Có Triệu Ái Quân đi cùng, chuyện còn lại vô cùng đơn giản.
Sau khi Chu Văn Thanh bị đưa tới Sở vệ sinh, bác sĩ nữ trong Sở thấy hắn bị đánh thành như vậy, khắp mặt đều là máu, còn rất khẩn trương.
Nhưng sau lại nghe nói hắn vì ức hiếp vợ của người ta đang mang thai, còn giở trò lưu manh với người ta mới bị chồng người đó đánh thành thế này, chút đồng tình trong lòng lập tức không còn. Bản thân cô cũng là phụ nữ, cũng từng sinh con, sao có thể nhìn nổi chuyện này, chỉ cảm thấy đánh chưa đủ hung ác, còn có thể tàn nhẫn hơn một chút.
Cô không có tí ấn tượng tốt nào với Chu Văn Thanh, xuống tay tất nhiên cũng không nhẹ không nặng, lúc kiểm tra chuyên chọn chỗ hắn bị thương mà chọc, bóp, vốn dĩ trên đường đưa tới Chu Văn Thanh đã đau tới ngất xỉu rồi, bị cô giở đi giở lại mấy lần, vì đau mà tỉnh lại!
Chỉ là khóe miệng rách rồi, hít một hơi lồng ngực đau gần chết, muốn kêu hai tiếng cũng kêu không nổi.
Bác sĩ nữ thấy thế nhịn không được chọc hai cái trên miệng vết thương của hắn, thầm nói trong lòng: Xứng đáng!
Chu Văn Thanh đau toát mồ hôi lạnh, nói chuyện nói không ra, đôi mắt cũng sưng không nhìn thấy gì, hoàn toàn không biết trong thời gian hắn ngất xỉu bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.
Hắn không biết mình đã đắc tội bác sĩ nữ, cho rằng đây là trình tự kiểm tra cần thiết, đau tới mức túa ra mồ hôi lạnh cũng không dám kêu một tiếng, không dễ gì mới kiểm tra xong, không đợi hắn phở phào nhẽ nhõm, liền nghe được bác sĩ nói với ngoài cửa: "Trên người anh ta nhìn qua tuy rất dọa người, nhưng đều là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng, các anh nhanh chóng mang anh ta đi đi."
Chu Văn Thanh sững sờ một lúc nghe không hiểu, hắn bị Đảng Thành Quân đánh thành thế này, vậy mà bác sĩ lại nói hắn bị thương ngoài da? Hơn nữa còn mang đi? Mang hắn đi đâu? Đảng Thành Quân trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn, nhưng có không ít người thấy được nha, muốn mang đi cũng phải là Đảng Thành Quân chứ? Sao lại đem hắn đi?
Chu Văn Thanh nghĩ nửa ngày cũng không ra, cố gắng mở đôi mắt sưng thành quả óc chó ra, lại thấy người duỗi tay kéo hắn là đội trị an.
Rõ ràng hắn là người bị thương, động tác của những người này không nhẹ nhàng chút nào, ngược lại đối với hắn như tức giận, vừa kéo vừa túm hắn lên xe trước đó còn làm hắn bị ngã.
Chu Văn Thanh dần cảm thấy sự việc có chỗ không quá thích hợp.
Nhưng hiện tại cả người hắn đều đau, cả đi đường cũng không có sức, hô hấp đều vô cùng đau, chỉ có thể bị người ta kéo đi, đâu có thời gian nghĩ cái khác, không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, đã bị người ta kéo lôi lên xe tải, đợi hắn đi lên thì thấy người ngồi sau xe tải mặt lạnh như diêm vương kia, không phải Đảng Thành Quân thì là ai?
Trong giây lát, Chu Văn Thanh thật sự sợ hãi từ sâu trong lòng, mồ hôi lạnh trên trán liên tục chảy ra, rõ ràng trời rất lạnh, mà rất nhanh hắn lại bị mồ hôi làm ướt quần áo.
Hắn trừng mắt cũng không thể mở nổi mắt, nhìn Đảng Thành Quân giống như nhìn thấy quỷ, theo bản năng lui về sau hai bước, sau đó quay đầu hướng bên ngoài xe tải hô lên: "Tôi không muốn ngồi cùng anh ta, tôi không muốn ngồi cùng anh ta!"
Đội trưởng đội trị an từ dưới leo lên xe, thô bạo đẩy hắn một phen, đẩy hắn một cái ngã lảo đảo vào trong xe, vết thương trên mặt đụng vào thùng xe tải, hắn đau tới nhăn mặt, đau đớn kêu lên một tiếng.
"Thành thật ngồi đi, chúng tôi chính là muốn mang anh tới Sở công an, anh cho rằng ra ngoài chơi à, không ngồi thì chạy đi!"
Chu Văn Thanh nghe vậy trợn tròn mắt.
"Cái gì? Mang tôi đi đồn công an? Dựa vào đâu mang tôi đi đồn công an? Tôi chính là người bị thương, ông hỏi thử người trong nhà máy xem, là anh ta đánh tôi, thật sự có rất nhiều người thấy!" Chu Văn Thanh nghĩ không rõ, lớn tiếng kêu to.
Đội trưởng đội trị an khinh thường nói: "Sao anh không nói vì sao người ta không đánh người khác lại đánh anh chứ, chính anh làm cái gì trong lòng anh không đếm sao?"
"Vợ người ta mang thai, anh giở trò lưu manh với người ta ức hiếp người ta thì chớ, bị chủ nhiệm Triệu của chúng ta ngăn cản, anh thế mà thẹn quá thành giận muốn đánh bà ấy? Lá gan anh cũng thật lớn nha. Người ta đã mang thai mấy tháng, anh còn trù người ta không sinh ra được? Anh không bị đánh thì ai bị đánh, nếu tôi nói ấy, đánh rất đúng, đổi thành tôi, tôi cũng đánh anh một trận!"
Chu Văn Thanh càng nghe sắc mặt càng trắng, hắn không nghĩ tới trong vài phút hắn ngất đi, sự tình đã biến thành như vậy.
Hắn cũng không giở trò lưu manh với Hoắc Nhung mà! Tuy hắn có tâm tư kia, nhưng cả tay Hoắc Nhung hắn cũng chưa đụng tới, liền bị cô đánh bay rồi!
Còn có chủ nhiệm Triệu gì đó? Chủ nhiệm Triệu ở đâu tới vậy?
Chu Văn Thanh sắc mặt xanh trắng hồi tưởng một lúc, sau đó nghĩ tới người đứng chắn trước mặt Hoắc Nhung bị hắn gọi là bà già kia.
Chẳng lẽ đó chính là chủ nhiệm Triệu mà đội trưởng đội trị an nhắc tới?!
Nghĩ tới đây, cả mặt Chu Văn Thanh lập tức trắng bệch, người giống như không còn sức, trượt ngồi xuống theo thành thùng xe.
Đó không phải là phụ nữ trung niên bình thường sao? Thế nào liền biến thành chủ nhiệm Triệu rồi?
Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân đều là nông dân thành thật ở nông thôn, sao có thể quen biết được nhân vật lợi hại như vậy chứ? Cho dù là Hoắc Nhất Minh anh cả cô, không phải cũng chỉ là một công nhân bình thường thôi sao?
Chu Văn Thanh nghĩ không ra, nhưng hắn đã biết, bản thân lần này gây ra họa lớn rồi.
Cố tình đội trưởng đội trị an giống như cảm thấy trong lòng hắn chưa đủ khó chịu, nói thêm: "Lần này anh thật sự đá phải tấm ván sắt rồi, không chỉ người phải tới đồn công an, mà công việc, cũng phải mất, chủ nhiệm Triệu đã kêu người đem hồ sơ và chuyện của anh cho quản đốc rồi, nói trong nhà máy không giữ nổi loại người nhân phẩm tồi tệ này, dù lần này anh có thể ra khỏi đồn công an, khẳng định cũng không về nhà máy được, anh nói xem anh không có vợ thì cưới một người đi, lại nhớ thương vợ người ta, hừ, xứng đáng."
Chu Văn Thanh giống như bị phán án tử, nghe vậy tê liệt ngã xuống thùng xe không động đậy.
Còn bên kia, Hoắc Nhung cùng Triệu Ái Quân ngồi trên ô tô nhỏ Hồng Kì của nhà bà.
Trước khi đi, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân thương lượng một chút, cảm thấy lần này bọn họ phải tới đồn công an cần nán lại không ít thời gian, sợ không kịp trở về làm người trong nhà lo lắng, vì thế Đảng Thành Quân đi theo đội trị an tới đồn công an trước, Hoắc Nhung quay về nói với người trong nhà một tiếng, sau đó lại tới.
Thực ra theo ý của Đảng Thành Quân, anh không muốn để Hoắc Nhung đi cùng, nhưng cô kiên trì, anh cũng hết cách.
Trở về không có Đảng Thành Quân ở bên cạnh, cô cũng không ngủ được, cả đường đi đều nói chuyện với Triệu Ái Quân.
Lúc về nhà, quả nhiên Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thanh không đi đâu cả, đang ở trong nhà chờ đợi, vừa nghe được ngoài cửa có âm thanh liền nhanh chóng ra xem, thấy Hoắc Nhung từ một chiếc ô tô nhỏ bước xuống, còn chưa kịp hỏi, lại phát hiện Đảng Thành Quân không trở về cùng, vẻ mặt Lưu Quế Hương lập tức sốt ruột.
"Sao vậy? Sao chỉ có một mình con về? Thành Quân đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hoắc Đại Thanh nghe vậy vội kéo tay áo vợ, nói: "Bà đừng có gấp, không phải con gái về rồi sao, từ từ nghe con gái nói."
Hoắc Nhung chủ yếu là muốn thông báo cho cha mẹ một tiếng, cô cũng nôn nóng muốn đi đồn công an tụ họp với Đảng Thành Quân nữa, liền dùng tốc độ nhanh nhất giải thích một lượt sự việc với cha mẹ.
Lưu Quế Hương nghe xong, tức giận mặt trợn tròn.
"Chu Văn Thanh này thật sự chẳng ra gì, hắn đã kết hôn với Hoắc Ni rồi, vậy mà còn tới dây dưa với con, Thành Quân đánh rất đúng, loại người này nên đánh một trận thật tàn nhẫn để hả giận!"
Vẻ mặt Lưu Quế Hương kích động, Hoắc Đại Thành thấy thế liền kéo kéo bà, nhỏ giọng nói: "Bà nói nhỏ chút, ở đây còn có người đấy."
Lúc này Lưu Quế Hương mới chú ý tới chiếc xe ô tô Hồng Kì nhỏ vẫn chưa đi, bên trong ngoài tài xế, vẫn còn người ngồi chưa hề xuống xe, đang chờ ở trong xe.
Lúc này bà vội hạ giọng hỏi: "Con gái, đây là ai đưa con về vậy?"
Hoắc Nhung lại giải thích một chút về Triệu Ái Quân.
Lưu Quế Hương còn muốn nói nữa, Hoắc Đại Thành ngừng câu chuyện của vợ, nói: "Con gái còn nôn nóng muốn đưa Thành Quân về nữa, bà đừng nói nữa, để con tới đồn công an tìm Thành Quân trước, đúng rồi hai người các con có thể đi được không? Nếu không cha kêu mẹ con đi hỏi Hồng Binh một chút, gọi anh hai anh ba con quay về?"
Hoắc Nhung vội xua tay nói: "Không cần, bọn còn tới đồn công an để phối hợp làm một chút điều tra, không phải đi làm gì cả, không cần nhiều người như vậy, đợi bên đó ghi chép xong, bọn con liền về rồi."
Hoắc Đại Thanh nghe vậy cũng không trì hoãn thời gian nữa, nói: "Vậy con mau đi đi, đi sớm về sớm."
Hoắc Nhung gật đầu, lên xe của Triệu Ái Quân.
Khi hai người Hoắc Nhung tới nơi, mấy người Đảng Thành Quân đã sớm tới rồi, nên nói cũng đã nói, chỉ đợi nhân chứng Hoắc Nhung và Triệu Ái Quân.
Lời khai của Hoắc Nhung và Triệu Ái Quân vừa có, bên Chu Văn Thanh không dễ mà phủ nhận, tuy là hắn bị đánh, nhưng hắn quấy rầy Hoắc Nhung trước, hơn nữa nói mấy lời tục tĩu còn bị Triệu Ái Quân nghe được không sót một chữ, hai bên đều khẳng định hắn giở trò lưu manh với Hoắc Nhung, hắn cũng hết đường chối cãi, chỉ đành thành thật thừa nhận.
Hắn vừa thừa nhận, bên đồn công an lập tức có một đồng chí cảnh sát đưa hắn đi, sau khi hỏi câu cuối cùng với Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân, không có chuyện gì, liền để hai người về nhà trước.
Triệu Ái Quân bận rộn cùng bọn họ hơn nửa ngày, Hoắc Nhung vô cùng áy náy, muốn mời bà vào nhà ăn một bữa cơm, Triệu Ái Quân lại từ chối.
"Không cần, cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng Tiểu Dung bị quấn lấy bận rộn cả một ngày, khẳng định mệt chết rồi, bụng lại lớn, hai người đừng giày vò nữa, về sớm chút đi nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền lái xe đi luôn.
Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân cùng nhau trở về nhà, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng đều đã về, vừa thấy hai người, Hoắc Tam Hưng đã nhịn không được hỏi: "Thằng nhãi con Chu Văn Thanh kia đâu? Thế nào rồi?"
Đảng Thành Quân nói với mọi người kết quả sự việc, lúc này Hoắc Tam Hưng mới hả giận, nói: "Loại người này nên đưa vào nhà tù, sớm biết hắn còn dám làm phiền em gái, lần trước khi còn ở nhà, con và anh hai nên trực tiếp đánh hắn tàn phế luôn rồi."
Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành nghe vậy liền sửng sốt: "Cái gì? Trước đó hai đứa đã đánh hắn rồi?"
Hoắc Tam Hưng thấy bản thân nói lỡ miệng, cũng không nghĩ cách giấu giếm nữa, liền đem chuyện Chu Văn Thanh ngầm phá hoại trước khi Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân xem mắt với cha mẹ, Hoắc Đại Thành tức giận không ngừng giậm chân.
"Chuyện này sao các con không nói với cha một tiếng, tên họ Chu này quả thực hiếp người quá đáng!"
Lưu Quế Hương cũng nghiến răng nghiến lợi: "Nếu lần sau mẹ lại thấy hắn, mẹ phải xé hắn mấy miếng thịt!"
Nói xong lại nhìn về phía Đảng Thành Quân, hỏi: "Hóa ra chuyện của Tiểu Dung và thanh niên trí thức kia con đã sớm biết rồi hả?"
Đảng Thành Quân đỡ Hoắc Nhung ngồi xuống, sợ cô ngồi không thoải mái còn lót một cái gối mềm sau lưng cô, làm xong mới có thời gian trả lời câu hỏi của bà: "Hôm bọn con xem mắt, cô ấy đã nói toàn bộ với con."
Không đợi bà hỏi lại, Đảng Thành Quân tiếp tục nói: "Mẹ yên tâm đi, con không để trong lòng."
Anh chẳng những không để trong lòng, thậm chí lúc đó còn có vài suy nghĩ khác, cảm thấy nếu Hoắc Nhung thật sự gặp người không tốt quen người không rõ ràng, anh liền nghĩ cách đoạt lấy cô từ tay Chu Văn Thanh, kết quả không ngờ anh vừa nhìn một cái liền thích cô, cô cũng thích anh, sau này còn kết hôn với anh, hiện tại còn đang mang thai đứa con của bọn họ.
Lưu Quế Hương nghe anh nói như vậy, đôi mắt không nhịn được mà ướt đẫm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đúng rồi, các con bận cả buổi chiều, đói rồi đi, trong nồi còn dư mấy cái bánh bao, các con ăn không? Hay là con gái con muốn ăn gì, nói với mẹ, mẹ đi làm cho con."
Vốn dĩ Hoắc Nhung còn cảm thấy không đói mấy, được mẹ quan tâm như vậy, ngược lại liền cảm thấy bụng có hơi rỗng, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không biết muốn ăn cái gì, chủ yếu là lúc này đã không còn sớm nữa, cả nhà đã ăn cơm xong, cô cũng không muốn làm phiền mẹ mình lại nấu cho cô nữa, liền nói: "Bọn con ăn bánh bao vậy."
Đảng Thành Quân nói: "Bánh bao chiên nhé, được không?"
Hoắc Nhung nghe vậy lập tức gật đầu.
Lưu Quế Hương muốn ra ngoài nấu cơm cho con gái, bị Đảng Thành Quân ấn ngồi xuống lại, nói: "Mẹ cùng Tiểu Dung nói chuyện, con đi thôi."
Nói xong vào phòng bếp, không bao lâu bưng ra hai chén bánh bao chiên thơm ngào ngạt, bên trong bỏ trứng gà và hành băm, từ xa đã có thể ngửi được mùi thơm.
Ăn xong, Hoắc Nhị Quân nhanh chóng kêu hai người về nghỉ ngơi, hôm nay Hoắc Nhung ra ngoài từ buổi sáng, ở bên ngoài bận cả ngày, không hề nghỉ ngơi chút nào, lại còn đụng phải Chu Văn Thanh xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy thoạt nhìn cô không có chuyện gì, nhưng mọi người đều không yên tâm, nhất định phải muốn cô về sớm một chút để nghỉ ngơi.
Đảng Thành Quân suy nghĩ giống mọi người, vì thế liền đưa Hoắc Nhung về nhà, anh đun nước cho cô ngâm chân, cuối cùng Hoắc Nhung an tâm nằm xuống.
Đợi nằm xuống, Hoắc Nhung mới cảm thấy eo mình có hơi nhức, còn chưa mở miệng, Đảng Thành Quân đã tâm linh tương thông kêu cô nghiêng người qua, bàn tay to thô ráp có lực từ sau lưng vươn lại đây, dừng ở trên eo Hoắc Nhung, độ mạnh vừa phải xoa bóp cho cô.
"Sao anh biết em đau eo!" Hoắc Nhung quay đầu, có phần bất ngờ hỏi.
Khóe miệng Đảng Thành Quân lộ ra chút ý cười, đâu còn dáng vẻ hung ác như nhìn thấy Chu Văn Thanh hôm nay nữa, nói: "Đoán."
Hoắc Nhung cong khóe môi cười lên, nói: "Lần này Chu Văn Thanh trả giá đắt, người phải bị giam mấy tháng không nói, công việc cũng mất, nghĩ cũng sẽ không gây ra chuyện gì nữa."
Đảng Thành Quân vừa xoa bóp cho cô, vừa nói: "Mấy tháng thì quá ít rồi, nên khiến hắn ở lại thêm mấy năm."
Thực ra Hoắc Nhung cũng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc Chu Văn Thanh chỉ là nói miệng, chưa làm gì cả, hơn nữa Đảng Thành Quân đã đánh hắn, lại phán hắn mấy năm cũng không thực tế.
Nhưng hiện tại Chu Văn Thanh thất nghiệp, nhưng lưu lại tiền án, sau này cho dù là nhà máy nào, dù hắn có quan hệ, khẳng định không có khả năng tiến vào, đối với tâm niệm của Chu Văn Thanh mà nói, cái này hẳn là đả kích lớn nhất, cũng coi như còn được.
"Đúng rồi, khi anh ra, nhìn thấy Hoắc Ni không?" Hoắc Nhung hỏi.
"Không có." Đảng Thành Quân đáp.
Anh không có ấn tượng tốt với Hoắc Ni, cũng không quan tâm cô ta muốn làm cái gì, tóm lại chỉ cần cách Hoắc Nhung thật xa, anh liền không quan tâm cô ta làm cái gì.
Hoắc Nhung nghĩ rồi lắc đầu, hôm nay nếu không phải là Hoắc Ni, cũng sẽ không xảy ra chuyện Chu Văn Thanh, mặc kệ mục đích của cô ta là cái gì, việc Chu Văn Thanh mất việc là không thể thay đổi, nếu Hoắc Ni mang con về thôn Hoắc gia thì không chừng cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, nếu không muốn, cuộc sống về sau có lẽ sẽ càng khó khăn.
Hoắc Nhung không muốn để ý cô ta, cũng lười thông cảm với cô ta, chuyện ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Hoắc Ni thật sự làm quá nhiều rồi, hậu quả hôm nay của cô ta đều là một tay bản thân cô ta tạo thành, cô thật sự không thể đồng cảm nổi.
Thôi bỏ đi, quản cô ta làm cái gì chứ, tùy cô ta thôi.
Sau khi Chu Văn Thanh bị đưa tới Sở vệ sinh, bác sĩ nữ trong Sở thấy hắn bị đánh thành như vậy, khắp mặt đều là máu, còn rất khẩn trương.
Nhưng sau lại nghe nói hắn vì ức hiếp vợ của người ta đang mang thai, còn giở trò lưu manh với người ta mới bị chồng người đó đánh thành thế này, chút đồng tình trong lòng lập tức không còn. Bản thân cô cũng là phụ nữ, cũng từng sinh con, sao có thể nhìn nổi chuyện này, chỉ cảm thấy đánh chưa đủ hung ác, còn có thể tàn nhẫn hơn một chút.
Cô không có tí ấn tượng tốt nào với Chu Văn Thanh, xuống tay tất nhiên cũng không nhẹ không nặng, lúc kiểm tra chuyên chọn chỗ hắn bị thương mà chọc, bóp, vốn dĩ trên đường đưa tới Chu Văn Thanh đã đau tới ngất xỉu rồi, bị cô giở đi giở lại mấy lần, vì đau mà tỉnh lại!
Chỉ là khóe miệng rách rồi, hít một hơi lồng ngực đau gần chết, muốn kêu hai tiếng cũng kêu không nổi.
Bác sĩ nữ thấy thế nhịn không được chọc hai cái trên miệng vết thương của hắn, thầm nói trong lòng: Xứng đáng!
Chu Văn Thanh đau toát mồ hôi lạnh, nói chuyện nói không ra, đôi mắt cũng sưng không nhìn thấy gì, hoàn toàn không biết trong thời gian hắn ngất xỉu bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.
Hắn không biết mình đã đắc tội bác sĩ nữ, cho rằng đây là trình tự kiểm tra cần thiết, đau tới mức túa ra mồ hôi lạnh cũng không dám kêu một tiếng, không dễ gì mới kiểm tra xong, không đợi hắn phở phào nhẽ nhõm, liền nghe được bác sĩ nói với ngoài cửa: "Trên người anh ta nhìn qua tuy rất dọa người, nhưng đều là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng, các anh nhanh chóng mang anh ta đi đi."
Chu Văn Thanh sững sờ một lúc nghe không hiểu, hắn bị Đảng Thành Quân đánh thành thế này, vậy mà bác sĩ lại nói hắn bị thương ngoài da? Hơn nữa còn mang đi? Mang hắn đi đâu? Đảng Thành Quân trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn, nhưng có không ít người thấy được nha, muốn mang đi cũng phải là Đảng Thành Quân chứ? Sao lại đem hắn đi?
Chu Văn Thanh nghĩ nửa ngày cũng không ra, cố gắng mở đôi mắt sưng thành quả óc chó ra, lại thấy người duỗi tay kéo hắn là đội trị an.
Rõ ràng hắn là người bị thương, động tác của những người này không nhẹ nhàng chút nào, ngược lại đối với hắn như tức giận, vừa kéo vừa túm hắn lên xe trước đó còn làm hắn bị ngã.
Chu Văn Thanh dần cảm thấy sự việc có chỗ không quá thích hợp.
Nhưng hiện tại cả người hắn đều đau, cả đi đường cũng không có sức, hô hấp đều vô cùng đau, chỉ có thể bị người ta kéo đi, đâu có thời gian nghĩ cái khác, không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, đã bị người ta kéo lôi lên xe tải, đợi hắn đi lên thì thấy người ngồi sau xe tải mặt lạnh như diêm vương kia, không phải Đảng Thành Quân thì là ai?
Trong giây lát, Chu Văn Thanh thật sự sợ hãi từ sâu trong lòng, mồ hôi lạnh trên trán liên tục chảy ra, rõ ràng trời rất lạnh, mà rất nhanh hắn lại bị mồ hôi làm ướt quần áo.
Hắn trừng mắt cũng không thể mở nổi mắt, nhìn Đảng Thành Quân giống như nhìn thấy quỷ, theo bản năng lui về sau hai bước, sau đó quay đầu hướng bên ngoài xe tải hô lên: "Tôi không muốn ngồi cùng anh ta, tôi không muốn ngồi cùng anh ta!"
Đội trưởng đội trị an từ dưới leo lên xe, thô bạo đẩy hắn một phen, đẩy hắn một cái ngã lảo đảo vào trong xe, vết thương trên mặt đụng vào thùng xe tải, hắn đau tới nhăn mặt, đau đớn kêu lên một tiếng.
"Thành thật ngồi đi, chúng tôi chính là muốn mang anh tới Sở công an, anh cho rằng ra ngoài chơi à, không ngồi thì chạy đi!"
Chu Văn Thanh nghe vậy trợn tròn mắt.
"Cái gì? Mang tôi đi đồn công an? Dựa vào đâu mang tôi đi đồn công an? Tôi chính là người bị thương, ông hỏi thử người trong nhà máy xem, là anh ta đánh tôi, thật sự có rất nhiều người thấy!" Chu Văn Thanh nghĩ không rõ, lớn tiếng kêu to.
Đội trưởng đội trị an khinh thường nói: "Sao anh không nói vì sao người ta không đánh người khác lại đánh anh chứ, chính anh làm cái gì trong lòng anh không đếm sao?"
"Vợ người ta mang thai, anh giở trò lưu manh với người ta ức hiếp người ta thì chớ, bị chủ nhiệm Triệu của chúng ta ngăn cản, anh thế mà thẹn quá thành giận muốn đánh bà ấy? Lá gan anh cũng thật lớn nha. Người ta đã mang thai mấy tháng, anh còn trù người ta không sinh ra được? Anh không bị đánh thì ai bị đánh, nếu tôi nói ấy, đánh rất đúng, đổi thành tôi, tôi cũng đánh anh một trận!"
Chu Văn Thanh càng nghe sắc mặt càng trắng, hắn không nghĩ tới trong vài phút hắn ngất đi, sự tình đã biến thành như vậy.
Hắn cũng không giở trò lưu manh với Hoắc Nhung mà! Tuy hắn có tâm tư kia, nhưng cả tay Hoắc Nhung hắn cũng chưa đụng tới, liền bị cô đánh bay rồi!
Còn có chủ nhiệm Triệu gì đó? Chủ nhiệm Triệu ở đâu tới vậy?
Chu Văn Thanh sắc mặt xanh trắng hồi tưởng một lúc, sau đó nghĩ tới người đứng chắn trước mặt Hoắc Nhung bị hắn gọi là bà già kia.
Chẳng lẽ đó chính là chủ nhiệm Triệu mà đội trưởng đội trị an nhắc tới?!
Nghĩ tới đây, cả mặt Chu Văn Thanh lập tức trắng bệch, người giống như không còn sức, trượt ngồi xuống theo thành thùng xe.
Đó không phải là phụ nữ trung niên bình thường sao? Thế nào liền biến thành chủ nhiệm Triệu rồi?
Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân đều là nông dân thành thật ở nông thôn, sao có thể quen biết được nhân vật lợi hại như vậy chứ? Cho dù là Hoắc Nhất Minh anh cả cô, không phải cũng chỉ là một công nhân bình thường thôi sao?
Chu Văn Thanh nghĩ không ra, nhưng hắn đã biết, bản thân lần này gây ra họa lớn rồi.
Cố tình đội trưởng đội trị an giống như cảm thấy trong lòng hắn chưa đủ khó chịu, nói thêm: "Lần này anh thật sự đá phải tấm ván sắt rồi, không chỉ người phải tới đồn công an, mà công việc, cũng phải mất, chủ nhiệm Triệu đã kêu người đem hồ sơ và chuyện của anh cho quản đốc rồi, nói trong nhà máy không giữ nổi loại người nhân phẩm tồi tệ này, dù lần này anh có thể ra khỏi đồn công an, khẳng định cũng không về nhà máy được, anh nói xem anh không có vợ thì cưới một người đi, lại nhớ thương vợ người ta, hừ, xứng đáng."
Chu Văn Thanh giống như bị phán án tử, nghe vậy tê liệt ngã xuống thùng xe không động đậy.
Còn bên kia, Hoắc Nhung cùng Triệu Ái Quân ngồi trên ô tô nhỏ Hồng Kì của nhà bà.
Trước khi đi, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân thương lượng một chút, cảm thấy lần này bọn họ phải tới đồn công an cần nán lại không ít thời gian, sợ không kịp trở về làm người trong nhà lo lắng, vì thế Đảng Thành Quân đi theo đội trị an tới đồn công an trước, Hoắc Nhung quay về nói với người trong nhà một tiếng, sau đó lại tới.
Thực ra theo ý của Đảng Thành Quân, anh không muốn để Hoắc Nhung đi cùng, nhưng cô kiên trì, anh cũng hết cách.
Trở về không có Đảng Thành Quân ở bên cạnh, cô cũng không ngủ được, cả đường đi đều nói chuyện với Triệu Ái Quân.
Lúc về nhà, quả nhiên Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thanh không đi đâu cả, đang ở trong nhà chờ đợi, vừa nghe được ngoài cửa có âm thanh liền nhanh chóng ra xem, thấy Hoắc Nhung từ một chiếc ô tô nhỏ bước xuống, còn chưa kịp hỏi, lại phát hiện Đảng Thành Quân không trở về cùng, vẻ mặt Lưu Quế Hương lập tức sốt ruột.
"Sao vậy? Sao chỉ có một mình con về? Thành Quân đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hoắc Đại Thanh nghe vậy vội kéo tay áo vợ, nói: "Bà đừng có gấp, không phải con gái về rồi sao, từ từ nghe con gái nói."
Hoắc Nhung chủ yếu là muốn thông báo cho cha mẹ một tiếng, cô cũng nôn nóng muốn đi đồn công an tụ họp với Đảng Thành Quân nữa, liền dùng tốc độ nhanh nhất giải thích một lượt sự việc với cha mẹ.
Lưu Quế Hương nghe xong, tức giận mặt trợn tròn.
"Chu Văn Thanh này thật sự chẳng ra gì, hắn đã kết hôn với Hoắc Ni rồi, vậy mà còn tới dây dưa với con, Thành Quân đánh rất đúng, loại người này nên đánh một trận thật tàn nhẫn để hả giận!"
Vẻ mặt Lưu Quế Hương kích động, Hoắc Đại Thành thấy thế liền kéo kéo bà, nhỏ giọng nói: "Bà nói nhỏ chút, ở đây còn có người đấy."
Lúc này Lưu Quế Hương mới chú ý tới chiếc xe ô tô Hồng Kì nhỏ vẫn chưa đi, bên trong ngoài tài xế, vẫn còn người ngồi chưa hề xuống xe, đang chờ ở trong xe.
Lúc này bà vội hạ giọng hỏi: "Con gái, đây là ai đưa con về vậy?"
Hoắc Nhung lại giải thích một chút về Triệu Ái Quân.
Lưu Quế Hương còn muốn nói nữa, Hoắc Đại Thành ngừng câu chuyện của vợ, nói: "Con gái còn nôn nóng muốn đưa Thành Quân về nữa, bà đừng nói nữa, để con tới đồn công an tìm Thành Quân trước, đúng rồi hai người các con có thể đi được không? Nếu không cha kêu mẹ con đi hỏi Hồng Binh một chút, gọi anh hai anh ba con quay về?"
Hoắc Nhung vội xua tay nói: "Không cần, bọn còn tới đồn công an để phối hợp làm một chút điều tra, không phải đi làm gì cả, không cần nhiều người như vậy, đợi bên đó ghi chép xong, bọn con liền về rồi."
Hoắc Đại Thanh nghe vậy cũng không trì hoãn thời gian nữa, nói: "Vậy con mau đi đi, đi sớm về sớm."
Hoắc Nhung gật đầu, lên xe của Triệu Ái Quân.
Khi hai người Hoắc Nhung tới nơi, mấy người Đảng Thành Quân đã sớm tới rồi, nên nói cũng đã nói, chỉ đợi nhân chứng Hoắc Nhung và Triệu Ái Quân.
Lời khai của Hoắc Nhung và Triệu Ái Quân vừa có, bên Chu Văn Thanh không dễ mà phủ nhận, tuy là hắn bị đánh, nhưng hắn quấy rầy Hoắc Nhung trước, hơn nữa nói mấy lời tục tĩu còn bị Triệu Ái Quân nghe được không sót một chữ, hai bên đều khẳng định hắn giở trò lưu manh với Hoắc Nhung, hắn cũng hết đường chối cãi, chỉ đành thành thật thừa nhận.
Hắn vừa thừa nhận, bên đồn công an lập tức có một đồng chí cảnh sát đưa hắn đi, sau khi hỏi câu cuối cùng với Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân, không có chuyện gì, liền để hai người về nhà trước.
Triệu Ái Quân bận rộn cùng bọn họ hơn nửa ngày, Hoắc Nhung vô cùng áy náy, muốn mời bà vào nhà ăn một bữa cơm, Triệu Ái Quân lại từ chối.
"Không cần, cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng Tiểu Dung bị quấn lấy bận rộn cả một ngày, khẳng định mệt chết rồi, bụng lại lớn, hai người đừng giày vò nữa, về sớm chút đi nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền lái xe đi luôn.
Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân cùng nhau trở về nhà, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng đều đã về, vừa thấy hai người, Hoắc Tam Hưng đã nhịn không được hỏi: "Thằng nhãi con Chu Văn Thanh kia đâu? Thế nào rồi?"
Đảng Thành Quân nói với mọi người kết quả sự việc, lúc này Hoắc Tam Hưng mới hả giận, nói: "Loại người này nên đưa vào nhà tù, sớm biết hắn còn dám làm phiền em gái, lần trước khi còn ở nhà, con và anh hai nên trực tiếp đánh hắn tàn phế luôn rồi."
Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành nghe vậy liền sửng sốt: "Cái gì? Trước đó hai đứa đã đánh hắn rồi?"
Hoắc Tam Hưng thấy bản thân nói lỡ miệng, cũng không nghĩ cách giấu giếm nữa, liền đem chuyện Chu Văn Thanh ngầm phá hoại trước khi Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân xem mắt với cha mẹ, Hoắc Đại Thành tức giận không ngừng giậm chân.
"Chuyện này sao các con không nói với cha một tiếng, tên họ Chu này quả thực hiếp người quá đáng!"
Lưu Quế Hương cũng nghiến răng nghiến lợi: "Nếu lần sau mẹ lại thấy hắn, mẹ phải xé hắn mấy miếng thịt!"
Nói xong lại nhìn về phía Đảng Thành Quân, hỏi: "Hóa ra chuyện của Tiểu Dung và thanh niên trí thức kia con đã sớm biết rồi hả?"
Đảng Thành Quân đỡ Hoắc Nhung ngồi xuống, sợ cô ngồi không thoải mái còn lót một cái gối mềm sau lưng cô, làm xong mới có thời gian trả lời câu hỏi của bà: "Hôm bọn con xem mắt, cô ấy đã nói toàn bộ với con."
Không đợi bà hỏi lại, Đảng Thành Quân tiếp tục nói: "Mẹ yên tâm đi, con không để trong lòng."
Anh chẳng những không để trong lòng, thậm chí lúc đó còn có vài suy nghĩ khác, cảm thấy nếu Hoắc Nhung thật sự gặp người không tốt quen người không rõ ràng, anh liền nghĩ cách đoạt lấy cô từ tay Chu Văn Thanh, kết quả không ngờ anh vừa nhìn một cái liền thích cô, cô cũng thích anh, sau này còn kết hôn với anh, hiện tại còn đang mang thai đứa con của bọn họ.
Lưu Quế Hương nghe anh nói như vậy, đôi mắt không nhịn được mà ướt đẫm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đúng rồi, các con bận cả buổi chiều, đói rồi đi, trong nồi còn dư mấy cái bánh bao, các con ăn không? Hay là con gái con muốn ăn gì, nói với mẹ, mẹ đi làm cho con."
Vốn dĩ Hoắc Nhung còn cảm thấy không đói mấy, được mẹ quan tâm như vậy, ngược lại liền cảm thấy bụng có hơi rỗng, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không biết muốn ăn cái gì, chủ yếu là lúc này đã không còn sớm nữa, cả nhà đã ăn cơm xong, cô cũng không muốn làm phiền mẹ mình lại nấu cho cô nữa, liền nói: "Bọn con ăn bánh bao vậy."
Đảng Thành Quân nói: "Bánh bao chiên nhé, được không?"
Hoắc Nhung nghe vậy lập tức gật đầu.
Lưu Quế Hương muốn ra ngoài nấu cơm cho con gái, bị Đảng Thành Quân ấn ngồi xuống lại, nói: "Mẹ cùng Tiểu Dung nói chuyện, con đi thôi."
Nói xong vào phòng bếp, không bao lâu bưng ra hai chén bánh bao chiên thơm ngào ngạt, bên trong bỏ trứng gà và hành băm, từ xa đã có thể ngửi được mùi thơm.
Ăn xong, Hoắc Nhị Quân nhanh chóng kêu hai người về nghỉ ngơi, hôm nay Hoắc Nhung ra ngoài từ buổi sáng, ở bên ngoài bận cả ngày, không hề nghỉ ngơi chút nào, lại còn đụng phải Chu Văn Thanh xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy thoạt nhìn cô không có chuyện gì, nhưng mọi người đều không yên tâm, nhất định phải muốn cô về sớm một chút để nghỉ ngơi.
Đảng Thành Quân suy nghĩ giống mọi người, vì thế liền đưa Hoắc Nhung về nhà, anh đun nước cho cô ngâm chân, cuối cùng Hoắc Nhung an tâm nằm xuống.
Đợi nằm xuống, Hoắc Nhung mới cảm thấy eo mình có hơi nhức, còn chưa mở miệng, Đảng Thành Quân đã tâm linh tương thông kêu cô nghiêng người qua, bàn tay to thô ráp có lực từ sau lưng vươn lại đây, dừng ở trên eo Hoắc Nhung, độ mạnh vừa phải xoa bóp cho cô.
"Sao anh biết em đau eo!" Hoắc Nhung quay đầu, có phần bất ngờ hỏi.
Khóe miệng Đảng Thành Quân lộ ra chút ý cười, đâu còn dáng vẻ hung ác như nhìn thấy Chu Văn Thanh hôm nay nữa, nói: "Đoán."
Hoắc Nhung cong khóe môi cười lên, nói: "Lần này Chu Văn Thanh trả giá đắt, người phải bị giam mấy tháng không nói, công việc cũng mất, nghĩ cũng sẽ không gây ra chuyện gì nữa."
Đảng Thành Quân vừa xoa bóp cho cô, vừa nói: "Mấy tháng thì quá ít rồi, nên khiến hắn ở lại thêm mấy năm."
Thực ra Hoắc Nhung cũng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc Chu Văn Thanh chỉ là nói miệng, chưa làm gì cả, hơn nữa Đảng Thành Quân đã đánh hắn, lại phán hắn mấy năm cũng không thực tế.
Nhưng hiện tại Chu Văn Thanh thất nghiệp, nhưng lưu lại tiền án, sau này cho dù là nhà máy nào, dù hắn có quan hệ, khẳng định không có khả năng tiến vào, đối với tâm niệm của Chu Văn Thanh mà nói, cái này hẳn là đả kích lớn nhất, cũng coi như còn được.
"Đúng rồi, khi anh ra, nhìn thấy Hoắc Ni không?" Hoắc Nhung hỏi.
"Không có." Đảng Thành Quân đáp.
Anh không có ấn tượng tốt với Hoắc Ni, cũng không quan tâm cô ta muốn làm cái gì, tóm lại chỉ cần cách Hoắc Nhung thật xa, anh liền không quan tâm cô ta làm cái gì.
Hoắc Nhung nghĩ rồi lắc đầu, hôm nay nếu không phải là Hoắc Ni, cũng sẽ không xảy ra chuyện Chu Văn Thanh, mặc kệ mục đích của cô ta là cái gì, việc Chu Văn Thanh mất việc là không thể thay đổi, nếu Hoắc Ni mang con về thôn Hoắc gia thì không chừng cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, nếu không muốn, cuộc sống về sau có lẽ sẽ càng khó khăn.
Hoắc Nhung không muốn để ý cô ta, cũng lười thông cảm với cô ta, chuyện ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Hoắc Ni thật sự làm quá nhiều rồi, hậu quả hôm nay của cô ta đều là một tay bản thân cô ta tạo thành, cô thật sự không thể đồng cảm nổi.
Thôi bỏ đi, quản cô ta làm cái gì chứ, tùy cô ta thôi.
Danh sách chương