Phu nhân của Ngu phu tử 1

Trên con đường chính của thôn Đại Hà rất náo nhiệt.

Thứ hấp dẫn ánh mắt của người khác lúc này là Ngu phu tử và phụ nhân xinh đẹp kia.

Ngu phu tử năm nay đã ngoài bốn mươi, để râu, nhìn qua trông có vẻ lớn tuổi.

Nhưng phụ nhân xinh đẹp này nhìn qua thì cũng chỉ khoảng hai mươi, bên người có một nam một nữ, nhi tử ước chừng mười tuổi, nhi nữ cỡ năm, sáu tuổi, ôm đùi Ngu phu tử gọi cha, hai đứa nhỏ khóc cực kỳ thương tâm.

Người trong thôn đều sợ ngây người.

"Trời ạ, Ngu phu tử bà nương lại trẻ như vậy, cao lắm là hai mươi tám tuổi thôi!"

"Gọi bà nương quá thô tục, hẳn là gọi Ngu phu nhân, lớn lên thật xinh đẹp, toàn thân quý phái, đây hẳn là quý phu nhân của gia đình giàu có."

"Hai hài tử này da thịt mềm mại trắng nõn, như phúc oa oa trên tranh tết vậy."

"..."

Bị người trong thôn vây xem, Ngu phu tử cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Hắn vội vàng đẩy thê tử ra, khụ khụ nói: "Chú ý ảnh hưởng, trước mặt mọi người không được lôi lôi kéo kéo..."

Phụ nhân xinh đẹp khóc sướt mướt: "Vậy đến chỗ ở của chàng lại tiếp tục lôi lôi kéo kéo, đi, mang ta và hài tử đến nơi ở của chàng đi."

Ngu phu tử chắp tay với mọi người, một tay nắm lấy thê tử, một tay dắt hài tử, nhanh chóng biến mất trên đường.

Mọi người đều cùng chúc mừng đoàn tụ.

Chỉ có Hạ Tiêu cô đơn chiếc bóng đứng bên cạnh đống tuyết.

"Sư phụ." Triệu Tứ Đản cười hì hì đi tới: "Người nhà sư phụ biết ngài lợi hại, sẽ không xảy ra chuyện gì cho nên mới không tới tìm ngài, ngài không cần đau lòng."

Một ít phụ nhân xung quanh cũng đi qua trấn an.

"Đúng nha, Hạ sư phụ là cao thủ, dù ai xảy ra chuyện thì ngươi cùng không thể xảy ra chuyện."

"Người nhà ngươi chắc chắn là biết ngươi rất ổn nên đương nhiên sẽ không đứng chờ ở đây."

"Hạ sư phụ, bằng không vẫn tìm người giới thiệu cho ngươi một tức phụ đi, không có người nhà nhớ thương thì cũng có tức phụ cùng hài tử nhớ thương..."

Hạ Tiêu ở trong thôn tên là Tiêu Hạ, nếu như gọi Tiêu sư phụ lại nghe giống như tiểu sư phụ, lý chính cảm thấy đây là đại bất kính, bởi vậy bảo mọi người đều gọi một tiếng Hạ sư phụ Hạ sư phụ qua năm đã được hai mươi bảy, vẫn luôn cô đơn một mình, trong thôn một ít phụ nhân thích mai mối chèo thuyền cũng tự nhiên ngo ngoe rục rịch.

"Nhà mẹ đẻ ta có một chất nữ, độ tuổi đang như hoa, vừa vặn xứng với ngươi."

"Thôn chúng ta cũng có một nha đầu không tồi, mười tám tuổi, làm việc rất giỏi, Hạ sư phụ cũng từng gặp qua..."

Đầu của Hạ Tiêu lập tức phình ra: "Ta còn có chút việc, xin cáo từ trước."

Hắn quay người chạy trối chết.

Trình Loan Loan nhịn không được bật cười, người trong thôn chính là như vậy, luôn luôn mang một sự nhiệt tình bất tận.

Nàng đi đến ven đường, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Mọi người đến đây hỗ trợ đều vất vả, ta đã sai người nấu canh gừng, mọi người uống xong canh gừng rồi nói tiếp."

Người trong thôn cùng người ngoài thôn đều lao động trong thời tiết giá lạnh cả ngày, không uống một chút canh gừng thì rất dễ sinh bệnh.

Mấy cái nồi to trong nhà nàng đều dùng để nấu canh gừng, nồng nặc mùi của gừng già, uống xong một chén thì cả người lập tức thư thái.

Lúc này sắc trời đã rất tối, những người hỗ trợ thông đường sau khi uống xong canh gắng đều giải tán, chỉ có người của Thẩm gia còn ở trong sân.

Thẩm huyện lệnh cầm một cái chén trong tay, đứng dưới mái hiên, hắn không dám nhìn thẳng, chỉ dám trộm nhìn thân ảnh bận rộn của Trình Loan Loan.

Hắn kiên trì ở lại đến bây giờ còn chưa đi, một là vì trách nhiệm của quan gia, hai là muốn được tận mắt nhìn thấy Tuệ Nhũ nhân.

"Cha, đi thôi!" Thẩm Chính chu chu môi: "Cha mười ngày nửa tháng cũng không có tới một lần, tới rồi còn làm bộ làm tịch khó xử, bộ dáng này của cha là cái quái gì, biết bao giờ mới khiến Triệu thẩm thích cha, nhanh chạy qua đi!"

Thẩm Chính duỗi tay đẩy.

Thẩm huyện lệnh bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đã đập đầu vào cửa.

Trình Loan Loan đang dọn bát thì bị dọa sợ, vội vàng hỏi: "Đại nhân, ngài không sao chứ?"

"Không sao." Thẩm huyện lệnh đứng thẳng người: "Khụ, ta ở đây chờ Triệu lý chính, hắn, hắn nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Lời vừa nói ra thì Thẩm huyện lệnh liền hận không thể tự cho mình một cái tát.

Chính sự lúc nào cũng có thể nói, cơ hội đơn độc để nói chuyện với Tuệ Nhũ nhân thì chỉ có lúc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện