Mới sáng sớm, kinh thành lại được một phen náo loạn.

Nguyên nhân không phải vì gì khác, mà là Người trung trạng nguyên lại chính là một dân thường, đây là chuyện trước đây chưa từng có, dù cao nhất cũng chỉ làm bảng nhãn, giờ lại chính thức làm trạng nguyên lang, không cho bọn họ bất ngờ sao được? Trời vừa tờ mờ sáng, chính là ngày trạng nguyên lang cùng với hai vị đồng thời là bảng nhãn với thám hoa diễu hành thị chúng.

Dân chúng háo hức đứng canh hai bên chờ, chiêng trống vang dội từ đầu ngõ đi đến, mọi người ríu rít nhìn theo, chỉ thấy ba người cùng mặc y phục đỏ thẫm, đầu đội mũ quan, mặt tuấn lãng chầm chậm đi đến.

Nếu là bình thường, các cô nương sẽ chỉ chú ý đến thám hoa, bởi vì năm nào thám hoa cũng được chỉ định cho người có khuôn mặt xuất sắc nhất, nhưng hôm nay lại khác. bởi vì tân trạng nguyên năm nay so với hai người con lại tuấn mỹ hơn nhiều, còn là trạng nguyên lang, phong thái đĩnh bạc, gieo không ít tương tư cho đám cô nương bên đường.

"Ai! trạng nguyên lang quá soái! bất quá nghe nói ngày ấy đã có thê nhi rồi! nhân gia còn là đích nữ của tri phủ lững tây! ai... đáng tiếc quá a~"

"Tạ Hòe Cẩm, huynh có được tất cả, nhưng lại không có được ta!! Aaaaa "

Tạ Hòe Cẩm bị vô vàn cô nương ném hoa lên người, không tiện từ chối chỉ có thể nhận lấy toàn bộ.

Thám hoa với bảng nhãn cũng bị ném không ít, diều hành được ba ngày, Tạ Hòe Cấm liền được hoàng để ân chuẩn cho về vân dương huyện đón thê tử cùng nhi tạp.

Cố Du hai người lần nữa đại hôn, hôn lễ lông trọng, kiệu tám người khiêng, hai trăm sính lễ, làm rất nhiều người phải ngưỡng mộ lắc đầu cảm thán.

Hoàng đế rất coi trọng Tạ Hòe Cẩm, vì thế trực tiếp ban cho chức quan cao nhất từ trước tới nay, làm cho không ít gian thần không cam lòng, bất quá sau khi nhìn thấy bài thi của Tạ Hòe Cẩm liền im lặng lại.

Là con trai bọn họ không biết cố gắng, nên trách ai chứ?

Có đều còn phải xem Tạ Hòe Cẩm đó có làm được cái gì ra hồn không, nếu không liền trực tiếp dâng tấu chương tước bỏ chức quan của hắn, đuổi về quê quán làm tiểu huyện lệnh nhỏ bé liền xong.

Một đám người cùng nhau chờ đợi, chờ Tạ Hòe Cẩm lộ ra sơ hở liền nhào lên cắn xé hắn, chỉ là chờ chờ, chờ đến khi bọn họ đã tóc bạc hoe, không lên nổi triều, tân đế lên ngôi, Tạ Hòe Cẩm vẫn như diều gặp gió, từng bước ngồi lên cấp bậc cao nhất.

Bất quá đây là chuyện của sau này.

Giờ Tạ Hòe Cẩm cũng chỉ làm một cái tiểu quan không lớn không nhỏ, đang ở trong phòng trêu đùa với nữ nhi mới sinh của hắn.

Tiếng cười khoái chí vang lên trong phòng khách, trên mặt ai nấy cũng đều không nhịn được cười rạng rỡ.

Tạ Hòe Cẩm ôm con nhỏ, hai đứa lớn thì được hai bà cố ôm trong ngực, Cố Du ngồi trên giường mỉm cười nhìn khung cảnh hài hòa này.

Hai tháng sau.

Trước cổng Tạ gia đến một người nam nhân ăn mặc rách rưới, ngước lên nhìn bảng hiệu trên cao, trong mắt lộ ra vé đau thương cùng cực.

" Vị ca này, huynh đến tìm ai sao?"

Gã sai vặt thấy hắn liền đi lên dò hỏi.

Người nọ ngẩn đầu lên, khuôn mặt có đến năm phần giống với Tạ Hòe Cẩm.

Gã sai vặt hơi kinh ngạc, còn chưa lên tiếng người kia đã nói " Đây có phải là nhà của tiểu đệ không?"

"Tiểu để ngày là ai?"

Người nọ suy tư một hồi mới nói.

"Tạ Hòe Cẩm, tứ đệ ta tên tạ Hòe Cẩm..."

Gia dịch kinh ngạc, liền nói " ngài chờ, ta vào trong thông báo một tiếng."

Gia đinh đã từng nghe nói người nhà trước kia của Tạ lang quân rất nghèo, nhìn thấy người này gã cũng không dám chắc chắn, liền đi vào kêu người.

Chỉ chốc lát sau Tạ Hòe Cẩm đi ra, thấy gã ta, Tạ Hòe Cẩm hơi kinh ngạc.

"Tứ đệ..."

Tạ lão đại hơi dịch bước, lại không dám đi lên, mong mỏi nhìn Tạ Hòe Cẩm.

"Nghe nói đệ trung trạng nguyên, đại ca rất mừng..."

Tạ Hòe Cẩm lạnh nhạt hỏi " huynh đến đây làm gì?"

Tạ lão đại mím môi "lão tam đánh bạc bị thua, đã bán đi hai mẫu đất trong nhà, ngay cả nhà cũng không còn, lão tam bị người của sòng bạc đưa đi, chẳng biết giờ còn sống không, Trong nhà đã không còn gì ăn, mẫu thân không muốn huynh đến tìm đệ, nhưng nhìn người thân thể dần yếu đi, huynh thật sự không nhịn nổi nữa, tứ đệ, huynh biết đệ hận bọn huynh, nhưng đệ có thể nể tình huynh đệ với nhau, cho huynh mượn ít tiền được không?"

Gã cẩn thận hỏi.

Tạ Hòe Cẩm trầm mặt, hắn thật sự rất thống hận đám người này, đều là con trai của mẫu thân, sao người có thể đối sử bất công như vậy?

Chỉ là sau bao nhiêu năm, Tạ Hòe Cẩm lúc này đã sớm nghĩ thông, mặc kệ nương bọn họ đã làm gì, cũng không thể xóa đi chuyện hắn là người tạ gia.

Xóa đi chuyện bọn họ đã nuôi dưỡng hắn.

Tạ Hòe Cẩm Từ trong ngực móc ra một hà bao, bên trong ước chừng có đến trăm lượng.

Tạ Hòe Cẩm đưa cho tạp dịch ý bảo gã đưa cho Tạ lão đại.

" Đây là một trăm lượng, huynh cầm lấy, thay ta chăm sóc tốt cho mẫu thân, nếu không đủ, cứ đến tìm ta."

Tạ lão tam giật mình.

Một trăm lượng....

Gã chỉ mong ít nhất có đến hai lượng, cho thê nhi cùng với lão mẫu thân ăn no một bữa, gã không ngờ, tạ Hòe Cẩm lại đưa nhiều như vậy...

Tứ đệ không sợ bọn gã sẽ đến làm phiền sao?

Tạ Hòe nói thật không sợ, hắn cũng hiểu đám người này, giờ đã túng quẫn thành như vậy, sao còn để ý nhiều hay ít chứ?

" Chàng đưa ít như vậy, có đủ cho bọn họ không?"

Chờ Tạ lão tam đi rồi, sau lưng Tạ Hòe Cẩm bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng.

Tạ Hòe Cẩm hơi giật mình, hắn xoay người, liền thấy Cố Du đã đứng sau lưng hắn từ khi nào.

Cố Du nhìn Tạ Hòe Cẩm, chợt lộ ra ý cười nói "Đừng nhìn thiếp, đó vốn là chuyện nên làm mà"

Tạ Hòe Cẩm khẽ cũng cười, cảm giác chính mình là nam nhân có phúc nhất thiên hạ " Có thê tử như nàng, đời này của ta là quá đủ rồi"

Hai người nhìn nhau, trong mắt đong đầy tình ý đậm sâu.

Mọi người đều biết, Cả đời của vị quan trẻ, Chỉ có một thê tử duy nhất là Cố Hoài Du, đối với chuyện này, mọi người cũng không có phản bác.

Nàng tuy là nữ nhân, lại có thể từ một người bình thường ăn còn không đủ no cung cấp cho phu quân thi đậu trạng nguyên, hơn thế nữa, còn là nữ nhân nắm trong tay hàng trăm cửa hàng, từ một người bình thường lấn sang con đường kinh thương, bước vào hàng ngũ nắm giữ nhiều tài nguyên nhất, còn là nhân vật khiến nhiều người phải ngưỡng mộ, cũng từ đó danh vọng của nàng càng vang càng xa, cơ hồ không có ai là không biết đến nàng.

Hai người này, chính là trời sinh một đôi.

Câu chuyện tình yêu của hai người, được người đời chuyển tai nhau, dần dần trở thành một giai thoại không bao giờ xóa nhòa.

Kết thúc.

Cuối cùng cũng kết truyện, dù hơi vội vã một chút, nhưng như vậy cũng đủ rồi, chỉ cần mỗi người được sống cuộc sống tốt đẹp, là ta đã mãn nguyện rồi.

Nếu mọi người thích, ta sẽ làm phiên ngoại vùi lấp mấy cái hố đã đào, còn không thì liền kết thúc như vậy đi ~

Tình yêu của Tạ Hòe Cẩm dành cho Cố Du, dù không nói rõ, nhưng nó không hề nhỏ.

Rất rất phi thường cảm tạ đại gia đã theo dõi ta trong thời gian qua, hy vọng bộ truyện sắp tới của ta cũng sẽ có mọi người đồng hành.

Cuối cùng vẫn là đa tạ đại gia đã đối ta duy trì ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện