Cầu được câu trả lời ưng ý, Tạ Hòe Cẩm thỏa mãn cực kỳ.
Hắn nhất định sẽ cho nàng cảm thấy, chính mình là người nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này.
**
Vài ngày sau đó, Làm Cổ Du trợn tròn mắt chính là, Mấy con sói hoang chết bầm này thế nhưng lại không có ý định rời đi, con nào con nấy lười biếng nằm trong việc lăn lộn qua lại trông rất hưởng thụ, cũng mặc kệ Cố Du mặt tối đen đang đứng một bên, dưới chân còn có một đám sói con đang làm nũng.
Tạ Hòe Cẩm nhìn mặt Cố Du như vậy không khỏi bật cười, Cổ Du lườm hắn một cái, uất ức đến không được.
Đêm đến, từng đạo sấm chớp xẹt qua bầu trời đêm, âm u bao ngày rốt cuộc cũng mưa.
Từng hạt mưa nặng trĩu rơi trên mái hiên, tạo ra những âm thanh không đồng đều, vừa mạnh mẽ lại đơn điệu. Cố Du đang ngồi luyện chữ trong phòng, bên cạnh là Tạ Hòe Cẩm đang đọc sách.
Sắp đến ngày thi, Tạ Hòe Cẩm gần nhất bận rộn đến không được chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Luyện được một hồi, Cố Du tay phải đã muốn tê đến nơi, nàng làm động tác xoay cổ tay, sau đó khẽ ngác một cái, lười nhác chống cắm nhìn Tạ Hòe Cẩm.
“ Nhìn đủ chưa?”
Bị nhìn chăm chăm đến mất tự nhiên Tạ Hòa Cẩm rốt cuộc lên tiếng hỏi.
Cổ Du chớp mắt, buộc miệng thốt.
“ Không đủ
"Cố Du".
Tạ Hòe Cẩm khoé miệng hơi giơ lên, nghiêng đầu nhìn nàng “ thích ta như vậy?”
Cố Du ngượng ngùng cười “ Thì ngươi lớn lên đẹp mà.”
Tạ Hòe Cẩm lắc đầu, tiếp tục đọc thư, cũng mặc kệ nàng.
Cố Du chán nản gục đầu xuống bàn, chuẩn bị ngủ một hồi.
Một tiếng động vang lên bên ngoài, là tiếng động do bị vật gì đó đụng phải.
Cố Du lỗ tai giật giật, còn tưởng đâu là đám sói hoang đang nghịch, cũng không quá để ý tiếp tục nằm ngủ.
'Ngươi chú ý điểm ( điểm - chút) nàng bị đánh thức bây giờ!”
Một tiếng nói thì thầm vang lên trong viện, tiếp đó liền có một người tiếp lời.
“ Đại ca, người nhà này đều là một đám chân yếu tay mềm, ngay cả nàng phu quân cũng là một tên ma ốm, chúng ta cứ trực tiếp xông vào bắt cóc nàng đi là được, có cần phải cẩn thận như vậy không?”
“ Đúng đó đại ca, cứ xông vào đánh ngất nàng đưa đến trước mặt chủ tử không phải được rồi sao? '
" Aill! sao ngươi đánh ta?”
Tên vừa nói bị người bên cạnh gõ đầu một cái, tức giận mắng.
Nếu đơn giản như thế ngươi nghĩ đại ca vì cái gì phải cẩn thận đề phòng chứ? "
Vậy tại sao...”
" Các ngươi không nghe cái tên lưu Bệnh Chốc Đầu nói sao? trong nhà này rất kỳ quái, hai ngày trước bọn gã còn phát hiện ra lang vương, bị dọa đến ba ngày
không xuống được giường, nói thế nào đi nữa, vẫn nên cẩn thận thì hơn”
Tên kia khẽ hừ, cảm thấy đám người này nghĩ xa quá rồi, lần đó khả năng chỉ là lang vương xuống núi tìm ăn trùng hợp vừa hay bị ba tên Lưu Bệnh Chốc Đầu bắt gặp, nên mới bị dọa thành như thế. một đám người này còn thật sự tin tưởng.
Đúng là điên rồi....
Gã đi vài bước, thấy được rất nhiều lều nhỏ được làm bằng rơm rạ chấp đống trải dài quanh sân nhà, đang lúc tò mò, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lạ.
Những người còn lại cũng nghe thấy, đương khi bọn gã còn đang nghi hoặc, một tên không biết đã nhìn thấy vật gì đáng sợ, lắp bắp nói “ Đại... đại ca..
“ Làm sao vậy?” tên đại ca nhíu mày.
Tiểu đệ kia nuốt nước miếng, ngón tay gã run rẩy chỉ về một hướng.
Mọi người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy cách đó có một con sói hoang chững chạc cùng với bộ lông xám màu, đang âm trầm nhìn bọn gã.
Cũng không biết đã quan sát bọn họ từ bao giờ.
Tiếp theo đó, từng đạo ánh mắt từ trong bóng đêm dần dần hiện ra.
Những con mắt xanh lam nhấp nháy đâu đâu cũng có.
Trong bóng đêm càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Đám hắc y cảnh giác lùi lại, nắm chặt vũ khí trên tay, trong mắt cũng lộ ra một tia sợ hãi.
Mấy con mắt kia từng bước áp sát, nhất thời đám hắc y bị vây hãm ở giữa,
Nhìn thấy nhiều sói hoang như vậy, đám hắc y như thể bị đóng đinh, mở to mắt nhìn.
Tiếng mưa rơi át đi tiếng kêu la thảm thiết, đến khi đám hắc y bị đuổi khỏi tạ gia cũng không một ai phát hiện ra.
Sáng hôm sau Cố Du thức dậy.
Chỉ thấy dưới sân một bã bừa bộn, vật dụng rơi đầy trên mặt đất, nếu nhìn kỹ còn thấy được dấu chân người và sói vật lộn với nhau....
Người? Cố Du sửng sốt.
Nàng đưa mắt liếc nhìn mấy con sói hoang đang thè lưỡi hầm hè một bên như thể kể công.
Cố Du Không khỏi kinh ngạc.
Sau vụ việc này, Cổ Du rốt cuộc đối mấy con sói hoang cũng có cái nhìn nhận khác.
Hài lòng sờ lên đầu một con sói hoang.
Cố Du Đột nhiên cảm thấy nuôi thêm vài con sói hoang để trông nhà cũng không phải không được!
Chính là có hơi nhiều một chút....
Hắn nhất định sẽ cho nàng cảm thấy, chính mình là người nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ này.
**
Vài ngày sau đó, Làm Cổ Du trợn tròn mắt chính là, Mấy con sói hoang chết bầm này thế nhưng lại không có ý định rời đi, con nào con nấy lười biếng nằm trong việc lăn lộn qua lại trông rất hưởng thụ, cũng mặc kệ Cố Du mặt tối đen đang đứng một bên, dưới chân còn có một đám sói con đang làm nũng.
Tạ Hòe Cẩm nhìn mặt Cố Du như vậy không khỏi bật cười, Cổ Du lườm hắn một cái, uất ức đến không được.
Đêm đến, từng đạo sấm chớp xẹt qua bầu trời đêm, âm u bao ngày rốt cuộc cũng mưa.
Từng hạt mưa nặng trĩu rơi trên mái hiên, tạo ra những âm thanh không đồng đều, vừa mạnh mẽ lại đơn điệu. Cố Du đang ngồi luyện chữ trong phòng, bên cạnh là Tạ Hòe Cẩm đang đọc sách.
Sắp đến ngày thi, Tạ Hòe Cẩm gần nhất bận rộn đến không được chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Luyện được một hồi, Cố Du tay phải đã muốn tê đến nơi, nàng làm động tác xoay cổ tay, sau đó khẽ ngác một cái, lười nhác chống cắm nhìn Tạ Hòe Cẩm.
“ Nhìn đủ chưa?”
Bị nhìn chăm chăm đến mất tự nhiên Tạ Hòa Cẩm rốt cuộc lên tiếng hỏi.
Cổ Du chớp mắt, buộc miệng thốt.
“ Không đủ
"Cố Du".
Tạ Hòe Cẩm khoé miệng hơi giơ lên, nghiêng đầu nhìn nàng “ thích ta như vậy?”
Cố Du ngượng ngùng cười “ Thì ngươi lớn lên đẹp mà.”
Tạ Hòe Cẩm lắc đầu, tiếp tục đọc thư, cũng mặc kệ nàng.
Cố Du chán nản gục đầu xuống bàn, chuẩn bị ngủ một hồi.
Một tiếng động vang lên bên ngoài, là tiếng động do bị vật gì đó đụng phải.
Cố Du lỗ tai giật giật, còn tưởng đâu là đám sói hoang đang nghịch, cũng không quá để ý tiếp tục nằm ngủ.
'Ngươi chú ý điểm ( điểm - chút) nàng bị đánh thức bây giờ!”
Một tiếng nói thì thầm vang lên trong viện, tiếp đó liền có một người tiếp lời.
“ Đại ca, người nhà này đều là một đám chân yếu tay mềm, ngay cả nàng phu quân cũng là một tên ma ốm, chúng ta cứ trực tiếp xông vào bắt cóc nàng đi là được, có cần phải cẩn thận như vậy không?”
“ Đúng đó đại ca, cứ xông vào đánh ngất nàng đưa đến trước mặt chủ tử không phải được rồi sao? '
" Aill! sao ngươi đánh ta?”
Tên vừa nói bị người bên cạnh gõ đầu một cái, tức giận mắng.
Nếu đơn giản như thế ngươi nghĩ đại ca vì cái gì phải cẩn thận đề phòng chứ? "
Vậy tại sao...”
" Các ngươi không nghe cái tên lưu Bệnh Chốc Đầu nói sao? trong nhà này rất kỳ quái, hai ngày trước bọn gã còn phát hiện ra lang vương, bị dọa đến ba ngày
không xuống được giường, nói thế nào đi nữa, vẫn nên cẩn thận thì hơn”
Tên kia khẽ hừ, cảm thấy đám người này nghĩ xa quá rồi, lần đó khả năng chỉ là lang vương xuống núi tìm ăn trùng hợp vừa hay bị ba tên Lưu Bệnh Chốc Đầu bắt gặp, nên mới bị dọa thành như thế. một đám người này còn thật sự tin tưởng.
Đúng là điên rồi....
Gã đi vài bước, thấy được rất nhiều lều nhỏ được làm bằng rơm rạ chấp đống trải dài quanh sân nhà, đang lúc tò mò, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lạ.
Những người còn lại cũng nghe thấy, đương khi bọn gã còn đang nghi hoặc, một tên không biết đã nhìn thấy vật gì đáng sợ, lắp bắp nói “ Đại... đại ca..
“ Làm sao vậy?” tên đại ca nhíu mày.
Tiểu đệ kia nuốt nước miếng, ngón tay gã run rẩy chỉ về một hướng.
Mọi người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy cách đó có một con sói hoang chững chạc cùng với bộ lông xám màu, đang âm trầm nhìn bọn gã.
Cũng không biết đã quan sát bọn họ từ bao giờ.
Tiếp theo đó, từng đạo ánh mắt từ trong bóng đêm dần dần hiện ra.
Những con mắt xanh lam nhấp nháy đâu đâu cũng có.
Trong bóng đêm càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Đám hắc y cảnh giác lùi lại, nắm chặt vũ khí trên tay, trong mắt cũng lộ ra một tia sợ hãi.
Mấy con mắt kia từng bước áp sát, nhất thời đám hắc y bị vây hãm ở giữa,
Nhìn thấy nhiều sói hoang như vậy, đám hắc y như thể bị đóng đinh, mở to mắt nhìn.
Tiếng mưa rơi át đi tiếng kêu la thảm thiết, đến khi đám hắc y bị đuổi khỏi tạ gia cũng không một ai phát hiện ra.
Sáng hôm sau Cố Du thức dậy.
Chỉ thấy dưới sân một bã bừa bộn, vật dụng rơi đầy trên mặt đất, nếu nhìn kỹ còn thấy được dấu chân người và sói vật lộn với nhau....
Người? Cố Du sửng sốt.
Nàng đưa mắt liếc nhìn mấy con sói hoang đang thè lưỡi hầm hè một bên như thể kể công.
Cố Du Không khỏi kinh ngạc.
Sau vụ việc này, Cổ Du rốt cuộc đối mấy con sói hoang cũng có cái nhìn nhận khác.
Hài lòng sờ lên đầu một con sói hoang.
Cố Du Đột nhiên cảm thấy nuôi thêm vài con sói hoang để trông nhà cũng không phải không được!
Chính là có hơi nhiều một chút....
Danh sách chương