Mỗi ngày đều giúp cô làm việc, luôn bày ra bộ dạng ‘Bởi vì muốn trả ơn cậu đã chăm sóc chúng tôi, thành ra tôi mới giúp cậu gánh vác việc nhà’, bộ dạng rất đáng yêu.

Lục Trạch Thiên khẽ gật đầu, nghĩ thầm đến tối sẽ phải tâm sự một chút với thằng bé rồi.

“Còn cô ba là chuyện như thế nào vậy?” Tần Thi bưng trà hoa cúc lên rồi dựa vào một bên mà hỏi, Lục Trạch Thiên thì đang rửa chén.

Lục Trạch Thiên: “Xác thực thì đó là chị lớp trưởng, đã bốn năm rồi, anh cũng không biết chị ta làm cách nào mà đột nhiên nhảy ra, tầm đâu một khoảng thời gian trước, chị ta có xách theo một bao to đến trước cửa nhà mình, nói là muốn gặp bọn nhỏ.”

“Ngày đó đúng lúc anh ở nhà, đi ra thì nhìn thấy chị ta đứng ở cửa chỉ cho hai đứa nhỏ gọi là cô ba. Anh mới kêu bọn nhỏ về phòng, anh ở lại hàn huyên với chị ta, chị ta mới nói rằng muốn anh trả bọn nhỏ lại cho nhà chị ta, anh trực tiếp từ chối rồi đuổi chị ta đi luôn.”

Lục Trạch Thiên đem chén bát rửa xong đặt sang một bên, tiếp tục nói: “Ngày hôm sau anh đi tìm lãnh đạo, tra hỏi qua một hồi thì phát hiện con chị ta đột nhiên đổ bệnh, phải vào bệnh viện cứu chữa, nghe nói là bị bệnh tim.”

Tần Thi đã hiểu ra: “À, thì ra là muốn đón đứa nhỏ trở về, trông cậy vào tiền trợ cấp của bọn nhỏ và tiền an ủi lớp trưởng có đúng không?”



Lục Trạch Thiên gật đầu: “Em rất là thông minh.”

Tần Thi cười ha ha: “Người gì lớn lên chẳng ra gì, chắc chỉ được mỗi cái xinh đẹp.”

Đứa nhỏ vừa mới cai sữa liền giao cho Lục Trạch Thiên, nhờ một tay mẹ Lục nuôi nấng thành người, không ngừng chăm sóc và dọn dẹp mỗi khi đứa bé ỉa bậy đến tận 4 tuổi, bây giờ đứa nhỏ trưởng thành hiểu chuyện rồi chị ta lại tới đòi sao? Nằm mơ giữa ban ngày đi! “Yên tâm đi, lần này anh nhất định sẽ hoàn toàn xử lý chuyện này.” Biểu tình của Lục Trạch Thiên trở nên nhàn nhạt: “Hiện tại chị ta đang ở phòng cảnh vụ, hẳn là đã được dạy bảo cho một trận, chờ lát nữa anh sẽ tự mình đi xem coi một chuyến.”

Tần Thi gật đầu, đúng là nên như vậy! Dứt khoát giải quyết trực tiếp là tốt nhất.

Cô nhìn động tác rửa chén vô cùng nhanh nhẹn của Lục Trạch Thiên, trong lòng cảm thán đây đúng là người vừa tốt lại còn giỏi giang nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện