Đêm tối, đại môn Tạ gia lần nữa bị gõ vang.

Tạ Phong đi ra mở cửa, nhìn vị thúc thúc trước mặt tò mò hỏi “ Thúc thúc người tìm phụ thân ta vẫn là mẫu thân nha?”

Tiêu Diệp nhìn tiểu tể tử còn chưa cao đến hông gã, hiếu kỳ hỏi.

“ Ngươi mẫu thân?”

Tiểu Phong gật đầu một cái, Tiêu Diệp thấy thế nói “ Ta tìm mẫu thân ngươi"

Tiểu Phong gật gù, sau đó nói “ vậy thúc thúc vào đi, mẫu thân ta đang ở bên trong đâu"

Nói rồi chạy nhanh vào, để Tiêu Diệp còn chưa hiểu chuyện gì đứng ở đó, có chút tiến thoái lưỡng nan.

Đang lúc này Cố Du ra tới, nàng nhìn Tiêu Diệp hơi mang kinh ngạc hỏi “ Là ngươi?”

Tiêu Diệp nhìn thấy nàng ra tới khẽ thở ra.

Mời người trong bên trong nhà, Cố Du kêu Tiểu Phong đi ra ngoài, lúc này mới hỏi.

“ Nửa đêm rồi ngài còn đến nhà ta làm gì?"

Tiêu Diệp nhìn trong phòng đánh giá, nói “ Hài từ vừa rồi là..?”

Cố Du sửng sốt, sau nói “ Là nhi tử của ta, năm nay mới vừa mãn sáu tuổi”

Tiêu Diệp sửng sốt “ A! nhìn Tạ phu lang còn trẻ như thế, không nghĩ đến đã có hài tử lớn như vậy rồi!”

Cố Du cười cười, song cũng không nói gì.

Tạ Hòe Cẩm hai ngày trước đã lên đường đến huyện thành để tham gia thi hương, trong nhà chỉ có Cố Du cùng với hai hài tử.

Nhìn một nhà ba người ăn mặc mộc mạc y phục, Tiêu Diệp khẽ đặt tay lên môi ho khan một tiếng cho giảm đi chút xấu hổ, sau đó nói.

“ Cổ đại phu, kỳ thực nửa đêm ghé thăm cũng không phải chuyện gì lớn, bất quá bọn ta đêm nay phải đi rồi, điện hạ làm ta đến nói lời cảm tạ ơn cứu mạng của đại phu, đồng thời mang chút đồ tới, kính mong đại phu nhận cho ”

Gã nói “ thật tình mà nói chủ tử nhà ta cũng muốn đích thân tới, có điều thân thể còn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể phái ta tới đây để tặng đồ, chút thành ý đơn giản, chờ bọn ta trở về nhất định lại phái người đến cảm tạ phu lang thật hậu hĩnh.

Cố Du sửng sốt, nàng vội xua tay nói “ Tiêu tướng quân đừng! có thể vì điện hạ làm chút gì đó là vinh hạnh của ta, đồ vật ngài vẫn là mang trở về đi ”

Tiêu Diệp nói “ Phu Lang cứ nhận đi, cũng chẳng phải đồ gì quý giá, nếu ngài không nhận, ta cũng không biết trở về nên giao phó thế nào với điện hạ.”

Cổ Du nghe đến không phải vật gì quý giá liền nhận lấy, chờ khi mở ra không khỏi sững sờ.

Một tấm lệnh bài với sắc thái vàng rực, được chạm khắc tinh xảo thành hình con rồng uốn lượn xinh đẹp, vừa nhìn đã biết quý phái miễn bàn.

Thấy nét kinh ngạc trên mặt Cố Du Tiêu Diệp cười nói “ nghe nói Tạ lang quân đang trên đường đi thi, nếu trên đường gặp phải chuyện gì phiền toái, Có thể đến Kinh thành Phủ Dung vương tìm ta, chỉ cần ở phạm vi ta có thể giúp, nhất định không từ"

Cố Du cẩn thận gấp lại tấm lệnh bài, nhìn Tiêu Diệp khẽ gật đầu.

“ Ta đã nhớ kỹ, Tiêu tướng quân, đi đường thuận lợi bình an"

Tiêu Diệp chắp tay cúi đầu một cái “ Cổ đại phu, đa tạ thời gian qua người đã chiếu cố, xin bảo trọng" nói xong liền sẩy chân bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng gã đi, Cố Du chỉ cảm thấy đồ trên tay nóng ran.

Có thứ này, tương đương có thêm một mạng...

Nam nhân kia, thật sự bỏ được đưa cho nàng à? Cố Du thở hắt ra, nàng nhìn lên bầu trời đêm u ám.

Không biết Tạ Hòe Cẩm giờ đang làm gì nữa! Cố Du nghĩ thầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện