Cố Du hầm một nồi thịt, lại nấu một nồi cháo khoai lang, thêm một đĩa rau dại xào, xong xuôi mới bưng ra bên ngoài tiểu viện xếp lên cái bàn đá giữa sân dưới tán cây râm mát.
Mùi hương thơm tỏa ra tứ phía, Tạ Phong khẽ nuốt nước miếng, đã lâu lắm rồi cậu không được ăn thịt, nghe thịt hương liền nhịn không được có chút hoài niệm. trước kia phụ thân vẫn còn khỏe mạnh, dù trong nhà không giàu có nhưng lâu lâu vẫn có thịt ăn, chỉ là hai năm trước phụ thân đột nhiên ngã bệnh, có uống bao nhiêu dược cũng không khá khẩm hơn, cuối cùng tiêu hết trong nhà tích tụ, mẫu thân lại là cái ăn không ngồi rồi, càng là không ít ngược đãi huynh đệ hai người, hai người làm không tốt liền sẽ thường xuyên bị nàng bỏ đói không cho ăn cơm, đến phụ thân bị bệnh cũng cùng chung cảnh ngộ.
Đại ca vốn là cái người hoạt bát, dần dần liền không thích nói chuyện, mẫu thân làm hắn làm cái gì thì làm cái đấy, cậu biết những gì đại ca làm đều là vì cậu cùng phụ thân, rõ ràng chỉ lớn hơn cậu vài canh giờ mà thôi, lại như cái lão nhân giống nhau bảo vệ cậu. hiểu chuyện đến làm người đau lòng.
Nghĩ đến này đó chuyện, lại nhìn trên bàn bài ba cái bát, Tạ Phong nhịn không được đỏ hốc mắt.
“ Cần thiếp dìu chàng sao?”
Cố Du đi đến, hỏi.
Tạ Hòe Cẩm lắc đầu, nói “ không cần, ta có thể đi được.” nói rồi hắn ngồi dậy, do ngồi lâu khiến chân có chút mất cảm giác, Cố Du nhanh tay đỡ lấy một bên, bất đắc dĩ nói.
Cố Du “ vẫn là để thiếp dìu chàng đi, chàng mới tỉnh dậy còn chưa hồi phục.”
Tạ Hòe Cẩm mím môi, cuối cùng vẫn là không nói gì. Cố Du đỡ Tạ Hòe Cẩm ngồi vào chỗ ngồi, lúc này mới nói“ hai người ăn trước đi, ta đi xem Tiểu hành”
Nói rồi không đợi hai người có phản ứng đã đi vào trong phòng bếp, đi ra khi trên tay đã cầm theo một cái khay, đẩy cửa bước đi vào Tạ Hành cùng Tạ Phong phòng ở.
Tạ Hành vốn đang tựa lên thành giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng đẩy cửa tưởng là Tạ Phong, giương mắt nhìn lại phát hiện không phải, bất quá xem đến trên tay người nọ đang cầm khi, có chút kinh ngạc.
Cố Du đặt khay lên bàn, nhìn Tạ Hành một thân thương tích ngồi đấy, dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm nàng xem. trong đôi mắt thanh triệt ấy xẹt qua một tia mờ mịt cùng bi thương, lại rất nhanh bị cậu thu hồi, rũ xuống con ngươi quay mặt đi chỗ khác.
Cố Du lòng ngực chua xót, lại càng thêm đau lòng cái này tiểu hài tử.
Tạ Hành vừa quay mặt đi liền hối hận, biết chính mình thái độ vừa rồi sợ là sẽ khiến nàng không hài lòng, dù sao cũng khó được mang đồ ăn đến cho cậu, lại bị cậu giận hờn, với tính cách của người nọ, chắc chắn thứ chờ đón cậu lại là những trận đòn, hoặc là chuẩn bị tinh thần bị đói chế.t.
Tạ Hành bi thương nghĩ, bên tai lại truyền đến một âm thanh dịu dàng.
“ Đến, ăn chút gì đi”
Tạ Hành nghi ngờ nhìn lại, thấy nàng triều cậu mỉm cười, không biết vì sao, cậu thế nhưng không nhìn ra trong mắt nữ nhân này sự ghét bỏ cùng khinh thường trước kia, ngược lại là thấy một đôi con ngươi đang ôn nhu nhìn cậu.
Tạ Hành khẽ sửng sốt, không nghĩ được nữ nhân này lại muốn làm gì.
Cố Du thấy cậu cứ ngốc ngốc nhìn mình, cũng là bất đắc dĩ.
Ai! Nàng cầm lên trên bàn cháo, đi đến ngồi cạnh giường, ôn hòa nói “ Thôi, vẫn là ta đến đi” nói rồi múc một muỗng ra thổi vài hơi , đưa đến Tạ Hành bên môi.
Tạ Hành dịch tầm mắt xuống nhìn muỗng cháo trước mặt, trầm mặt.
Cố Du thấy thế lại hung hăng gạch thêm một gạch cho nguyên chủ, lại hống nói “ Mau ăn đi” nói rồi bồi thêm một câu “ không có độc, yên tâm.”
Tạ Hành đảo không phải sợ bên trong có độc, chỉ là đối thái độ của nàng là khiếp sợ đến rồi, bất quá gương mặt non nớt lại không biểu hiện ra mà thôi. cậu khẽ mím môi, cuối cùng vẫn là há miệng ngậm lấy kia muỗng cháo.
Cố Du hài lòng gật đầu , lại tiếp tục múc thêm muỗng cháo đến bên miệng cậu. Tạ Hành ăn xong muỗng cháo đầu tiên, cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân. lần đầu tiên cậu được ăn bát cháo ngon như vậy, bên trong tựa hồ còn bỏ thêm thịt, cậu không kìm được khẽ liếm môi.
Cố Du thấy thế mỉm cười, hỏi “ ngon sao?”
Tạ Hành theo bản năng gật đầu, theo sau ngượng ngùng lên. Cố Du cười khẽ, nói nhẹ “ ngon liền ăn nhiều chút”
Tạ Hành mím môi không nói gì. từ đầu tới cuối chỉ có Cố Du nói chuyện, nếu không phải biết rõ đứa nhỏ này là cái người bình thường, nàng phổng trừng đã nghĩ là cái tiểu người câm đâu.
Hết chương 7
Mùi hương thơm tỏa ra tứ phía, Tạ Phong khẽ nuốt nước miếng, đã lâu lắm rồi cậu không được ăn thịt, nghe thịt hương liền nhịn không được có chút hoài niệm. trước kia phụ thân vẫn còn khỏe mạnh, dù trong nhà không giàu có nhưng lâu lâu vẫn có thịt ăn, chỉ là hai năm trước phụ thân đột nhiên ngã bệnh, có uống bao nhiêu dược cũng không khá khẩm hơn, cuối cùng tiêu hết trong nhà tích tụ, mẫu thân lại là cái ăn không ngồi rồi, càng là không ít ngược đãi huynh đệ hai người, hai người làm không tốt liền sẽ thường xuyên bị nàng bỏ đói không cho ăn cơm, đến phụ thân bị bệnh cũng cùng chung cảnh ngộ.
Đại ca vốn là cái người hoạt bát, dần dần liền không thích nói chuyện, mẫu thân làm hắn làm cái gì thì làm cái đấy, cậu biết những gì đại ca làm đều là vì cậu cùng phụ thân, rõ ràng chỉ lớn hơn cậu vài canh giờ mà thôi, lại như cái lão nhân giống nhau bảo vệ cậu. hiểu chuyện đến làm người đau lòng.
Nghĩ đến này đó chuyện, lại nhìn trên bàn bài ba cái bát, Tạ Phong nhịn không được đỏ hốc mắt.
“ Cần thiếp dìu chàng sao?”
Cố Du đi đến, hỏi.
Tạ Hòe Cẩm lắc đầu, nói “ không cần, ta có thể đi được.” nói rồi hắn ngồi dậy, do ngồi lâu khiến chân có chút mất cảm giác, Cố Du nhanh tay đỡ lấy một bên, bất đắc dĩ nói.
Cố Du “ vẫn là để thiếp dìu chàng đi, chàng mới tỉnh dậy còn chưa hồi phục.”
Tạ Hòe Cẩm mím môi, cuối cùng vẫn là không nói gì. Cố Du đỡ Tạ Hòe Cẩm ngồi vào chỗ ngồi, lúc này mới nói“ hai người ăn trước đi, ta đi xem Tiểu hành”
Nói rồi không đợi hai người có phản ứng đã đi vào trong phòng bếp, đi ra khi trên tay đã cầm theo một cái khay, đẩy cửa bước đi vào Tạ Hành cùng Tạ Phong phòng ở.
Tạ Hành vốn đang tựa lên thành giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng đẩy cửa tưởng là Tạ Phong, giương mắt nhìn lại phát hiện không phải, bất quá xem đến trên tay người nọ đang cầm khi, có chút kinh ngạc.
Cố Du đặt khay lên bàn, nhìn Tạ Hành một thân thương tích ngồi đấy, dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm nàng xem. trong đôi mắt thanh triệt ấy xẹt qua một tia mờ mịt cùng bi thương, lại rất nhanh bị cậu thu hồi, rũ xuống con ngươi quay mặt đi chỗ khác.
Cố Du lòng ngực chua xót, lại càng thêm đau lòng cái này tiểu hài tử.
Tạ Hành vừa quay mặt đi liền hối hận, biết chính mình thái độ vừa rồi sợ là sẽ khiến nàng không hài lòng, dù sao cũng khó được mang đồ ăn đến cho cậu, lại bị cậu giận hờn, với tính cách của người nọ, chắc chắn thứ chờ đón cậu lại là những trận đòn, hoặc là chuẩn bị tinh thần bị đói chế.t.
Tạ Hành bi thương nghĩ, bên tai lại truyền đến một âm thanh dịu dàng.
“ Đến, ăn chút gì đi”
Tạ Hành nghi ngờ nhìn lại, thấy nàng triều cậu mỉm cười, không biết vì sao, cậu thế nhưng không nhìn ra trong mắt nữ nhân này sự ghét bỏ cùng khinh thường trước kia, ngược lại là thấy một đôi con ngươi đang ôn nhu nhìn cậu.
Tạ Hành khẽ sửng sốt, không nghĩ được nữ nhân này lại muốn làm gì.
Cố Du thấy cậu cứ ngốc ngốc nhìn mình, cũng là bất đắc dĩ.
Ai! Nàng cầm lên trên bàn cháo, đi đến ngồi cạnh giường, ôn hòa nói “ Thôi, vẫn là ta đến đi” nói rồi múc một muỗng ra thổi vài hơi , đưa đến Tạ Hành bên môi.
Tạ Hành dịch tầm mắt xuống nhìn muỗng cháo trước mặt, trầm mặt.
Cố Du thấy thế lại hung hăng gạch thêm một gạch cho nguyên chủ, lại hống nói “ Mau ăn đi” nói rồi bồi thêm một câu “ không có độc, yên tâm.”
Tạ Hành đảo không phải sợ bên trong có độc, chỉ là đối thái độ của nàng là khiếp sợ đến rồi, bất quá gương mặt non nớt lại không biểu hiện ra mà thôi. cậu khẽ mím môi, cuối cùng vẫn là há miệng ngậm lấy kia muỗng cháo.
Cố Du hài lòng gật đầu , lại tiếp tục múc thêm muỗng cháo đến bên miệng cậu. Tạ Hành ăn xong muỗng cháo đầu tiên, cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân. lần đầu tiên cậu được ăn bát cháo ngon như vậy, bên trong tựa hồ còn bỏ thêm thịt, cậu không kìm được khẽ liếm môi.
Cố Du thấy thế mỉm cười, hỏi “ ngon sao?”
Tạ Hành theo bản năng gật đầu, theo sau ngượng ngùng lên. Cố Du cười khẽ, nói nhẹ “ ngon liền ăn nhiều chút”
Tạ Hành mím môi không nói gì. từ đầu tới cuối chỉ có Cố Du nói chuyện, nếu không phải biết rõ đứa nhỏ này là cái người bình thường, nàng phổng trừng đã nghĩ là cái tiểu người câm đâu.
Hết chương 7
Danh sách chương