Tần Thi bưng ly nước lên uống một ngụm, bỗng nhiên nhớ tới chi tiết nào đó mà cô bỏ sót, khẩn trương la lên: “Bệnh tim ư? Nhà chị ta có gen di truyền sao?”
Lục Trạch Thiên lắc đầu: “Là bên chồng chị ta di truyền, đừng lo lắng.”
Lúc này Tần Thi mới thả lỏng người ra, vậy là tốt rồi, doạ cho cô một cú sợ chết khiếp.
Sau khi biết chuyện mình muốn biết, Tần Thi cũng không ở đây với Lục Trạch Thiên nữa, cô để anh đứng rửa chén một mình, cô đi đến phòng cách vách.
Lục Trạch Thiên nhìn cánh cửa đóng lại, anh chỉ biết cười cười lắc đầu.
Lúc Tần Thi về phòng, An An đã không còn kiên nhẫn để vẽ tranh nữa, thay vào đó là quấn lấy Cố Thanh Hải để nghe kể chuyện xưa, chỉ để lại một mình Bình Bình còn ngồi ở trên bàn, cầm đầu bút chì nghiêm túc vẽ ở mặt sau vở của Cố Thanh Hải đã dùng xong.
Tần Thi đi qua vừa thấy trên giấy là một người phụ nữ tóc dài dẫn theo hai đứa nhỏ đang đào đất, cầm cái xẻng, cầm thùng, sọt… Vẽ nét nào ra nét đấy rất đẹp! Đây đúng là cảnh tượng ban ngày cô dẫn bọn nhóc đi đào đất.
Tuy đường cong rất đơn giản, tỉ lệ nhân vật cũng có chút kỳ lạ, nhưng Tần Thi lại rất vui, rốt cuộc thì cô cũng có thể nhìn ra được thằng bé vẽ cái gì, bức tranh lại còn rất có hồn nữa chứ.
Tần Thi khen thằng bé: “Vẽ đẹp quá đi! Bình Bình thật là lợi hại.”
Bình Bình có chút thẹn thùng, cậu nhóc chỉ cong môi cười, lật vở qua mấy trang trước để cho Tần Thi xem bức tranh mà mấy ngày nay cậu nhóc vẽ.
Có chó mèo đang đánh nhau, có sông nước, có cả ngọn núi, có binh lính đứng gác và ông mặt trời chói lọi, còn có một ít người nhưng không thể nhận ra đó là ai.
Cái này làm cho Tần Thi thật sự thích thú, không nghĩ tới rằng Bình Bình lại có thiên phú hội hoạ, vẽ cũng khá đẹp.
“Giỏi quá đi!” Tần Thi sờ sờ đầu Bình Bình, hỏi: “Cậu thích vẽ tranh sao?”
Bình Bình dùng sức gật đầu một cái thật mạnh, chạy tới phòng lại lấy ra một quyển vở khác, phía trên vẽ chi chít cái loại đồ vật.
Tần Thi nhìn nét vẽ non nớt, ngắn gọn nhưng lại tràn ngập sáng tạo của cậu nhóc, đột nhiên hỏi: “Sau này Bình Bình lớn lên muốn làm nghề gì? Có phải là trở thành một hoạ sĩ không?”
Ánh mắt Bình Bình sáng lên, tựa hồ không ngờ đến Tần Thi lại biết được, cậu nhóc nghiêm túc gật đầu, nói: “Tớ rất thích vẽ tranh!”
Lục Trạch Thiên lắc đầu: “Là bên chồng chị ta di truyền, đừng lo lắng.”
Lúc này Tần Thi mới thả lỏng người ra, vậy là tốt rồi, doạ cho cô một cú sợ chết khiếp.
Sau khi biết chuyện mình muốn biết, Tần Thi cũng không ở đây với Lục Trạch Thiên nữa, cô để anh đứng rửa chén một mình, cô đi đến phòng cách vách.
Lục Trạch Thiên nhìn cánh cửa đóng lại, anh chỉ biết cười cười lắc đầu.
Lúc Tần Thi về phòng, An An đã không còn kiên nhẫn để vẽ tranh nữa, thay vào đó là quấn lấy Cố Thanh Hải để nghe kể chuyện xưa, chỉ để lại một mình Bình Bình còn ngồi ở trên bàn, cầm đầu bút chì nghiêm túc vẽ ở mặt sau vở của Cố Thanh Hải đã dùng xong.
Tần Thi đi qua vừa thấy trên giấy là một người phụ nữ tóc dài dẫn theo hai đứa nhỏ đang đào đất, cầm cái xẻng, cầm thùng, sọt… Vẽ nét nào ra nét đấy rất đẹp! Đây đúng là cảnh tượng ban ngày cô dẫn bọn nhóc đi đào đất.
Tuy đường cong rất đơn giản, tỉ lệ nhân vật cũng có chút kỳ lạ, nhưng Tần Thi lại rất vui, rốt cuộc thì cô cũng có thể nhìn ra được thằng bé vẽ cái gì, bức tranh lại còn rất có hồn nữa chứ.
Tần Thi khen thằng bé: “Vẽ đẹp quá đi! Bình Bình thật là lợi hại.”
Bình Bình có chút thẹn thùng, cậu nhóc chỉ cong môi cười, lật vở qua mấy trang trước để cho Tần Thi xem bức tranh mà mấy ngày nay cậu nhóc vẽ.
Có chó mèo đang đánh nhau, có sông nước, có cả ngọn núi, có binh lính đứng gác và ông mặt trời chói lọi, còn có một ít người nhưng không thể nhận ra đó là ai.
Cái này làm cho Tần Thi thật sự thích thú, không nghĩ tới rằng Bình Bình lại có thiên phú hội hoạ, vẽ cũng khá đẹp.
“Giỏi quá đi!” Tần Thi sờ sờ đầu Bình Bình, hỏi: “Cậu thích vẽ tranh sao?”
Bình Bình dùng sức gật đầu một cái thật mạnh, chạy tới phòng lại lấy ra một quyển vở khác, phía trên vẽ chi chít cái loại đồ vật.
Tần Thi nhìn nét vẽ non nớt, ngắn gọn nhưng lại tràn ngập sáng tạo của cậu nhóc, đột nhiên hỏi: “Sau này Bình Bình lớn lên muốn làm nghề gì? Có phải là trở thành một hoạ sĩ không?”
Ánh mắt Bình Bình sáng lên, tựa hồ không ngờ đến Tần Thi lại biết được, cậu nhóc nghiêm túc gật đầu, nói: “Tớ rất thích vẽ tranh!”
Danh sách chương