn rất xem trọng đứa con trai này, xem trọng sự nỗ lực và quyết tâm của hắn, không tiếc giá nào mời danh sư tới dạy dỗ hắn. Hắn chưa từng phụ lòng tin của Khánh Vương, đối nhân xử thế vô cùng lão luyện, tuổi còn trẻ nhưng đường làm quan đã rộng mở, tiền đồ sáng lạn. Đáng tiếc tối hôm đó, hành vi vu hại Minh Nguyệt quận chúa của hắn đã làm hoàng đế tức giận, lập tức mất đi chức quan và phong hào, bây giờ hắn chỉ là một bá tánh bình thường, không khác bất cứ người nào ở ngoài kia.

Khánh Vương nặng nề thở dài một hơi, đứa con mà hắn yêu thương hơn hai mươi năm, dù sao thì cũng rất đau lòng, nhưng mà nỗi phẫn uất trong lòng vẫn chưa tiêu tan, nên hắn chưa thể ra quyết định. Một lúc lâu hắn mới nói: “Khánh Vương phủ có thể nuôi thêm một người, nhưng từ nay về sau con phải thay đổi hoàn toàn, làm lại từ đầu, nếu không, ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho con nữa, hiểu chưa?”

Vẻ mặt hắn vô cùng trịnh trọng, cực kỳ nghiêm túc, hầu như không còn chỗ trống để quay đầu.

“Vâng, phụ thân, con sẽ không dẫm vào vết xe đổ nữa.” Trong lòng Hách Liên Thắng mừng như điên, dập đầu không ngừng.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, Khánh Vương đều không kềm được nhớ tới Thuận di nương đã chết, nhớ đến khoảng thời gian còn trẻ, dĩ nhiên sẽ sinh ra lòng khoan dung. Thấy đối phương quả thật đã hối cải, hắn khẽ thở dài: “Tuy bệ hạ đã ra quyết định, nhưng dù sao bây giờ người đang nổi giận, chờ qua vài năm ta sẽ tìm cách điều đình giúp con, xem xem có thể xin được một chức quan bên ngoài hay không.”

Lời này rõ ràng chỉ là an ủi, một khi đã đắc tội hoàng thất, làm sao có cơ hội trở mình nữa.

Trong lòng Hách Liên Thắng hiểu rõ, lửa hận thù cháy hừng hực, trên mặt vẫn không chút biến sắc, cúi thấp đầu xuống: “Đa tạ phụ thân.”

Ngày hôm sau, Sở Hán vừa ra khỏi viện của mình liền bị hai tên hộ vệ ngăn cản, hắn lập tức đưa tay lên hông, hộ vệ kia vội nói: “Ah, Sở đại ca đừng hiểu lầm, là nhị công tử muốn gặp huynh.”

Hách Liên Thắng? Sở Hán cười lạnh một tiếng: “Ta và nhị công tử không có gì để nói.”

Hộ vệ tươi cười lấy lòng: “Huynh yên tâm, dĩ nhiên là có chuyện tốt.”

Sở Hán đang muốn từ chối, đột nhiên nhớ tới cái gì, lời vừa ra đến miệng đã thay đổi: “Được, mời hai vị dẫn đường.”

Hai người mang theo hắn lượn trái rẽ phải vào một tiểu viện, có mấy tì nữ đứng cúi đầu ở hành lang, mỗi người đều mặc áo xanh váy trắng, tư thái yểu điệu, dung mạo mỹ lệ. Đi vào một gian phòng, trước mặt có tranh chữ tao nhã, trên kệ vô số châu báu, lò hương tỏa ra khói thơm lượn lờ.

Sở Hán đang nhìn quanh, một công tử áo gấm tuấn tú tiến lên đón, tươi cười nói: “Ngươi đến rồi.”

Sở Hán nhìn Hách Liên Thắng, trong lòng căm ghét loại tiểu nhân này, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Không biết nhị công tử tìm ta có chuyện gì?”

“Không vội, có gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

Trên bàn xếp đầy món ngon rượu ngon, Sở Hán nghi ngờ nhìn chằm chằm đối phương, đứng yên không nhúc nhích. Hách Liên Thắng mỉm cười nói: “Ngươi sợ Giang Tiểu Lâu biết sẽ trách tội sao, đường đường là nam tử hán, cho dù là nô tài tuy nhiên cũng không cần như con chó để cho cô ta sai bảo.”

Đây rõ ràng là phép khích tướng, Sở Hán nhíu mày lập tức ngồi xuống. Hách Liên Thắng tự mình rót rượu cho hắn, Sở Hán lại đưa tay ngăn cản: “Nhị công tử không cần đa lễ, Sở Hán chỉ là kẻ thô lỗ, không đáng.”

Hách Liên Thắng cười: “Hình như ngươi rất có địch ý với ta.”

“Nhị công tử, chuyện lần trước ngài rất rõ, cần gì giả vờ không biết.”

Hách Liên Thắng cười ha hả: “Chẳng qua là vì đối phó Giang Tiểu Lâu thôi, cũng không phải cố ý ra tay với ngươi, xin đừng để bụng.”

Lang bạt bao nhiêu năm, chưa từng gặp qua người nào vô liêm sỉ như vậy, trán Sở Hán như muốn nhảy lên, rõ ràng là rất ngột ngạt tức giận.

Hách Liên Thắng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Sở Hán, Giang Tiểu Lâu chỉ là nữ nhân, ngươi đi theo ả thì có gì tốt? Ta có thể ra giá cao hơn Giang Tiểu Lâu, chỉ cần ngươi chịu ra sức cho ta.”

Sở Hán cười lạnh: “Rất xin lỗi nhị công tử, ta chỉ là kẻ thích ngao du đây đó, không chịu nổi công tử xem trọng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện