Chuyện sinh con gái nếu ở nhà người khác thì không có gì, nhưng nhà họ Chu lại khác, cha Chu Văn Thanh tuy không coi trọng con trai, như rất coi trọng cháu trai đầu tiên của nhà họ Chu, nếu không phải Chu Văn Thanh nói trong bụng Hoắc Ni là cháu trai, cha mẹ hắn căn bản không tình nguyện đón đứa con dâu này về, hiện giờ phát hiện đứa cháu trai luôn tâm niệm đã biến thành cháu gái.

Phản ứng đầu tiên của hai vợ chồng chính là bị lừa rồi, thậm chí mẹ Chu Văn Thanh ở ngoài phòng sinh lập tức sa sầm mặt, rõ ràng mình cũng là phụ nữ, lại chỉ vào mặt Hoắc Ni thóa mạ một hồi.

Sự việc phía sau liền có thể đoán được.

Nhà họ Chu không thích cháu gái, nếu nói trước khi Hoắc Ni sinh, cha mẹ hắn tuy không tươi cười với cô ta, nhưng cũng cho cô ta có ăn có uống, thì sau khi sinh, ngay cả ăn uống mẹ hắn cũng không muốn đưa cho cô ta.

Hoắc Ni còn đang ở cữ, đành phải bò dậy tự làm việc, mùa hè đứa trẻ nóng nên gào khóc, mẹ hắn cảm thấy phiền, cả nhìn cũng không nhìn một cái, liền gọi con trai từ nhà máy về, kêu hắn phải nhanh chóng đưa người đi.

Còn Chu văn Thanh thì sao, hắn chính là cặn bã từ đầu đến đuôi, cưới Hoắc Ni không phải ý định ban đầu của hắn, hiện tại với hắn mà nói tác dụng duy nhất không còn thì thôi, lại còn hại hắn bị ăn mắng một trận, thời gian dài cha hắn không muốn nhìn hắn, sao có thể có sắc mặt tốt với Hoắc Ni, tuy đưa người tới nhà máy gang thép, nhưng cuộc sống của Hoắc Ni càng khổ sở.

Chu Văn Thanh không về nhà, còn không cho Hoắc Ni tiền, tâm tình tốt thưởng cô ta vài phiếu cơm, tâm tình không tốt cả mặt Chu Văn Thanh cô ta cũng không thấy. Hắn thông minh, biết mình đã đăng kí kết hôn với Hoắc Ni, nếu ly hôn chắc chắn sẽ ảnh hưởng công việc, nên hắn nhất định không nói tới hai chữ ly hôn với Hoắc Ni, hắn phớt lờ cô ta, để cô ta sống trong nhà ở thành phố, uống nước trong thành phố, lại sống còn không bằng gia đình nghèo nhất ở nông thôn.

Hắn bóp mạch máu của Hoắc Ni, liền giống như hoàn toàn khống chế được người này, Hoắc Ni chưa từng đi học, không biết được mấy chữ to, trong túi một hào cũng không có, còn mang theo một đứa trẻ đang quấn tã, cô ta có thể đi đâu chứ.

Vì sao cô ta không liên lạc với mẹ mình, bởi vì sau khi được đưa tới nhà máy, liền giống như bị nhốt trên một hòn đảo biệt lập, ngoại trừ Chu Văn Thanh đều không biết ai cả. Rõ ràng ra khỏi cổng nhà máy liền có xe đi về Bình thành, nhưng dũng khí bước ra cổng lớn lại không có.

Hoắc Ni cho rằng chưa kết hôn đã mang thai con của Chu Văn Thanh, hắn lại không muốn cưới đã là chuyện tồi tệ nhất đời này của cô ta, thế nhưng không nghĩ tới đợi Chu Văn Thanh cưới cô ta rồi đưa cô ta vào thành phố, cuộc sống càng ngày càng khổ cực.

Cô ta không nghĩ tới sẽ gặp được Hoắc Nhung ở đây, cũng không nghĩ tới Hoắc Nhung vậy mà cũng mang thai, đặc biệt là lúc nhìn thấy Đảng Thành Quân bưng ít thức ăn như vậy đau lòng cho Hoắc Nhung giống như con mắt của mình, cô ta tức thì không thể chịu được.

Trong lòng cô ta, cô ta đoạt Chu Văn Thanh từ tay Hoắc Nhung, từ nhỏ cô ta đã đố kị Hoắc Nhung, đố kị cô lớn lên xinh đẹp, đố kị cô khiến người khác yêu thích, đố kị cô có cha mẹ và anh trai tốt như vậy, mà bản thân cái gì cũng không có.

Chu Văn Thanh là thứ duy nhất cô ta cướp được từ tay Hoắc Nhung.

Lại không nghĩ rằng cô ta tưởng là trân châu, hóa ra là mắt cá thối bốc mùi.

Vì thế trong chớp mắt nhìn thấy Hoắc Nhung, nhịn không được tràn đầy ác ý, nếu lúc đó cô ta không cướp Chu Văn Thanh, hiện tại trôi qua cuộc sống này phải là Hoắc Nhung mới đúng.

Trong đầu Hoắc Ni quanh co phức tạp, Hoắc Nhung lại không hề đặt trong lòng.

Cô biết cuộc sống Hoắc Ni không tốt, cũng không muốn cười nhạo cô ta, sở dĩ cô ta tới ngày hôm nay, hoàn toàn là gieo gió gặt bão.

Cô ta không oán hận Chu Văn Thanh kẻ đã tạo ra toàn bộ hậu quả này, lại đem oán khí rải lên người cô, đưa vào đâu chứ? Nhưng nhìn đứa trẻ mấy tháng gầy yếu trên lưng Hoắc Ni, rốt cuộc Hoắc Nhung không nói lời khó nghe hơn, cô cùng Hoắc Ni đã sớm không còn lời gì để nói, nếu không phải cô ta chủ động tìm tới cửa, cô cũng không định để ý tới.

Hoắc Nhung nói xong liền bình tĩnh tự nhiên cầm đũa lên ăn cơm, lúc đầu cô còn nghĩ đang tốt đẹp lại để Triệu Ái Quân nhìn được chuyện cười như vậy thì rất xấu hổ, không nghĩ tới bà là người đã thấy qua sóng to gió lớn, từ vài ba câu của Hoắc Nhung đã chắp vá gần như toàn bộ sự việc sảy ra, không phát biểu ý kiến gì với việc này, mà chỉ coi như không thấy xoay đầu, gắp ít đồ ăn cho Hoắc Nhung nói: "Ăn cơm trước đi, đợi lát nó nguội mất."

Nói xong quay đầu nhìn Hoắc Ni: "Đồng chí, đây là khu vực nhà ăn, có chuyện gì đợi ra ngoài rồi nói."

Hoắc Ni không biết Triệu Ái Quân, nhưng nhìn ra đây không phải người bình thường, thấy thế cô ta càng cắn chặt răng, cô ta không biết vì sao Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân cũng vào thành phố, còn chạy tới nhà máy gang thép xa xôi như vậy, lại bằng cách nào quen biết nhân vật sang trọng như vậy.

Nhưng từ thái độ của người này với Hoắc Nhung liền có thể nhìn ra, hiện tại Hoắc Nhung sống rất tốt, so với bộ dạng thảm hại của cô ta tốt hơn rất nhiều.

Hoắc Ni càng không cam lòng, nhưng không đợi cô ta nói thêm gì, ánh mắt lạnh lẽo của Đảng Thành Quân đã nhìn về phía cô ta.

Hoắc Ni suýt nữa cắn bể răng, cơn thịnh nộ dâng trào không có chỗ phát, nhưng cuối cùng không dám nói gì, xoay người đi ra ngoài trước.

Cuối cùng Hoắc Nhung đã thanh tịnh, vứt bỏ chuyện bực mình của Hoắc Ni, kêu Triệu Ái Quân chuẩn bị ăn cơm.

Vốn dĩ cô đến đây để nhìn xem là ai giúp bọn họ, nhân tiện đi dạo một vòng, sớm biết sẽ gặp phải Hoắc Ni, cô liền không tới.

Cũng may Triệu Ái Quân là người hiểu lí lẽ, sau khi Hoắc Ni rời đi bà cũng không hỏi thêm câu nào về chuyện của hai người, ngược lại còn nói sang chuyện khác với Hoắc Nhung, Đảng Thành Quân biết cô nhìn thấy Hoắc Ni thì tâm tình không tốt, cùng bà nói chuyện vui dỗ cô vui vẻ, chỉ tiếc anh sinh ra không biết kể chuyện cười, dáng vẻ cố ý kể chuyện cười của anh quả thực làm người ta vui vẻ hơn là câu chuyện anh kể, hai người tôi một câu anh một câu, cuối cùng Hoắc Nhung đem chuyện Hoắc Ni vứt ra sau đầu, có chút khẩu vị, ăn bữa cơm vui vẻ.

Đợi ăn cơm xong, Đảng Thành Quân trước tiên đứng lên thu dọn bàn đem chén đĩa đưa tới chỗ thu hồi rửa sạch, Hoắc Nhung và Triệu Ái Quân ra ngoài nhà ăn đợi anh trước, Triệu Ái Quân thấy tâm tình Hoắc Nhung tốt, trên mặt có ý cười, nhịn không được nói: "Thành Quân này nha, dì đã gặp qua nhiều người đàn ông như vậy, nhưng cậu ấy là người đau vợ nhất, hai đứa thật là rất xứng đôi."

Ngoài miệng Hoắc Nhung khách sáo hai câu, nhưng trong lòng vô cùng đồng ý lời của bà, cô cũng cảm thấy anh là người đàn ông tốt cực kì thương vợ và có trách nhiệm, cô đã nhặt được bảo bối.

"Ô, thật sự là em ư, sao em lại chạy tới chỗ này rồi? Đến tìm anh sao?"

Hai người đang nói chuyện, bên tai lại chen vào một giọng nói quen thuộc mà Hoắc Nhung chán ghét, cô quay đầu thì thấy, Chu Văn Thanh mặc quần áo trong nhà máy, mặt người dạ thú đứng trước mặt cô, ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn cô.

Nhưng đợi tầm mắt của hắn từ từ đi xuống, khi nhìn đến bụng Hoắc Nhung, ánh mắt thèm nhỏ dãi kia lập tức biến thành không thể tin tưởng.

"Em mang thai rồi? Chuyện khi nào? Của ai? Người đàn ông họ Đảng kia?"

Thái độ kích động của hắn giống như Hoắc Nhung là gì của hắn vậy, nghe vậy Hoắc Nhung buồn nôn một trận, cô không vội nói chuyện, nhìn về phía sau Chu Văn Thanh, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Ni mặt vô cảm đứng cách chỗ hắn ta không xa, chẳng qua trên lưng không còn cõng con nữa, chỉ một mình cô ta, ánh mắt nhìn Hoắc Nhung giống như một con rắn độc trốn trong bóng tối.

Hoắc Nhung lập tức hiểu rõ, thảo nào vừa nãy không nói gì đã đi rồi, hóa ra là đặc biệt đi tìm Chu Văn Thanh tới khiến cô ghê tởm.

Lúc này Hoắc Nhung đã hoàn toàn nhìn ra, Hoắc Ni thay đổi rồi, tuy cô không rõ Hoắc Ni đã trải qua cái gì, nhưng so với Hoắc Ni mà cô biết thì tối tăm bệnh hoạn nhiều hơn.

Cô ở nhà ăn nói những lời đó, cô ta chẳng những hoàn toàn không nghe vào, ngược lại còn cố ý đem tin tức gặp được cô nói cho Chu Văn Thanh, giống như đảo ngược đem cô trở thành ngọn nguồn cuộc sống thảm thương của bản thân.

Cuộc sống của cô ta không tốt, thì cũng muốn cô không có cuộc sống tốt?

Tuy Hoắc Nhung không sợ tên căn bã Chu Văn Thanh này chút nào, nhưng đây là hành vi bệnh thần kinh gì của Hoắc Ni vậy?

Hoắc Nhung nghĩ tới đây muốn tức cười, đỡ bụng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoắc Ni.

Cô ta biến thành dáng vẻ hiện giờ, lẽ nào không phải tự làm tự chịu sao? Quả nhiên cô không nên đồng tình với cô ta. 

Ánh mắt Hoắc Nhung như có thực chất, khiến Hoắc Ni có phần chột dạ quay đầu sang hướng khác.

Hoắc Nhung đoán đúng, cô ta đưa Chu Văn Thanh tới đây chính là muốn Hoắc Nhung bẽ mặt.

Trái lại cô ta muốn nhìn xem, nếu Đảng Thành Quân tận mắt nhìn thấy Chu Văn Thanh và Hoắc Nhung dây dưa không rõ, sẽ còn đối xử tốt như vậy với Hoắc Nhung hay không.

Dựa vào đâu cuộc sống của cô ta thành thế này, Hoắc Nhung lại có thể tìm một người đàn ông đau mình yêu mình, cuộc sống càng ngày càng tốt, vĩnh viễn đè trên đầu cô ta chứ? Dù sao cả đời cô ta cũng như thế này, vậy mọi người đều phải sống không tốt.

Chu Văn Thanh hỏi Hoắc Nhung vài câu, Hoắc Nhung lại không đếm xỉa gì tới hắn, khiến sắc mặt hắn ta lập tức xụ xuống.

Sau khi Hoắc Nhung chia tay hắn, hắn đã luôn tâm niệm Hoắc Nhung không bỏ được, về sau lại bất đắc dĩ phải cưới Hoắc Ni, hắn luôn so sánh Hoắc Ni và Hoắc Nhung , cảm thấy cô ta chỗ nào cũng kém xa Hoắc Nhung, chỉ tiếc khi đó Hoắc Nhung đã gả cho người khác, không dám nhìn thẳng cô, bên cạnh có có mấy anh trai và Đảng Thành Quân trông coi, hắn muốn nói một câu với cô cũng khó, hắn chỉ có thể tạm thời để tâm tư này ở đáy lòng.

Sau đó hắn thuyết phục cha hắn nghỉ hưu vì bệnh chuyển công việc trong nhà máy cho hắn, hắn trở về thành phố là có công việc chính thức, cảm thấy cuộc đời đã bắt đầu bước vào quỹ đạo, muốn tiền có tiền muốn công việc có công việc, suy nghĩ bị hắn đè ở đáy lòng lần nữa quay lại.

Hắn thích Hoắc Nhung, nếu lúc đó cưới được cô, nói không chừng hắn liền bằng lòng trải qua thật tốt cùng cô.

Nhưng Hoắc Nhung lại ở thôn Hoắc gia, hắn căn bản không gặp được, càng không gặp được Chu Văn Thanh càng ngứa ngáy trong lòng, thậm chí không chút kiên dè trước mặt Hoắc Ni.

Khi nghe Hoắc Ni nói Hoắc Nhung đã tới nhà máy gang thép, lúc đầu hắn còn không tin, cảm thấy Hoắc Ni chắc chắn đang lừa hắn, kết quả không ngờ tới hắn nửa ngờ nửa tin đi đến đó, thật sự ở cửa nhà ăn nhìn một cái liền thấy được người mà hắn luôn mong nhớ kia, cho dù đã kết hôn làm vợ người khác, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy.

Nhìn thấy bên cạnh cô ngoại trừ một bà cô không quen biết, thì một người hắn biết cũng không có.

Lập tức trong lòng hắn mừng như điên, vô thức thẳng lưng lên.

Hắn suy nghĩ trong đầu cả buổi, cảm thấy chắc chắn là cuộc sống của Hoắc Nhung không tốt , mới có thể không biết từ đâu tìm được địa chỉ của hắn, đặc biệt tới tìm hắn, nếu không làm sao cô sẽ xuất hiện một mình ở đây?

Hiện tại hắn muốn gì có đó, chỉ cần Hoắc Nhung tinh mắt, giữa hắn và kẻ nghèo hèn Đảng Thành Quân kia, khẳng định sẽ chọn hắn, chỉ cần cô đồng ý ly hôn với tên họ Đảng kia, hắn cũng có thể miễn cưỡng tìm một chỗ nuôi cô, tuy hắn không thể ly hôn, nhưng hắn có tiền mà, hắn không tin cô không đồng ý.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, nghĩ nửa ngày, lại không ngờ khi nhìn thấy cô mới phát hiện cô thế mà đang có thai, chẳng những thế, thái độ không khác gì lúc trước, giống như mắt mọc trên đỉnh đầu, nhìn cũng không muốn nhìn hắn một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện