Chu Văn Thanh tức giận mặt mũi tái mét, tiến lên một bước muốn kéo tay Hoắc Nhung.

Hoắc Nhung đã sớm nhìn ra, Chu Văn Thanh vừa duỗi tay ra còn chưa chạm vào cổ tay cô, cô đã vung tay.

"Đừng chạm vào tôi, cách xa tôi một chút."

Lúc này ánh mắt Hoắc Nhung nhìn hắn lạnh như băng, ánh mắt nhìn Chu Văn Thanh như nhìn một đống rác, cô cảm thấy hai vợ chồng này thực sự vô phương cứu chữa, dù là Chu Văn Thanh hay Hoắc Ni, đều khiến cô cảm thấy không thể chịu nổi.

Chu Văn Thanh thấy dáng vẻ này của cô thì càng tức giận.

"Hoắc Tiểu Dung, cô đừng có mà không biết điều, hiện tại ở đây không có anh hai anh ba cô, trong bụng cô còn mang thai con của tên họ Đảng kia, nếu có chút việc không hay, đứa nhỏ này của cô có sinh ra được hay không còn khó nói."

Biểu cảm trên mặt hắn trở nên vặn vẹo hiểm ác, nhìn Hoắc Nhung tiếp tục nói: "Tôi hiện tại không giống trước đây, tôi trở về thành phố, còn có công việc chính thức, nếu giờ cô đồng ý rời khỏi tên họ Đảng kia đi với tôi, tôi đảm bảo nửa đời sau của cô ăn sung mặc sướng."

Chỗ bọn họ đang đứng cách nhà ăn không xa, xung quanh người tới người đi, suy cho cùng trong lòng Chu Văn Thanh có chút kiêng kỵ, vì thế âm thanh không dám quá lớn, đứng cách Hoắc Nhung không xa, gằn giọng nói.

Nhưng người khác không nghe được, Triệu Ái Quân đứng phía sau Hoắc Nhung lại nghe rõ ràng, bà trợn to mắt, kéo Hoắc Nhung ra sau lưng mình chắn trước cô, trợn trừng mắt với Chu Văn Thanh nói: "Cậu muốn làm cái gì, tôi nói cho cậu biết, trong nhà máy khắp nơi đều là người, nếu cậu dám có có hành động không quy củ, cẩn thận tôi đưa cậu vào đồn công an."

Lúc này Chu Văn Thanh bị Hoắc Nhung xem như rác rưởi tức giận phát điên, đâu có thể nghe vào vài lời của Triệu Ái Quân, hắn vừa nhìn Hoắc Nhung với đôi mắt đỏ ngòm, vừa nói với Triệu Ái Quân bằng lời lẽ thô tục: "Cút qua một bên đi, bà là gì của cô ấy chứ? Tôi với cô ấy nói chuyện, có chuyện của bà à? Lo chuyện bao đồng. Nhà máy gang thép này là nhà bà mở à, bà cho rằng bà là ai?"

Thấy Triệu Ái Quân chắn trước mặt Hoắc Nhung, hắn còn muốn tiến lên xô đẩy bà, vừa mới chạm vào tay áo của Triệu Ái Quân, bên cạnh liền thình lình xuất hiện một người, người nọ thân hình cao lớn, động tác bắt tiêu chuẩn mà nước chảy mây trôi, Chu Văn Thanh hoa mắt, ngay sau đó kêu đau một tiếng, bị người đó ấn mặt xuống đất.

Tiếp theo không đợi hắn phản ứng, nắm đấm vừa nặng nề vừa hung ác như hạt mưa rơi xuống trên người trên mặt hắn, Chu Văn Thanh ngay lập tức gào thét đau đớn như mổ lợn.

Hắn không nhìn rõ là ai, trên mặt liên tiếp ăn mười mấy cú, tròng mắt xanh, mặt cũng sưng, máu mũi từ khoang mũi chảy ra như mở cổng xả lũ, miệng bị gãy răng, cả khóe miệng cũng chảy tia máu, rất nhanh liền la hét cũng không được.

Trong vài phút ngắn ngủi phát sinh sự việc, khiến người xung quanh trong chóc lát không kịp phản ứng, sợ tới nỗi liên tục lùi về sau vài bước.

Đợi hồi phục tinh thần, lập tức có người kêu lên: "Người đâu mau tới, đánh người rồi! Sắp đánh chết người rồi!"

Mọi người đi làm đều ngay thẳng thật thà, đâu đã gặp qua thế trận như này, thấy trong vài phút, người bị đánh cả kêu cũng không kêu được, sợ tới mức ra mồ hôi lạnh, cứ đánh tiếp như vậy, sẽ lấy mạng người mất.

Đặc biệt là người bị đánh kia mặc quần áo trong nhà máy, nếu xảy ra chuyện trong nhà máy, vậy không phải sẽ phiền phức lớn sao? Vì vậy lúc này mới có mấy người đàn ông mặc quần áo trong nhà máy tiến lên bắt lấy tay, giúp đỡ, với ý đồ kéo Đảng Thành Quân ra trước rồi nói sau.

Nhưng bọn họ tiến lên ôm lấy người mới phát hiện, người này sức lực lớn vô cùng, mấy người đàn ông to lớn vậy mà không có biện pháp đem người tách ra trước tiên, mọi người sợ anh mải đánh, ngộ thương tới bản thân, nôn nóng chảy cả mồ hôi.

Lúc này, mọi người lại thấy một phụ nữ xinh đẹp với cái bụng lớn tiến lên trước, không quan tâm hiện trường ồn ào, còn duỗi tay muốn kéo người đàn ông đang đánh người kia.

Mấy người nhanh chóng kêu lên: "Đồng chí cô mau tránh ra, cách anh ta xa một chút, nếu làm cô bị thương thì rắc rối đấy."

Người đàn ông này sức lực lớn mấy người bọn họ ôm không nổi, càng đừng nói tới một phụ nữ mang thai, bụng đã lớn như vậy, nếu có gì không hay xảy ra, sẽ rắc rối lớn đấy.

Nhưng khiến mấy người không thể tin được chính là, tay người phụ nữ xinh đẹp kia vừa mới nắm cổ tay người đàn ông nọ, người này lập tức dừng động tác, buông lỏng nắm tay đang siết chặt, quay đầu nhìn người phụ nữ một cái.

Hoắc Nhung nhìn mặt Chu Văn Thanh xanh xanh tím tím sưng như đầu heo, lúc này mới nói với Đảng Thành Quân: "Đừng đánh nữa, đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện."

Chết một tên rác rưởi như vậy là chuyện nhỏ, Đảng Thành Quân còn phải chịu trách nhiệm vì tên rác rưởi này là chuyện lớn.

Sắc mặt Đảng Thành Quân lạnh như băng không nói chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua Hoắc Nhung từ trên xuống dưới, Hoắc Nhung vội vàng nói: "Em không có việc gì."

Lúc này sắc mặt Đảng Thành Quân mới dịu đi đôi chút, nhưng ở trong mắt người xem khác, vẫn cảm thấy người này thật sự rất đáng sợ.

"Làm cái gì! Làm cái gì! Đây là trong nhà máy, ai cho mấy người tụ tập đánh nhau hả! Ai đánh người, tự giác đứng ra cho tôi!"

Trong lúc mọi người đối diện với gương mặt đầy máu tươi Chu Văn Thanh không biết nên làm gì, từ xa lại đột nhiên có vài người chạy tới, đều mặc quần áo đội trị an, từng gương mặt nghiêm túc chạy về phía bên này, nghĩ rằng chắc là người xem xung quanh sợ gây ra mạng người, cho nên vội vàng gọi người trong đội trị an nhà máy tới.

Người đội trị an vừa tới, người gần đó nhanh chóng sôi nổi miêu tả một chút tình huống.

"Này cũng không biết vì sao, đang êm đẹp liền bắt đầu đánh nhau, người đánh này rất là hung ác."

Đội trị an ngồi xổm xuống nhìn, giỏi thật, mặt Chu Văn Thanh tràn đầy máu, cả mắt cũng không mở nổi, nằm trên mặt đất đau đớn không ngừng rên.

Người đội trị an chưa thấy qua ai xuống tay độc ác như vậy, nhìn mà líu lưỡi, sau đó quay đầu, nói với người đi cùng: "Người này đã bị đánh thành như vậy, nhanh chóng kéo người tới Sở vệ sinh xem thế nào trước đi."

Có vài người sợ Chu Văn Thanh có chuyện không hay xảy ra, vội vã ba chân bốn cẳng nâng người đi, lúc nâng lên không tránh khỏi đụng vào vết thương trên người, Chu Văn Thanh lúc này cả sức rên cũng không có, đau tới mức bất tỉnh luôn.

Đợi nâng người đi rồi, người dẫn đầu liếc nhìn một vòng lạnh giọng hỏi:  "Ai đánh? Tự đứng ra cho tôi! Nếu không lát nữa tôi báo công an, đừng có mà khóc."

Người xung quanh tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không ít người đều biết là Đảng Thành Quân ra tay, lại không ai dám hướng Đảng Thành Quân nhìn.

Đảng Thành Quân không cần mọi người nói, âm thanh người thuộc đội trị an kia vừa dứt, anh liền tự mình bước ra trước một bước, đứng ra.

"Tôi đánh."

Người đội trị an thấy anh đánh người, trên mặt không chút áy náy nào, đang chuẩn bị nghiêm khắc khẩn trách, Hoắc Nhung cũng đi theo bước ra đứng cạnh Đảng Thành Quân nói: "Đồng chí, nếu anh muốn báo công an, làm phiền tiện thể giúp tôi báo một lần luôn."

Đội trưởng đội trị an thấy người nói chuyện lại là một thai phụ xinh đẹp còn đang mang cái bụng to, bối rối: "Chúng tôi báo công an là muốn bắt anh ta vì anh ta đánh người, cô xem náo nhiệt báo công an làm gì?"

Khóe miệng Hoắc Nhung cong lên một nụ cười, nhìn theo hướng Chu Văn Thanh bị khiêng đi: "Tôi báo công an là muốn tố cáo hắn giở trò lưu manh, còn có ý định tổn thương tôi và đứa con trong bụng tôi."

"Hả?" Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.

"Cô cùng người đàn ông này là cùng nhóm? Cái này rõ ràng là các cô đánh người ta, còn đánh thành tình trạng thế kia, như thế nào lại biến thành người ta muốn tổn thương cô rồi? Hơn nữa giở trò lưu manh chính là tội lớn đó, cô không thể nói bậy đâu." Đội trưởng đội trị an đầu đầy dấu chấm hỏi, vốn dĩ gương mặt có phần nghiêm túc, bị hai câu của Hoắc Nhung làm cho hoang mang.

Hoắc Nhung lại nhìn về phía người này nói có sách mách có chứng: "Đội trưởng ông nghĩ mà xem, nếu hắn không có ý đồ tổn thương tôi, chồng tôi cùng hắn không thù không oán, đang êm đẹp vì cái gì muốn đánh hắn ta? Tôi đã mang thai 6, 7 tháng, hắn lại nói tôi nếu có gì không hay xảy ra, đứa trẻ trong bụng liền không sinh ra được, loại lời này nếu đổi thành ông, ông nghe được có thể không đánh hắn sao?"

Thực ra bản thân cô không để mấy lời này trong lòng, buông lời độc ác ai không biết chứ, Chu Văn Thanh chính là bao cỏ ngoài mạnh trong yếu, cô không tin ở chỗ này hắn thật sự dám làm gì cô. Khi Chu Văn Thanh nói những lời này, Đảng Thành Quân không ở đây, cho nên anh đánh hắn ta không phải vì cái này, nhưng đội trưởng đội trị an lại không biết. Đảng Thành Quân hung ác đánh hắn một trận, Hoắc Nhung chẳng những không ngăn cản, trong lòng còn vô cùng sảng khoái, chính vì cô đã nghĩ kĩ muốn đối phó như thế nào với loại vô liêm sỉ Chu Văn Thanh này rồi.

Hoắc Nhung nói xong, đội trưởng đội trị an lập tức nhíu mày, người vây xem cũng thì thầm một trận.

Nếu cô gái xinh đẹp này nói thật, vậy người kia không oan uổng khi phải chịu một trận đòn tàn nhẫn, lúc này nếu đổi thành vợ mình mang thai mấy tháng bị người ta ức hiếp, nói lời nguyền rủa đe đọa như này, chỉ sợ bọn họ không có ai có thể chịu được giọng điệu này.

Đội trưởng đội trị an cũng nghĩ như vậy, người này vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn Đảng Thành Quân một cái, thấy anh cũng không nhìn về phía mình, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vợ, trong lòng có chút đồng ý lời của Hoắc Nhung, nếu thật sự là bọn họ sai, thì khi thấy đội trị an tới không thể nào một chút sợ hãi cũng không có.

Nhưng Chu Văn Thanh bị đánh mặt đầy máu, tuy trong lòng đội trưởng đội trị an đã đồng thuận với cách nói của Hoắc Nhung, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ làm hơi quá đáng, hơn nữa đều là lời của một mình Hoắc Nhung nói, nếu cứ như vậy ông ta liền đứng về phía cô, không phải tỏ ra ông ta thiên vị giúp đỡ hay sao? Như thế nào cũng phải tìm một nhân cứng chứng minh một cái chứ.

Đội trưởng đội trị an lần nữa nhìn về phía Hoắc Nhung nói: "Chồng cô đánh anh ta mọi người đều thấy, đánh rất là tàn nhẫn, mặt đầy máu. Nhưng cô nói hắn ức hiếp cô, cô có chứng cứ hoặc nhân chứng không?"

Ông ta vừa dứt lời, giọng nói của Triệu Ái Quân ở bên cạnh liền vang lên.

"Tôi chính là nhân chứng."

Sự chú ý của đội trưởng đội trị an đều nằm trên người Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung, căn bản không chú ý tới bên cạnh bọn họ còn có người, xoay đầu nhìn lướt qua, mới đầu còn chưa thấy rõ là ai nói chuyện, đợi nhìn kỹ hơn, lập tức ngạc nhiên kêu lên: "Chủ nhiệm Triệu? Sao ngài ở đây?"

Lúc này Triệu Ái Quân mới tiến lên một bước kéo lấy tay Hoắc Nhung: "Hai người này là khách của tôi, hôm nay tới mang đồ cho nhà máy, tôi mời họ ăn cơm, đang muốn tiễn họ trở về, liền bị người nọ xông lên ngăn cản, chẳng những trong miệng nói chuyện không sạch sẽ, còn tính động tay với chúng tôi, nếu không phải Thành Quân tới nhanh, hôm nay ai đánh ai còn không chắc đâu. Anh ta ra tay trước, cho dù Thành Quân đánh anh ta, vậy cũng đúng."

Thái độ của đội trưởng đội trị an với Triệu Ái Quân phải nói là khép na khép nép, vừa nghe nói Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung là khách Triệu Ái Quân mời tới, liền thay đổi sắc mặt tin tưởng lý do thoái thác của Hoắc Nhung. Lại nghe nói Chu Văn Thanh vậy mà lại muốn động tay với Triệu Ái Quân, lập tức thẳng sống lưng nói: "Cái này thật sự chẳng ra thể thống gì, tôi đây liền liên hệ đội bảo vệ trong nhà máy, đem người kéo tới đồn công an thành phố."

Triệu Ái Quân đã sống vài thập niên, còn chưa gặp qua người như Chu Văn Thanh, thời gian gặp mặt ngắn ngủi, trong lòng đã chán ghét cực kì với hắn ta. Tiếp tục nói: "Ngoài ra, anh tra xem anh ta là công nhân dưới quyền của phân xưởng nào, lập tức kêu người đem hồ sơ của anh ta lên cho tôi, nhà máy không thể dung nạp loại người nhân phẩm có vấn đề, đạo đức bại hoại thế này được."

Lời của Triệu Ái Quân cũng không hoàn chỉnh, nhưng đội trưởng đội trị an đã hiểu rõ ý của bà.

Người này hiện giờ vuốt râu hổ, nhổ lông đuôi hổ, công việc này sợ là khó mà giữ được.

Ông ta nhanh chóng đáp ứng hai tiếng, đang chuẩn bị đi lại nghĩ tới gì đó bèn hỏi: "Đúng rồi, chủ nhiệm Triệu, người nọ tỉnh chúng tôi liền đưa hắn tới đồn công an, nhưng chuyện này phải có người tới đồn làm chứng, ngài xem cái này ..."

Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung hiện đều là khách của Triệu Ái Quân, ông ta cũng không tiện hỏi trực tiếp, cũng chỉ có thể hỏi bà.

Triệu Ái Quân nhìn về phía Hoắc Nhung, cô còn chưa nói gì, Đảng Thành Quân đã nói trước: "Tôi đi với ông."

Anh đánh Chu Văn Thanh, tất nhiên chính anh phải đi.

Thực ra anh không nghe được Chu Văn Thanh nói gì với Hoắc Nhung, khi anh ra, chỉ nhìn thấy hắn duỗi tay muốn xô đẩy Triệu Ái Quân, nhưng đang êm đẹp bà sẽ không chắn trước mặt Hoắc Nhung, nhất định là Chu Văn Thanh đã làm gì hoặc nói gì đó, mới khiến Triệu Ái Quân cảm thấy người này nguy hiểm, nên mới chắn trước mặt Hoắc Nhung.

Nghĩ tới đây, Đảng Thành Quân liền không khống chế được nắm tay của bản thân.

Từ lúc xem mắt với Hoắc Nhung, anh đã nghe cô nói chuyện giữa mình và Chu Văn Thanh, sau đó vẫn luôn muốn làm như vậy.

Trong lòng anh nắm rõ, loại cặn bã như Chu Văn Thanh, nên đánh thì phải đánh, nhưng anh sẽ không thật sự đánh hắn thành cái dạng gì, anh chỉ nghĩ không làm bị thương gân cốt của hắn, lại khiến hắn chịu chút vết thương ngoài da nhưng đau muốn chết.

Nhưng nếu Đảng Thành Quân sớm biết Chu Văn Thanh thế mà còn nói loại lời này với Hoắc Nhung, còn có suy nghĩ với đứa con của bọn họ, chỉ sợ anh còn muốn xuống tay nặng hơn chút, ít nhất khiến hắn nằm trên giường cả tháng.

Đảng Thành Quân từng đi bộ đội, bên cạnh kỷ luật nghiêm minh, trong xương cốt thật ra cũng có sức mạnh của một tên cướp, chỉ là thường ngày không thể hiện ra, mà hôm nay lại thể hiện toàn bộ ra trên người Chu Văn Thanh.

Anh phải khiến Chu Văn Thanh biết, vợ anh không phải người hắn có thể mơ ước, mặc dù hắn luôn nghĩ thế nào để tiếp cận Hoắc Nhung, anh sẽ làm hắn trải qua không tốt.

Đội trưởng đội trị an nghe Đảng Thành Quân nói đồng ý đi cùng bọn họ, nhẹ nhàng thở phào. Suy cho cùng tuy người này là bên có lí, nhưng xuống tay cũng quá độc ác, nếu Đảng Thành Quân không đi, một mình ông ta không biết giải thích thế nào.

Lúc này Hoắc Nhung lại đứng ra nói: "Em cũng muốn đi cùng."

Đảng Thành Quân nghe vậy lập tức quay đầu nhìn cô, biết Hoắc Nhung không yên tâm về anh, lập tức trấn an cô nói: "Em về nhà trước, anh đi cùng ông ấy một chuyến, rất nhanh liền về rồi."

Hoắc Nhung lại không đồng ý, cô ra ngoài cùng Đảng Thành Quân, nhất định phải cùng anh về mới yên tâm.

Với người khác Đảng Thành Quân nói cái gì thì là cái đó, với Hoắc Nhung lại không có biện pháp gì.

Triệu Ái Quân thấy tình huống này, dứt khoát nói: "Thế này đi, dì vốn chuẩn bị ngày mai trở về, nếu vậy, dì dứt khoát hôm nay trở về sớm chút, thuận tiện đi cùng các cháu một chuyến, cũng có thể giúp các cháu ít việc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện